Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Quyển 3 - Chương 42: Kỳ án vứt xác trên xe lửa 8



Ngày 17 tháng 6 năm 2002. Trời mưa to.

Phòng họp của Giám đốc Sở cảnh sát thành phố.

Giám đốc Sở Lưu Bách Phát của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên, Phó giám đốc Sở Cao Đại Hùng, Trương Định Xuất, Chủ nhiệm Bộ Chính trị Quách Văn Võ và những người khác đang nghe báo cáo của Thẩm Thư có liên quan đến vụ án phân xác:

“Từ ngày 4 tháng 6 năm nay, khi cảnh sát Hoàng Dũng phát hiện bao xác đầu tiên trên chuyến tàu hỏa tuyến Bắc Kinh – Quảng Châu đến hôm nay, đã phát hiện tổng cộng 6 bao tải xác trên tàu, thuộc về hai nạn nhân khác nhau. Bao tải đựng xác, dây thừng và những vật khác đều cùng một loại, thủ pháp phân xác và công cụ sử dụng đều không có sự khác biệt, có thể khẳng định là cùng một người gây án. Tuyến đường sắt nơi phát hiện ra bao tải xác thứ nhất thuộc quản lý của cảnh sát khu Thổ Lĩnh, ba bao tải xác khác phân biệt nằm trên tuyến đường thuộc quản lý của cảnh sát khu Âm Sơn và khu Đại Đê, hiện tại cả hai vụ án đều đã được tổng hợp lên Sở, gộp lại để điều tra. Trước mắt, danh tính của nạn nhân thứ nhất đã được xác định, là một giáo viên trẻ của trường Trung học số 32 trong thành phố chúng ta, nạn nhân thứ hai cũng là nữ, danh tính chưa xác định.”

Lưu Bách Phát rít một hơi hết nửa điếu thuốc, mới mở miệng nói, làn khói ấy men theo kẽ răng mà phát tán: “Theo như tôi biết, mảnh thi thể của nạn nhân thứ hai được phát hiện từ ba ngày trước, vậy mà đến hiện tại các cậu vẫn chưa xác định được danh tính của nạn nhân.” Ngữ khí không hề che giấu sự chỉ trích. Lưu Bách Phát là người Tứ Xuyên, bình thường khi trút giận lên đầu ai đó thường có thói quen nói kèm thêm một từ ngữ đậm chất Tứ Xuyên --- “Gơ cha”, nhưng hôm nay dù sao cũng đang trong một cuộc họp chính thức nên ông ta đã nhẫn nhịn mà không nói ra.

Thẩm Thư hơi cau mày, không giải thích. Ba bao tải xác của nạn nhân thứ hai được chia làm ba lần phát hiện, bao tải cuối cùng đựng tay và đầu mãi đến hôm qua mới tìm thấy, đều đã phân hủy nặng nề, không thể nhận dạng được khuôn mặt. Việc xác định danh tính nạn nhân thứ nhất có nhiều phần là nhờ may mắn, nếu như Hứa Minh Minh khi còn sống không làm phẫu thuật nâng ngực thì có khi đội trọng án đến hiện giờ vẫn đang trong quá trình điều tra nhân khẩu mất tích. Nạn nhân thứ hai vẫn có thể có đặc trưng rõ ràng như vậy sao? Những lời này không cần thiết phải nói với đám quan liêu đang ngồi kia.

Cao Đại Hùng trước nay vẫn luôn kỳ vọng vào Thẩm Thư, cũng khá am hiểu về vụ án lần này, tiếp lời đáp: “Công tác của đội trọng án vẫn có thể coi là hiệu nghiệm, theo như tôi biết, trước mắt đã xác định được hành tung của nạn nhân thứ nhất trong cái đêm bị hại, công tác điều tra loại trừ xe ta-xi cũng có tiến triển. Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là tìm ra chiếc xe ta-xi mà tối đó nạn nhân đã lên, nhìn vào những tình hình đã nắm bắt được, tài xế ta-xi đó dù không phải là hung thủ, thì cũng biết được manh mối quan trọng.”

Thẩm Thư đáp: “Trong vụ án Hứa Minh Minh bị hại, điều tra loại trừ xe ta-xi là thủ đoạn điều tra quan trọng, về phương diện này đội điều tra chưa lúc nào buông lỏng. Theo manh mối mà nhân chứng cung cấp, chúng tôi đã tìm ra tất cả những chiếc xe ta-xi có đuôi biển số 347 trong thành phố Sở Nguyên, tổng cộng 75 chiếc. Khó khăn lớn nhất trước mắt là, trong quá trình xảy ra vụ án, tất cả những chiếc xe này đều đang chở khách, có thể nói tất cả họ đều có thời gian và cơ hội để gây án, hơn nữa họ đều không có nhân chứng vật chứng, nếu cho điều tra từng người một thì lượng công việc sẽ rất khổng lồ, nhân lực của đội trọng án không đủ. Trước mắt, công tác giám định thi thể nạn nhân thứ hai vẫn đang được tiến hành, do mặt của người này bị phân hủy nặng nề nên không thể nhận dạng được, nếu như Phòng Điều tra kỹ thuật vẫn không thể xác định được danh tính của nạn nhân, chúng tôi lên kế hoạch sẽ liên hệ với những tỉnh thành trong nước có kỹ thuật tái tạo khuôn mặt tương đối tiên tiến, tranh thủ để hợp tác cùng họ. Nhưng điều đó tất nhiên sẽ kéo dài tiến độ điều tra phá án, nên đó sẽ là lựa chọn cuối cùng.”

Lỗ mũi của Lưu Bách Phát phả ra hai luồng khói xanh nhạt, giống như trạng thái luyện công của những cao thủ nội công trong phim võ hiệp, Bão Nguyên Thủ Nhất (một trong những phương thuật tu luyện thời đầu của Đạo gia, tập trung luyện hình chứ không luyện thần, thông qua bài trừ những tạp niệm trong tâm, giữ cho tinh thần thanh tịnh, để Tinh, Khí, Thần không bị hao tổn, bị phóng ra ngoài, dồi dào bên trong cơ thể, hòa làm một với hình thể).

Thẩm Thư nói: “Sự xuất hiện của những mảnh thi thể thứ hai đã làm xáo trộn mạch phá án trước đó của chúng tôi. Trong vụ án Hứa Minh Minh bị hại, chúng tôi thiên về nhận định, động cơ của hung thủ là tham tiền đoạt sắc, và thân phận của hung thủ có hai loại khả năng, hoặc là người quen nắm rõ trạng thái sinh hoạt làm việc của nạn nhân, hoặc là một tài xế ta-xi nhất thời nảy sinh ham muốn. Nhưng sự xuất hiện của những mảnh thi thể thứ hai, buộc chúng tôi phải điều chỉnh lại mạch tư duy, loại bỏ khả năng hung thủ nhất thời nảy sinh ham muốn. Đồng thời phải xem xét đến cả nhân tố phản xã hội của hung thủ. Hung thủ rắp tâm gây án, nhưng chưa chắc đã có đối tượng giế.t hại rõ ràng, nói cách khác, mục tiêu gây án là một loại người nào đó. Nếu như vậy, độ khó của việc điều tra phá án lại càng tăng thêm.”

Lưu Bách Phát không vui vẻ đáp: “Gơ cha,” --- Rốt cuộc thì vẫn không kìm chế được, câu chửi thương hiệu của ông ta bật ra khỏi miệng: “Nói thế là sao? Làm án mà không khó thì cần gì đến các cậu? Tính đặc thù của vụ án lần này nằm ở chỗ xác được vứt trên tàu, liên tiếp gây án, thủ đoạn tàn nhẫn cực đoan, gây ảnh hưởng vô cùng xấu, Cục 10 của Bộ Công an và Văn phòng tỉnh đều rất quan tâm. Bên phía Cục 10 cho rằng, phải nhanh chóng bắt được hung thủ, đánh vào sự hung hăn ngạo mạn, không được để những vụ án kiểu này phát triển thành hình mẫu phạm tội, càng không được để những phần tử phạm pháp bắt chước theo. Trách nhiệm này đã được đặt lên vai chúng ta, đội trọng án là quân đi đầu, trận chiến này phải đánh cho ra trình độ, đánh ra thành tích, đánh ra khí thế, đem lại câu trả lời thỏa đáng cho Đảng và người dân!”

Bài diễn thuyết của Lưu Bách Phát khảng khái sục sôi, mưa bên ngoài cũng mỗi lúc một to. 11 giờ sáng, căn phòng ảm đạm như ánh chiều tà, mưa lớn trút xuống như tát nước, cơn cuồng phong cuốn theo hạt mưa gõ vào song cửa sổ, phát ra tiếng lộp đà lộp độp, khiến cho người ta cảm thấy lòng dạ rối bời.

- -----------------------------

Ngày 17 tháng 6 năm 2002. Mưa lớn.

Phòng pháp y của chi đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.

Khi lãnh đạo Sở mở cuộc họp, tôi đang cắm đầu trong phòng giải phẫu để phân tích nhóm mảnh thi thể thứ hai. Đây cũng là mảnh thi thể của một người phụ nữ trẻ, cao 165cm, cân nặng 52kg. Thời thượng, điều kiện kinh tế tốt, điều này có thể nhận ra từ bộ móng tinh xảo. 10 móng tay đều được sơn loại sơn móng cực kỳ chất lượng, hình vẽ trên móng rất chi tiết khéo léo, không phải tác phẩm của những tiệm làm móng phổ thông ven đường. Khi còn sống chắc hẳn cô ta là một người phụ nữ rất chú trọng đến chi tiết cuộc sống.

Đáng tiếc giờ đây cô ấy đã biến thành từng khúc từng khúc một, lại còn bị phân hủy nặng nề, hoàn toàn không nhận dạng được khuôn mặt. Tôi dựa vào kinh nghiệm của lần trước, cắt mở bầu ngực của cô ta, không có miếng độn silicon. Trong âm đ*o còn sót lại tinh dịch, qua hóa nghiệm là nhóm má.u AB, tương đồng với nhóm má.u tinh dịch bên trong âm đ*o của nạn nhân trước. Trên tứ chi và cơ thể của cô ấy không có những vết thương ngoài rõ rệt. Thức ăn bên trong dạ dày có thành phần của hải sản, rau xanh, hoa quả và rượu vang. Sụn giáp của thi thể bị tổn thương nghiêm trọng. Đa số kết quả giám định đều giống hệt với lần trước.

Không phát hiện ra đặc trưng nào có thể xác nhận được danh tính của nạn nhân, nỗi thất vọng trong tôi dần gia tăng. Hung thủ phân xác rồi vứt xác, dụng ý là để che dấu danh tính của nạn nhân, quấy nhiễu quá trình làm án của cảnh sát. Mà hung thủ đến thời điểm hiện tại, chắc vẫn chưa biết rằng cảnh sát đã tìm ra được danh tính của nạn nhân đầu tiên, vì thế mà hắn mới tiếp tục dập khuôn, vứt xác lên tàu.

Tôi cố định đầu của nạn nhân lên bàn mổ, giải phẫu lần lượt từ tóc, da, xương sọ đến hốc mắt, ống tai, khoang mũi, khoang miệng. Khi kiểm tra đến răng của nạn nhân, một niềm vui sướng lướt qua trong lòng tôi, đây là một hàm răng đã được tu bổ! Trên thi thể rốt cuộc vẫn lưu lại dấu vết nhân tạo, răng là chứng minh thư thứ hai của con người, chỉ cần tra ra nhật ký khám chữa bệnh của nạn nhân khi còn sống là có hy vọng xác nhận được danh tính của cô ta.

Bốn chiếc răng cửa ở giữa hàm trên, tuy bị phủ bởi lớp má.u khô và chất bài tiết màu vàng đen nhưng vẫn có thể nhận ra màu sắc và độ sáng bóng của nó khác biệt hoàn toàn so với những chiếc răng còn lại, có thể khẳng định đây là răng bọc sứ, hơn nữa chất liệu và tay nghề đều rất tinh vi. Ngoài ra, răng hàm bên trái còn bị mẻ một miếng. Một người phụ nữ trẻ chăm chút từ móng tay đến chân răng như cô ta, sao có thể chịu được răng mình bị mẻ mất một miếng?

Tôi chụp X quang cho xương hàm của nạn nhân, ở vị trí bị mẻ, có một miếng xương chân răng còn mới, trông không rõ. Đây là dấu vết thao tác để lại của nha khoa. Tôi nghĩ, người phụ nữ này mới nhổ răng cách đây không lâu, vẫn chưa kịp tu bổ thì đã bị sát hại, có thể bác sĩ của cô ta đang cảm thấy khó hiểu, tại sao bệnh nhân của mình lại biến mất khi đang trong quá trình điều trị.

Tuy manh mối để truy ra có hạn, nhưng với năng lực làm án của đội trọng án thì như thế là đủ rồi. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thư để báo cáo lại phát hiện vừa rồi.

Khi Thẩm Thư bắt máy, cậu ta đang ở trong phòng họp của Sở để nhận sự giáo huấn ân cần của Giám đốc Sở Lưu Bách Phát, lắng nghe những ý kiến chỉ đạo của các lãnh đạo trút xuống từ trên cao. Khi nhận được manh mối này cậu ta rất hưng phấn, lập tức báo cáo lại cho các lãnh đạo, xin được rời cuộc họp, nhanh chóng triển khai điều tra. Lưu Bách Phát lại càm ràm nói một tràng những phát ngôn đậm tính chính trị, chả liên quan gì đến công tác thực tế, tốn gần 20 phút, để thể hiện quyền uy tuyệt đối của mình ở nơi đây rồi mới tuyên bố giải tán.