Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Quyển 4 - Chương 53: Vụ án giết người liên hoàn đêm mưa 2



Trưa ngày 3 tháng 7 năm 2001. Trời quang.

Đội hình sự Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.

Buổi trưa không về Sở, ăn ngay tại nhà ăn của đội hình sự. Trần Quảng chẳng nói chẳng rằng, không nhận ra nét hỷ nộ trên gương mặt thầy ấy. Tôi thử đánh tiếng hỏi: “Sư phụ, hôm nay em thể hiện có tốt không?”

Trần Quảng “ừm” một tiếng, hỏi ngược lại: “Em tự thấy sao?”

Tôi hết sức lo sợ, đáp: “Toàn những thứ có trong sách vở, không thể cung cấp được manh mối mang tính gợi mở và đột phá, nếu nương tay, có thể miễn cưỡng chấm đạt.”

Trần Quảng bĩu môi, khẽ cười đáp: “Em không cần phải quá khiêm tốn đâu, có thể vận dụng linh hoạt những thứ có trên sách vở, mới là một pháp y đạt chuẩn. Những manh mối mang tính gợi mở và đột phá, không phải bất kỳ lúc nào hoặc bất kỳ ai cũng có thể phát hiện ra được, cần phải hiểu biết và cả may mắn nữa. Báo cáo kết quả mà thầy gửi cho đội trọng án, không khác mấy so với của em, đối với một người mới mà nói, hôm nay em đã thể hiện rất tốt.”

Tôi thầm đắc ý, nhưng không biểu hiện ra mặt, lại hỏi: “Cái cậu đội trưởng đội trọng án ấy, mới 20 tuổi thôi sao? Trông bộ dạng thì có vẻ như là con ông cháu cha.”

Trần Quảng cười khì một tiếng: “Em mới chập chững vào nghề mà đã coi thường người khác rồi ư? Thẩm Thư cậu ấy leo lên nhờ chính thực lực của mình đấy. Tốt nghiệp thạc sĩ xong công tác trong đội hình sự 3 năm, tính ra cũng phải 27 – 28 tuổi rồi.”

Tôi nghĩ bụng: “Mặt non hơn nhiều so với tuổi thực, chứng tỏ tay này chưa đủ trưởng thành.” Tuy nhiên, tôi không nói mấy lời ấy ra khỏi miệng.

Trần Quảng thấy bộ dạng bán tín bán nghi của tôi, bảo: “Khi Thẩm Thư vừa đến đội hình sự, rất nhiều người đã có suy nghĩ giống em, đội cảnh sát không giống những nơi khác, chức trách của cảnh sát hình sự là trấn áp tội phạm, nhưng bản thân cảnh sát hình sự cũng rất dữ dằn, nếu không sao có thể hàng phục được những tên tội phạm hung ác? Ai cũng nghĩ Thẩm Thư trông thư sinh, thì làm được trò trống gì? Nhưng buổi chiều ngày thứ ba từ khi đến làm, cậu ấy đã ra tay, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Tôi hưng phấn hỏi: “Làm sao mà người ta lại nhìn bằng con mắt khác vậy thầy?”

Trần Quảng hưng phấn kể lại: “Sáng hôm đó, đội cảnh sát nhận được tin báo án, con trai một của chủ nhiệm khoa trường Trung học Phổ thông số 5 bị bắt cóc, đòi 100 vạn tiền chuộc. Hung thủ không phải ai khác, chính là hai học sinh của trường Trung học Phổ thông số 5, bọn chúng đã có tiền án, lần này quyết tâm ra tay để kiếm một món tiền lớn rồi bỏ chạy. Tuy bắt cóc là đại án, nhưng đội cảnh sát lại không quá chú trọng, không tin hai thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia có bản lĩnh đến thế, nên chỉ cần đảm bảo bọn chúng không làm hại đến con tin là được. Ai ngờ ba lần thương lượng thì đều thất bại cả ba. Hai thằng nhóc kia dường như có Thiên lý nhãn, chỉ cần có xe cảnh sát theo sau là bọn chúng sẽ phát hiện ra. Có một lần xe cảnh sát ở cách xa hơn chút, xuýt nữa bị bọn chúng cuỗm hết tiền đi. Lần đó đội cảnh sát không hề để lộ sơ hở, có người đoán bọn chúng có tai mắt bên trong nội bộ, có người lại đoán bọn chúng dùng đến công nghệ cao. Thẩm Thư khi đó mới đến đội cảnh sát, vẫn chưa được phân công công tác cụ thể, rảnh rỗi nên cầm lấy tài liệu bối cảnh của hai thằng nhóc học sinh cấp 3 kia xem xét hồi lâu. Sau đó, cậu ta mặc thường phục, bước tay không ra khỏi cửa. Chưa đến hai giờ đồng hồ sau, cậu ta đã còng tay được một tên nghi phạm, áp giải hắn đến đội hình sự. Tên nghi phạm đó là vận động viên bóng rổ được tuyển chọn của nhà trường, cao 1m87, nặng gần 100kg, bị một người thấp hơn hắn cả cái đầu như Thẩm Thư xử đẹp, không dám manh động. Qua thẩm vấn, hắn đã giao nộp con tin và khai ra nơi trốn của tên còn lại, vụ án vì thế mà được phá.”

Tôi hỏi một cách khó hiểu: “Nghe lạ nhỉ, cậu ta đã bắt được tên nghi phạm ở đâu vậy thầy?”

Trần Quảng đáp: “Thẩm Thư đã phân tích bối cảnh của hai tên tiểu tử đó, nhận định bọn chúng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không thể nào dùng đến công nghệ cao, càng không có tai mắt bên trong để mà giúp đỡ, một bọn ngốc gây án, thì phải nghĩ theo cách của bọn ngốc. Thẩm Thư đóng vai một kẻ nhàn rỗi, đi lại xung quanh cổng chính của đội hình sự 500m, quả nhiên phát hiện ra hành tung của một tên tiểu tử đang ngồi trong tiệm trà sữa bên kia đường. Thì ra hắn vẫn luôn núp ở trong tiệm để uống trà sữa, theo dõi cổng chính của đội hình sự. Khi tên đồng bọn của hắn gọi điện cho người nhà con tin để đòi tiền chuộc, nếu thấy một tốp cảnh sát đi ra từ đội hình sự, hắn sẽ gọi điện để thông báo, tên đồng bọn lập tức sẽ hủy bỏ hành động, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tôi mới ngộ ra, đáp lại: “Nói thẳng ra thì làm gì ghê gớm lắm, chẳng qua cậu ta đúng lúc nghĩ ra mà thôi.”

Trần Quảng đáp: “Nói thì dễ, nhưng bao nhiêu người không nghĩ ra, chỉ có cậu ta là đúng lúc nghĩ ra. Một người trẻ mà có khả năng nhìn thấu và nắm bắt được tâm lý người khác, quả thật rất đáng nể.”

Đang nói chuyện, thì có một người bưng hộp cơm đến ngồi xuống bên cạnh Trần Quảng, mỉm cười nói: “Em ngồi cùng nhé, không biết có làm ảnh hưởng đến hai thầy trò tâm sự không ạ?” Chính là Thẩm Thư, tên này thiêng thật.

Trần Quảng giới thiệu tôi cho Thẩm Thư: “Bác sĩ pháp y mới đến của Sở thành phố, Thục Tâm.” Thẩm Thư vội đứng dậy đưa tay ra: “Sáng nay đã gặp qua, nữ hào kiệt công lực bất phàm, sau này đội trọng án sẽ phải nhờ cô giúp đỡ nhiều.” Tôi lẩm bẩm trong lòng cái tên này cũng thật dẻo mỏ, mỉm cười tán gẫu mấy câu.

Thẩm Thư nói chuyện không thoát khỏi công việc: “Mặt của nạn nhân bị tàn phá nặng nề, hiện trường lại không có vật chứng, danh tính vẫn chưa rõ ràng. Trước mắt đội cảnh sát đã cho tổng hợp những vụ mất tích trên toàn thành phố, trong đó có một người phù hợp đến 90% đặc trưng của nạn nhân, nhưng vẫn phải đợi các cô đưa ra kết luận khoa học cuối cùng.”

Trần Quảng nhíu mày: “Đã có phương hướng nhanh vậy rồi sao?”

Thẩm Thư đáp: “Người nhà của người kia sáng ngày hôm qua đã đến đồn cảnh sát để báo mất tích, trông rất nóng vội. Người này kể ra cũng có chút tiếng tăm trong giới văn nghệ của thành phố, làm đạo diễn cho Viện kịch nói, tên là Tô Nam.” Nét mặt Trần Quảng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là ông ta sao?” Thẩm Thư hỏi: “Thầy quen sao?” Trần Quảng lắc đầu: “Không quen, nhưng có nghe người khác nhắc tên ông ấy.”

Thẩm Thư gật đầu đáp: “Tô Nam có thói quen chạy thể dục buổi sáng. Sáng hôm qua sau khi rời khỏi nhà thì không thấy quay trở lại, hơn nữa buổi diễn xuất vào ban sáng cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu, người nhà đi khắp nơi tìm nhưng không thấy liền báo cho cảnh sát. Đã cho đối chiếu với ảnh của Tô Nam, rất giống với người bị hại, do nạn nhân chế.t thảm nên không để cho người nhà nạn nhân nhận xác.”

Trần Quảng nói với tôi: “Chiều nay Sở thành phố mở cuộc họp cán bộ lớp trung, thầy phải quay về cho kịp, em ở lại hỗ trợ cho đội trưởng Thẩm nhé.”