Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Quyển 4 - Chương 58: Vụ án giết người liên hoàn đêm mưa 7



Ngày 19 tháng 8 năm 2001. Trời quang.

Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.

Vết thương của Từ Kiếm Minh là vết thương ngoài da, tuy mất nhiều má.u, nhưng may mà anh ta trẻ khỏe nên hồi phục rất nhanh, mấy ngày là đã xuất viện. Thẩm Thư dặn dò anh ta phải hết sức cẩn thận, đề phòng hung thủ sẽ ra tay tiếp, cố gắng hạn chế ra ngoài, không được đơn phương hành động, Từ Kiếm Minh đều đồng ý.

Ngày thứ hai sau khi Từ Kiếm Minh bị thương, Trần Quảng đã đưa ra bản báo cáo giám định, đại khái như sau: Trên tay trái của Từ Kiếm Minh có một vết bắn vào và vết bắn ra rõ rệt, mặc dù chỉ dựa trên ảnh chụp, chưa được nhìn thấy vết thủng nhưng vẫn có thể xác nhận vết thương là do đạn bắn, vết đạn bắn vào có hình elip, vết xước không rõ ràng, không có hiện tượng quầng khói ăn mòn dưới da, da không bị rách. Với những đặc trưng trên, có thể nhận định hung khí là súng nòng trơn, cự ly bắn khoảng 10m.

Súng nòng trơn là những súng bên trong nòng không có những rãnh xoắn, chủ yếu là súng dân dụng, bao gồm súng săn, súng pháo sáng và những súng tự chế khác. Nói cách khác, Trần Quảng cho rằng vũ khí gây thương tích cho Từ Kiếm Minh là một khẩu súng dân dụng, điều đó khiến cho phạm vi điều tra tương đối rộng, bởi việc quản lý súng dân dụng chưa được hoàn thiện, hơn nữa súng tự chế cũng như súng cải tạo không quá khó tìm trong dân gian. Xét thấy nghi phạm được hoạch định từ trước đã từng là bộ đội, cảnh sát hoặc vệ sĩ, cho nên không loại trừ khả năng hắn có súng tự chế.

Tuy vụ án dùng súng lần này không có ai chế.t, nạn nhân Từ Kiếm Minh chỉ bị thương nhẹ, nhưng những vụ án liên quan đến súng đều rất được chú trọng, Giám đốc sở điều tra Cao Đại Hùng đã ra lệnh cho các đồn trưởng đồn cảnh sát dốc hết sức để rà soát lại súng trong khu quản hạt, bao gồm những người buôn bán, sử dụng và tàng trữ súng, những nghi phạm có khả năng chế tạo súng, tất cả đều phải được điều tra. Đồng thời huy động lực lượng nằm vùng, hễ báo cáo những trường hợp tàng trữ súng bất hợp pháp và được cảnh sát xác minh, đều sẽ được trọng thưởng.

Đương nhiên, việc điều tra theo kiểu cuốn chiếu này có hiệu quả hay không vẫn cần thêm một chút may mắn, nếu như nghi phạm chưa từng để lộ sơ hở, hoặc chưa từng lưu bạt trong “giới” thì khả năng tìm được manh mối dựa trên những tố cáo bên ngoài đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.

Còn đối tượng tình nghi của báo chiều Sở Nguyên kể từ cuộc gọi lần trước, đến nay vẫn mai danh ẩn tích. May thay, tên sát thủ của vụ án giế.t người liên hoàn vẫn chưa ra tay thêm lần nữa.

Ngày qua ngày, thời gian cứ thế trôi đi, khi mùa mưa sắp qua thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm…… Tên hung thủ ngạo mạn mà hoang tưởng, nhất định sẽ không thay đổi cách thức giế.t người của mình, sau mùa mưa, nếu hắn muốn ra tay e là phải đợi đến năm sau. Tuy áp lực phá án không vì thế mà giảm nhẹ, chí ít thì thời gian cũng dư dả hơn, không giống như bây giờ, chẳng khác gì một cuộc đua sống chế.t với một tên sát nhân vô hình.

Sau một buổi chiều âm u, trưởng phòng khoa học kỹ thuật Vân Hải Đào điều tôi đi sắp xếp những hồ sơ giám định pháp y trong khoảng thời gian gần đây, đồng thời chọn ra những vụ án điển hình để ông ta dùng trong cuộc họp sắp tới ở Bắc Kinh. Những báo cáo giám định pháp y được phòng khoa học kỹ thuật Sở thành phố và các phòng ban trực thuộc báo cáo lên đều được cất ở kho tư liệu, báo cáo hàng tháng lên tới cả trăm bản, đa số là những vụ ẩu đả, va chạm, ngộ độc thực phẩm, báo cáo giám định án mạng chỉ chiếm một phần nhỏ, những vụ án điển hình thì lại càng ít.

Trong quá trình tìm kiếm, tôi đột nhiên nhớ đến vụ án giế.t người liên hoàn mà mình tham gia cùng bản báo cáo giám định pháp y về vết súng bắn của Từ Kiếm Minh. Đương nhiên vụ án chưa được phá thì không thể đem tới hội nghị để tuyên đọc, điều tra hình sự chỉ trọng kết quả chứ không trọng quá trình, mà kết quả thì chỉ có hai loại là phá hoặc chưa phá, còn việc bạn đã tốn bao nhiêu tâm huyết, trải qua bao nhiêu khó khăn, sử dụng những thủ đoạn nào, chỉ cần án chưa được phá thì sẽ chẳng ai quan tâm bạn đang nói gì. Tuy nhiên, tôi lại tỏ ra hiếu kỳ với vụ án Từ Kiếm Minh bị bắn, bởi trước đó Trần Quảng đã xử lý độc lập, không hề cho tôi xem những tấm ảnh chụp vết thương của Từ Kiếm Minh. Với tâm thế học hỏi kinh nghiệm của các bậc tiền bối, tôi đã rút báo cáo giám định của vụ án này ra khỏi đống hồ sơ.

Một xấp ảnh dày cộp, khoảng hai mươi mấy tấm, chụp vết đạn bắn vào và bắn ra cùng những vết cháy xém từ các góc độ khác nhau. Tôi lật giở một lượt các tấm ảnh, đột nhiên như bị ai đó đánh vào đầu, phải mất một lúc mới định thần lại, tại sao lại như thế? Tôi kiểm tra lại từ đầu hai mươi mấy tấm ảnh, dưới ánh đèn sợi đốt xem đi xem lại cả chục lần, sau đó mở bản báo cáo giám định của Trần Quảng ra, dò đọc từng chữ một. Sau khi xác nhận không có sai sót, tôi đơ ra hồi lâu, ngồi sụp xuống ghế, cảm giác như tòa cao ốc hùng vĩ hoa lệ đổ sụp trong lòng, chẳng còn gì ngoài một mớ hỗn độn hoang tàn. Tôi nhẩm đi nhẩm lại, tại sao lại như thế? Tại sao lại có thể như thế?

Suốt một ngày một đêm, tôi như người mất hồn, đầu óc quay cuồng đảo lộn, chỉ toàn là hai mươi mấy tấm ảnh và một dòng chữ in đậm đập vào mắt: Hung khí là súng nòng trơn. Tôi nên làm gì đây? Một kẻ mới chập chững bước chân vào nghề lại đi nghi ngờ một biểu tượng quyền uy trong ngành? Một người sếp? Tôi dám không? Bất luận đúng hay sai, tôi vẫn là kẻ thua cuộc, sẽ tự đào mồ chôn cho sự kiêu ngạo, thiếu tôn sư trọng đạo của mình. Ở trong một xã hội Trung Quốc nghiêm ngặt về thứ bậc, ai cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Nhưng mà, giả vờ như không nhìn thấy, để cho sự thật bị bóp méo, tôi làm thế có xứng với lương tâm của mình không? Mỗi ngành nghề đều có một phẩm chất đạo đức riêng, phẩm chất của nghề pháp ý đó là tìm ra chân tướng, bảo vệ chân tướng, phơi bày chân tướng. Chân tướng, có thể rửa sạch nỗi oan, là sự tồn vong của sinh mạng; Chân tướng, có thể thay đổi cả cuộc đời của một con người hoặc một nhóm người.

Đây là rắc rối đầu tiên tôi gặp phải từ khi bước chân vào ngành cảnh sát, đến giờ tôi vẫn có thể hồi tưởng lại tâm trạng rối bời và do dự lúc đó. Có hai điểm yếu lớn nhất trong tính cách của tôi, một là việc bé xé to, lúc nào cũng phóng đại mọi chuyện, làm việc gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, luôn hướng đến sự hoàn hảo; Hai là thiếu quyết đoán, rất khó cũng rất ít khi tự mình đưa ra một quyết định quan trọng. Bây giờ, tôi phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cuối cùng, tôi bước vào phòng làm việc của Thẩm Thư, lén la lén lút như làm một việc gì đó hèn hạ.

Biểu cảm của Thẩm Thư rất bình tĩnh, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay ngoài ý muốn, quan sát tỉ mỉ những tấm ảnh và bản báo cáo giám định vết thương của Từ Kiếm Minh mà tôi đã pho-to, đồng thời nghiêm túc lắng nghe những kết luận giám định của tôi đối với vết đạn bắn của Từ Kiếm Minh: “Vết thương của Từ Kiếm Minh là một vết đạn xuyên thấu, không làm tổn thương đến xương và cơ, ở trong thịt hình thành nên một vết đạn bắn vào, vết thủng và vết đạn bắn ra. Miệng vết đạn rõ ràng to hơn đường kính nòng của súng săn, ở vết đạn bắn vào có vòng tròn màu xám do súng lục tạo thành, các mô xung quanh ở dưới da và phần đầu của vết thủng bị thâm đen, cháy xém và có những hạt li ti bám vào, đầu đạn tạo thành một vết thủng hoàn chỉnh, phần mép vết đạn bắn ra lòi ra ngoài, thành hình bông hoa, xung quanh có các mô mỡ chảy má.u. Đây đều là những đặc trưng của vết thương do súng nòng rãnh xoắn gây ra. Do đó hung khí gây thương tích cho Từ Kiếm Minh không phải là súng săn, mà là súng lục quân dụng hoặc cảnh dụng. Nói chính xác hơn, dựa vào cự li bắn của hung thủ và mức độ bị thương của nạn nhân để phán đoán, tôi nhận định hung khí là một khẩu súng Mauser đã bị loại ra khỏi biên chế.”

Tôi nói xong, Thẩm Thư ngồi im lặng khoảng nửa phút, có thể nhận thấy cậu ta đang suy tư. Cậu ta là một người thông minh, không chỉ nghe hiểu kết luận của tôi, mà còn nghe ra ẩn ý trong đó. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao khi gặp phải vấn đề lớn trong cuộc đời, tôi lại né tránh lãnh đạo trực tiếp mà tìm đến cậu ta để làm sáng tỏ sự thật. Dựa vào thời gian tiếp xúc cũng như sự hiểu lẫn nhau của chúng tôi thì vốn không đủ để tạo nên một sự tin tưởng cao độ đến vậy. Cuối cùng, Thẩm Thư mở miệng hỏi: “Cô nắm chắc mấy phần về kết luận của mình?” “Một trăm phần trăm.” Tôi có chút sợ sệt, nhưng vẫn rất kiên định, nói xong câu này, không đợi anh ta tỏ thái độ tôi liền quay người bước đi, trong lòng như trút được gánh nặng, tôi đã ném củ khoai nóng bỏng tay ấy cho Thẩm Thư, để anh ta tự xử lý.

Bước gần đến cửa, Thẩm Thư đột nhiên hỏi: “Tại sao cô lại nói với tôi chuyện này? Cô đang nghi ngờ sư phụ mình có đúng không?” Giọng nói cậu ta rất thấp, nhưng lại như sấm nổ bên tai, tôi đặt tay lên tay nắm cửa, đứng đơ ra nửa ngày, không biết nên tiếp lời hay mặc kệ, rồi cứ thế bỏ đi.

Sau cùng, tôi vẫn xoay người lại, đối mặt với Thẩm Thư, mặt đỏ bừng vì kích động, nước mắt lưng tròng. Tôi bước nhanh đến trước mặt cậu ta, giọng tối sầm nhưng vô cùng cấp bách, nói: “Đây là một sai lầm rõ ràng, ý tôi là, với trình độ và kinh nghiệm giám định như thầy ấy, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Tôi đã xem qua bản báo cáo giám định vết súng trước đây của thầy ấy, vô cùng chuyện nghiệp, một số còn làm nên kinh điển trong lĩnh vực pháp y. Nhưng mà, bản báo cáo này giống như cố ý làm sai để che giấu điều gì đó vậy.” Tôi nói hết một hơi những vướng mắc ở trong lòng, nước mắt cũng theo thế mà tuôn.

Thẩm Thư gật đầu, đáp: “Cảm ơn cô, Thục Tâm, cảm ơn sự dũng cảm và thành thật của cô, cũng cảm ơn sự tin tưởng của cô dành cho tôi. Vì nhu cầu điều tra, cũng vì sự an toàn của cô, mọi việc sau này cứ giao cho tôi xử lý, cô không cần phải nói cho người thứ ba biết.” Tôi ra hiệu đồng ý, thực tế thì tôi cũng chỉ biết đồng ý, một tay pháp y quèn mới vào nghề, muốn đối đầu với chính lãnh đạo trực tiếp của mình, quả là điều điên rồ. Thẩm Thư chủ động nhận trách nhiệm về cậu ta, tôi mong còn chả được.