Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Quyển 2 - Chương 26: Kỳ án xác chết trong lò gạch 12



Chiều hoàng hôn ngày 13 tháng 3 năm 2003. Trời quang.

Tại nhà Lưu Phú Quý, thôn Đại Oa.

Chúng tôi không trì hoãn, đến thẳng nhà Lưu Phú Quý.

Lưu Phú Quý là ông chủ đã thuê Quan Thượng Võ để chăn dê. Ông ta là một phú hộ ở thôn Đại Oa, sở hữu một vườn cây ăn quả rộng mười mấy mẫu, lại nuôi gần trăm con dê, cuộc sống giàu sang phú quý. Lưu Phú Quý năm nay 50 tuổi, cơ thể cường tráng, khuôn mặt hồng hào, râu quai nón, bộ dạng rất uy mãnh. Ở trong thôn Đại Oa, ông ta là người hiểu rõ Quan Thượng Võ nhất.

Nhằm tránh tạo áp lực cho Lưu Phú Quý, để ông ta có thể nghĩ gì nói nấy, tôi và Thẩm Thư đã cố ý đi vòng sau Trương Thao Quang, chỉ hai người đến nhà Lưu Phú Quý để dò hỏi.

“Các anh bắt Quan Thượng Võ đi, giờ tôi không biết xoay xở thế nào, gần trăm con dê ở trong chuồng, mấy ngày nay không được chăn thả rồi, con nào con nấy sụt kí thấy rõ. Quan Thượng Võ mà dám giế.t người ư? Có đánh chế.t tôi cũng không tin.” Lưu Phú Quý tính tình ngay thẳng, nhìn thấy chúng tôi liền nã pháo chỉ trích.

Thẩm Thư đáp: “Quan Thượng Võ chăn dê cho ông từ khi nào? Ông hiểu con người này được bao nhiêu?” Lưu Phú Quý trợn mắt đáp: “Hiểu được bao nhiêu? Dù có lột da thì tôi cũng nhận ra được xương của anh ta. Anh ta chăn dê cho tôi được 7 - 8 năm rồi, làm việc rất tốt, mấy năm nay làm mất mất hai con dê, sau đó đều tìm lại được. Anh ta lầm lì ít nói, nhưng rất cẩn thận, nhát gan, sợ người sợ chuyện. Trước khi chăn dê cho tôi, anh ta từng giúp người khác trồng trọt để kiếm miếng cơm manh áo. Anh ta là người nơi khác đến, không có đất, cứ sống qua ngày đoạn tháng vậy.”

Tôi hỏi: “Ông ta làm việc cho ông, mà ông không định kiếm một người phụ nữ cho ông ấy à?” Lưu Phú Quý thở dài đáp: “Anh ta nghèo như thế, người thì lếch thếch, có người phụ nữ nào chịu theo? Có Diệp “điên” là ưng, nhưng cô ta điên điên khùng khùng, cứ cho là lấy về thì ai trông cô ta?”

Thẩm Thư hỏi: “Diệp điên là người như thế nào?” Lưu Phú Quý đáp: “Diệp điên là một cô gái trẻ, không ai rõ cô ta từ đâu đến, đến khi nào. Thực ra mặt mũi cô ta cũng rất đoan chính, dáng đẹp, mỗi tội bị điên, có người nói cô ta bị kích động, chạy từ thành phố xuống, cũng chẳng ai đi tìm cô ta. Cô ta không chải đầu rửa mặt, cũng chẳng quản chuồng heo chuồng ngựa, lăn ra là ngủ, cơ thể lúc nào cũng bốc mùi hôi thối. Cách đây 2,3 thôn có một ông già độc thân ưng cô ta, liền dẫn cô ta về nhà, cho cô ta ăn uống, muốn lấy cô ta làm vợ. Nhưng quay đi quay lại không để mắt tới, Diệp điên không biết lại chạy đi đâu rồi, không ai giữ chân được cô ta. Quan Thượng Võ cũng từng có ý với Diệp điên, nhưng cuối cùng vẫn không thành.”

Một ý nghĩ thoáng qua, tôi hỏi: “Cô Diệp điên đó tóc dài đúng không?” Lưu Phú Quý nghĩ một hồi rồi đáp: “Hình như vậy, không nhớ nữa.” Thẩm Thư hỏi: “Lần gần đây nhất ông gặp cô ấy là khi nào?” Lưu Phú Quý đáp: “Chắc cũng phải hơn tháng rồi, trước cửa Phòng tín dụng thôn Đại Oa, một lũ trẻ vây quanh Diệp điên để cười cợt, bị cô ta chửi cho một trận rồi đuổi đi, từ lúc đó tôi không gặp cô ta nữa.”

Lại hỏi mấy chuyện trong thôn, tôi và Thẩm Thư mới cảm ơn rồi rời đi.

- ----------------

Đêm ngày 13 tháng 3 năm 2003. Tuyết lớn.

Tại đồn trú của tổ chuyên án vụ th.i th.ể nữ lò gạch.

Từ chiều trời đã bắt đầu đổ tuyết, về đêm tuyết càng lúc càng to, như những sợi bông vỡ vụn, từ trên cao ném xuống lấp trời lấp đất, khiến cho thôn Đại Oa được bao phủ bởi làn sương khói càng thêm phần vắng lặng và thê lương.

Tôi và Thẩm Thư, Quản Nguy, Vu Ngân Bảo đều không ngủ, bốn người ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, không ai nói gì. Lại qua hai ngày, đã đến lúc phải rõ ràng với Trương Thao Quang. Hoặc là đồng ý với kết luận Quan Thượng Võ là hung thủ, tuyên bố vụ án đã được phá, đôi bên vui vẻ, trở về Sở để báo cáo kết quả. Hoặc là đưa ra kháng nghị, dùng những chứng cứ đủ lực để lật tẩy những lỗ hổng trong bản lời khai. Nhưng mà, bằng chứng đâu? Nếu như Quan Thượng Võ không phải hung thủ, thì chân tướng là gì đây?

Sau một trận tĩnh lặng khiến người khác khó xử, Thẩm Thư tiên phong phá vỡ sự trầm mặc: “Không ai được nản lòng, công tác phá án tiến triển đến thời điểm hiện tại đã là một thành công lớn. Dù sao thì chúng ta mới nhúng tay vào vụ án, tuy trước mắt vẫn chưa nắm được bằng chứng thép, nhưng tôi có dự cảm, chúng ta không còn cách xa chân tướng nữa rồi. Chúng ta cảm thấy trước mắt mịt mù, là bởi vẫn còn một vướng mắc chưa được phá giải. Tôi nghĩ, có thể ngay từ khi bắt đầu, phương hướng điều tra đã có sự sai lệch, th.i th.ể trong lò gạch rất có thể không phải là Trương Phương.”

“Sao cơ?” Vu Ngân Bảo vô cùng kinh ngạc: “Không phải Trương Phương thì là ai được chứ? Hơn nữa Trương Phàm cũng đã xá.c nhận rồi, những đặc trưng trên th.i th.ể đều trùng khớp với Trương Phương, tỉ lệ phát sinh trùng hợp là quá thấp.”

“Thực ra ngay từ khi mới tiếp xúc với vụ án này tôi đã tự hỏi, mục đích thực sự của hung thủ khi vứt xá.c là gì? Hung thủ cố ý chọn chiếc lò gạch nổi bật nhất trong số ba chiếc lò gạch, hơn nữa còn đặt xá.c ở rất gần cửa lò, rõ ràng muốn người chăn dê Quan Thượng Võ đi qua phát hiện.” Thẩm Thư nói.

Vu Ngân Bảo hỏi: “Cứ cho là vậy, không nhẽ hung thủ cố ý vu oan giá họa cho Quan Thượng Võ?”

Quản Nguy tiếp lời: “Chưa hẳn là vu oan giá họa, huống gì hung thủ cũng không thể dự liệu được lối tư duy làm án của cảnh sát huyện Đại Oa --- nhắm vào người báo án, điều này nghe có vẻ hoang đường. Tôi đồng ý với phân tích của Thẩm Thư, mục đích thực sự của hung thủ là để cho th.i th.ể mau chóng bị người khác phát hiện. Mỗi tên tội phạm đều ra tay vì lợi ích, dù cho không phải là lợi ích vật chất, thì nhất định cũng là lợi ích tinh thần và cảm xúc. Th.i th.ể này sau khi bị lộ, ai là người nhận được lợi ích nhiều nhất?”

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, khẽ nắm tay lại, đáp: “Trước khi th.i th.ể bị phát hiện, hầu như người trong thôn đều nghi ngờ sự mất tích của Trương Phương có liên quan đến Mạch Dã, thậm chí còn có người nghi ngờ cô ấy đã bị Mạch Dã giế.t hại, thế nên Lý Cường mới bắt nhốt anh ta lại, ép anh ta nôn ra sự thật. Mà sự xuất hiện của th.i th.ể nữ trong lò gạch, đã rửa sạch triệt để những nghi ngờ trên người Mạch Dã, bởi khi nạn nhân bị hại thì anh ta đang bị bắt giam ở đồn, có cảnh sát làm chứng anh ta không có thời gian gây án. Như vậy, nhưng lời đồn nhắm đến Mạch Dã ở trong thôn sẽ đột nhiên dừng lại, mà việc điều tra sau này, bất luận là cảnh sát huyện Đại Oa hay là chúng ta, đều sẽ tự động loại Mạch Dã ra khỏi diện tình nghi. Nhìn từ góc độ này, sự xuất hiện của th.i th.ể đó, Mạch Dã là người có lợi nhất.”

Vu Ngân Bảo phản đối: “Đây tất nhiên chỉ là một cách tư duy, nhưng có hơi quá bạo dạn, theo lối tư duy này, những công tác mà cảnh sát huyện Đại Oa và chúng ta làm trước đó đều đổ xuống sông.” Quản Nguy cũng do dự đáp: “Quả thực là vậy, mà quan trọng hơn hết là chúng ta không có chứng cứ.”

Thẩm Thư nói: “Không có chứng cứ vật lý, đó là nút thắt cổ chai trong công tác điều tra phá án trước mắt, chúng ta do đó chỉ có thể nghi ngờ kết luận của Sở Cảnh sát huyện Đại Oa mà không thể lật lại được, nếu chúng ta tiếp tục nhúng tay vào vụ án này là đồng nghĩa với việc vô cớ xuất binh. Mấu chốt của việc thúc đẩy tình tiết vụ án trước mắt nằm ở chỗ, xá.c định danh tính thực sự của th.i th.ể trong lò gạch, nếu không phải là Trương Phương thì là ai? Trương Phương hiện giờ còn sống hay đã chế.t, nếu đã chế.t thì th.i th.ể cô ấy đang ở đâu? Nếu không giải quyết được mấy vấn đề này, tiếp tục điều tra cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.”

Quản Nguy có chút khó hiểu, hỏi: “Người nhà nạn nhân đã xá.c nhận th.i th.ể rồi, hơn nữa đặc trưng th.i th.ể rất rõ ràng, không nhẽ lại nhận sai?” Thẩm Thư đáp: “Về việc đặc trưng th.i th.ể hoàn toàn trùng khớp, chúng ta không có lý do để hoài nghi. Nhưng những điểm nghi vấn sau này được bộc lộ ra quá nhiều, không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý. Mặt của th.i th.ể đã bị động vật săn mồi cào nát, nhưng phần thân trần truồng bên dưới lại không hề bị tổn thương, dường như đã có bàn tay con người sắp đặt. Nếu thế, mục đích của hắn khi làm vậy là gì? Che giấu thân phận của Trương Phương? Nhưng Trương Phương đã mất tích nhiều ngày nay, người thôn Đại Oa ai cũng biết, trong lò gạch xuất hiện th.i th.ể, mọi người sẽ tự động liên tưởng ngay đến Trương Phương, huống gì dáng vóc của nạn nhân lại tương đồng với Trương Phương, trên người lại mặc quần áo của Trương Phương, cách che giấu này chẳng có chút ý nghĩa nào. Cách suy luận hợp lý hơn đó là, hung thủ cố ý phá hoại diện mạo của th.i th.ể, vì muốn người khác tưởng rằng đó là Trương Phương.”

Tôi và Quản Nguy, Vu Ngân Bảo đều cảm thấy chấn động trước phân tích của Thẩm Thư, không ai nói gì. Thực ra tôi cũng đang lờ mờ hoài nghi về danh tính thực sự của th.i th.ể trong lò gạch, chỉ là chưa nghĩ được cặn kẽ thấu đáo như Thẩm Thư. Sự hoài nghi này bắt đầu từ khi tôi trông thấy bộ mặt bị xé nát và đôi tất cọc cạch đi dưới chân nạn nhân, khi nhìn thấy tấm ảnh Trương Phương nhuộm tóc nâu đỏ ở nhà Mạch Dã, sự hoài nghi của tôi lại càng được củng cố, nhưng tôi vẫn chưa truy đến cùng xem thứ cảm xúc bất an đó rốt cục từ đâu mà đến. Tôi tin là Thẩm Thư cũng đã sớm nghĩ đến những điểm nghi vấn này.

Quả nhiên, Thẩm Thư tiếp tục nói: “Khi còn sống, Trương Phương là một người rất chú trọng đến cách ăn mặc, ngay cả trang sức đội đầu cũng phải phối hợp với quần áo thì mới chịu mặc ra ngoài, nhưng khi chúng ta phát hiện ra th.i th.ể trong lò gạch, tất mà cô ấy đi không cùng một đôi, mà cái màu xám đậm, cái màu xám nhạt, đối với một người phụ nữ trẻ yêu cái đẹp mà nói, không thể nào lại mắc sai sót này. Còn nữa, mái tóc của th.i th.ể trong lò gạch thuần đen, trong khi Trương Phương đã từng nhuộm tóc nâu đỏ cách đây một năm, dựa vào tốc độ sinh trưởng tự nhiên của tóc mà tính, nếu th.i th.ể trong lò gạch chính là Trương Phương, thì mái tóc cô ấy ít nhất phải có một nửa màu nâu đỏ, chứ không phải thuần đen như vậy. Gộp những điểm nghi vấn này lại, tuy không thể tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để chúng ta tiếp tục kiên trì điều tra.”

Im lặng hồi lâu, Quản Nguy mới đáp: “Nói thực, tư duy làm án của Thẩm đội trưởng đã khiến tôi lập tức tỉnh ngộ, dựa vào phương hướng này để tư duy, những mớ câu hỏi cứ đeo bám tôi suốt bấy lâu nay đã được giải thích một cách hợp lý. Nhưng vấn đề mấu chốt hiện tại là, đây dù gì cũng là vụ án mà cảnh sát huyện Đại Oa thụ lý, bọn họ gấp rút kết án, chúng ta phải làm gì mới có thể lật đổ được kết luận của họ đây, tiếp tục điều tra?”

Thẩm Thư lắc đầu bảo: “Đối với đội cảnh sát hình sự huyện Đại Oa, chúng ta chỉ có chức năng kiến nghị và chỉ đạo nghiệp vụ, không có quyền tiến hành can dự hành chính, hơn nữa thời gian chúng ta rời đội cũng không ngắn rồi. Tôi đang tính, hay là để Giám đốc Cao nghĩ cách, đẩy lùi thời gian kết án lại?”

Cậu ta chưa dứt lời, chiếc điện thoại đường dây riêng được cấp cho chúng tôi sử dụng liền đổ chuông, nhìn số điện thoại thì chính là Giám đốc Sở Điều tra Cao Đại Hùng gọi tới. Mấy ngày nay ái tướng Thẩm Thư của ông ta đang ở ngoài, Cao Đại Hùng rất quan tâm đến vụ án, thi thoảng lại gọi điện tới để hỏi về tiến triển vụ án. Lần nhấc máy này, giọng của Cao Đại Hùng có chút khác thường, nói: “Huyện ủy Đại Oa đã gửi công hàm cho Sở thành phố, nói vụ án th.i th.ể ở lò gạch đã được phá thành công, cảm ơn sự hỗ trợ đắc lực của Sở thành phố, đồng thời gửi tặng Sở thành phố 3 vạn Tệ tiền kinh phí. Mấy hôm trước cậu còn nói vụ án rắc rối phức tạp, e là không thể phá được trong dăm bữa nửa tháng, sao giờ đột nhiên lại phá được rồi, cậu lại không nhanh chóng thông báo cho tôi, làm tôi rất bị động.” Có thể nghe ra, Cao Đại Hùng đang cố gắng khống chế ngữ khí và cách diễn đạt, nhưng vẫn có chút bất mãn.

Chức năng thu phát của chiếc điện thoại lâu đời này không tốt, ống nghe như cái loa phát thanh vậy, người xung quanh ai cũng nghe rõ mồn một. Tôi chú ý đến khuôn mặt biến sắc của Thẩm Thư, có thể cậu ta không lường trước được Huyện sở Đại Oa, hoặc Trương Thao Quang sẽ giở trò này. Nói thực, nếu mà luận đến chơi khăm, e là có trói cả đám người trong phòng này lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Trương Thao Quang, nhưng nếu luận đến mưu sự, có khi kinh nghiệm ít nhất như Vu Ngân Bảo cũng có thể ném Trương Thao Quang ra mấy đoạn đường. Nhưng chốn quan trường Sở Nguyên là vậy, kẻ mưu sự luôn rơi vào thế bị động, bị người khác ngồi lên, bị người khác sử dụng. Thẩm Thư hơi dừng lại, sau đó báo cáo cho Cao Đại Hùng nghe về quá trình gấp rút kết án để lập công của cảnh sát huyện Đại Oa.

Cao Đại Hùng chưa đích thân đến hiện trường, chỉ nghe qua điện thoại thì không biết được ai đúng ai sai, nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn tin tưởng Thẩm Thư. Chúng tôi nghe thấy tiếng phát ra từ ống nghe: “Thái độ của Huyện ủy và Sở Cảnh sát Đại oa đều rất rõ ràng, ai vào trước thì người đó làm chủ, chúng ta lại không có bằng chứng, chỉ biết né tránh, các cậu rút quân đi, trở về chúng ta sẽ bàn bạc để đưa ra kế hoạch hành động tiếp theo.”

Thẩm Thư vâng lệnh rồi cúp máy, Vu Ngân Bảo tức đến mức cặp mắt híp cũng phải mở to, nói: “Sao tên Trương Thao Quang dám? Hắn làm vậy khác nào chơi khăm, Sở Nguyên của chúng ta bị mấy tên tiểu tử không phân phải trái ấy làm cho tối tăm rối loạn.” Thẩm Thư đáp: “Cậu tức giận cũng vô ích, làm theo lời Giám đốc Cao đi, tạm thời rút binh, nếu thu thập được chứng cứ, vẫn có thể khởi động lại vụ án.”