Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 37: Vợ ghét chồng nhất!



Ăn xong bữa trưa, cả lũ rủ nhau ra biển chơi. Biển xanh, cát trắng, nắng vàng, cô và anh nằm trên cát, dưới bóng dừa nhìn lên ngọn dừa cao lâu thật là lâu.

"Phi Phi, cực quang ngắm rồi, dải ngân hà ngắm rồi, còn mỗi sao với bình minh trên biển là chưa ngắm hay là chúng mình nằm đây đến tối rồi ngủ lại đây để ngắm được không?"

Cô quay sang, chụm đầu vào anh: "Điên à? Nằm đây bảo bối sẽ lạnh đấy."

Anh nhìn cô rồi nhìn xuống dưới chiếc bụng nhỏ đang chứa tới cả hai sinh linh bé nhỏ kia. Anh theo thói quen đưa tay sờ lấy phần bụng mềm mại đó.

"Phi Phi, mình đặt tên con là gì bây giờ?"

Cô cười đùa: "Chẳng phải chồng định đặt tên bảo bối là Tình với Địch sao?"

Anh xoa đầu cô, cười: "Chồng chỉ đùa thôi mà, nếu vợ không muốn, chúng ta cũng không đặt như vậy."

Cô bật dậy, nhìn biển rồi lại nhìn tròi một lúc lâu. Anh và cô khi xưa đều là những "dân bàn giấy" chính hiệu, chuyên gia văn chương chứ chẳng đùa vậy nên cái tên của con thì đặt phải có ý nghĩa chứ.

"Nếu là trai thì đặt là gì giờ? Con gái thì sao? Ba mẹ vợ từ bé đã trông chờ vợ là người phi thường, toả ra hào quang rực rỡ nên mới đặt cho vợ tên là Kim Phi. Nhưng vợ không muốn con chúng mình như thế, chẳng có gì là tự do cả, vở chỉ muốn con mình bình thường thôi, sống cho thoải mái."

"Ba mẹ ngày xưa cũng đặt tên chồng là Dương có nghĩa là mặt trời, cũng muốn chồng toả sáng, vĩ đại nhưng suy cho cùng anh vẫn không thích trở nên toả sáng... Vậy bọn mình đặt tên con là Thanh đi. Thanh trong thanh thản, thanh bình. Còn một đứa là Yên đi. Có được không?"

Cô mở to mắt nhìn anh, cô biết là anh chỉ hơi hụt hẫng lúc biết cô có bảo bối thôi mà chứ anh vẫn thương bảo bối lắm.

"Vâng, vậy gọi cả hai đứa bé là bảo bối nhỏ nhé! Móc ngoéo đi!"

Anh đưa ngón út móc với ngón út cô đưa ra. Vợ anh là mẹ hai con rồi mà vẫn thật là trẻ con mà.

"Hai đứa đang làm gì thế?"

Cô giáo tiến lại gần chỗ anh và cô với một chiếc lâu đài cát lớn đặt trong khay nhựa. Cô thấy thế, vui mừng chạy lại gần chỗ cô giáo.

"Phi Phi, hồi xưa lúc cô chuyển công tác hai năm, con nằng nặc đòi cô về nhưng cô không về được, có hứa với con sẽ tặng con một toà lâu đài. Bây giờ nó là của con đấy, lần sau đừng mít ướt nữa nha."

Cô thích thú gật đầu dạ vâng. Cô thật giống một đứa trẻ, cái gì cũng thích thú, cũng thấy thú vị.

"Sao cái gì vợ cũng thích thế? Có cái gì vợ không thích không?"

Anh tò mò hỏi cô, cô liền quay ra, đáp:

"Có chồng!"

Mai Mai đang uống nước dừa cùng Lạc Thiên Nam gần đó nghe thế sặc sụa lên rồi phun hết nước lên mặt chồng mình. Y Lãnh, Kiều Khiêm với mấy người nữa gần đó cười lớn. Lẫm Lẫm với Giai Giai đang bơi gần đó cũng suýt nữa sặc nước biển mà chìm nghỉm. Mạc Kim Thần nghe thế liền nhìn Phùng Tiểu Ly, hỏi:

"Thế vợ có thích chồng không?"

Phùng Tiểu Ly chần chừ một lúc lâu rồi mới đáp lại:

"Không..."

Mạc Kim Thần đen mặt nhưng trái tim liền lập tức được xoa dịu bởi lời nói của vợ mình. Phùng Tiểu Ly vòng tay ôm cổ Mạc Kim Thần, kéo đầu cậu xuống, thủ thỉ:

"Không thích Thần, chỉ yêu thôi!"

Anh vểnh tai nghe được lời của em gái mình nói với chồng nó, vội hỏi cô:

"Vợ không thích chồng vậy là yêu đúng không?"

Cô nhìn trời một lúc rồi đáp:

"Không! Ghét, ghét như chó luôn!"

Anh không kìm nổi liền cúi xuống, hôn cô trước mặt bàn dân thiên hạ, trước cả bọn cùng với cô chủ nhiệm. Anh hôn cô lâu thật là lâu, tới tận khi cô thần hồn điên đảo, thở không ra hơi anh mới chịu buông. Xung quanh đều im lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bờ với những ngọn gió đập vào tàu dừa khiến nó xào xạc và một vài tiếng chim còn sót lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười khiêu khích:

"Thế là muốn yêu đúng không?"

Anh đáp: "Đúng thế!"

Cô nhìn xung quanh một lúc rồi chạy lại chỗ Quách Dương Quyết, chỉ vào anh ta, hét lớn:

"Tất cả nghe rõ đây! Từ giờ Đình Kim Phi không thèm ghét Phùng Tiêu Dương nhất nữa, không ghét nữa luôn. Từ giờ Kim Phi ghét anh Quách nhất! Ghét anh Quách nhất!"

Tất cả im lặng vì khó hiểu. Bỗng, Mạc Kim Thần, Y Lãnh và cô giáo cùng trợn tròn mắt, đứng dậy. Mạc Kim Thần chỉ tay vào mặt anh, nói lớn đủ cho tất cả mọi người nghe:

"Mày sắp mất vợ đến nơi rồi kìa! Nhanh mà đem vợ mày về đi. Trang năm mươi sáu dòng thứ năm quyển sách đầu tay của Y Lãnh có viết: "Ghét của nào trời trao của đấy, yêu của nào trời lấy của ấy đi" đấy! Mày còn không nhanh lên là mất vợ như chơi đấy thằng ngu. Nó chẳng đợi trời lấy mày đi đâu, nó trả mày cho trời luôn rồi kìa."

Anh nghe thế chợt hiểu ra vội chạy lại chỗ cô, kéo cô lại.

"Vợ đúng thật là đồ nghịch ngợm mà!"

Cô bị anh bế lên, anh lại tiếp tục càu nhàu:

"Giờ vợ thích cái gì cũng được nhưng cái gì nhất cũng phải là chồng, nghe chưa? Thích nhất cũng phải là chồng, yêu nhất cũng phải là chồng tới ghét nhất cũng phải là chồng luôn!"

Cô thích thú dụi đầu vào ngực anh, nói:

"Không~ Chồng chỉ có cái quyến rũ nhất thôi~"

Trong khi mọi người đều chăm chú vào hai con người đang thả thính nhau kia thì chẳng ai để ý tới lớp trưởng Giai Giai đang nổi lều phều với cái bụng đầy nước và cẩu lương kia...