Nhật Kí Yêu Thầm

Chương 6: Trang thứ sáu



Mưa dầm rả rích.

Liêu Sở Sở che ô, không nhanh không chậm đi trong làn mưa. Gần đây thành phố T bắt đầu bước  vào mùa mưa, mỗi ngày đều âm u, rất ít khi nhìn thấy ánh mặt trời. Giống như sáng nay, lúc cô chuẩn bị đi học thì trời đã đổ mưa. Mưa vừa ngớt chưa được  hai giờ, mặt trời còn chưa ló dạng, vậy mà khi tan học trời đã lại bắt đầu mưa.

So với ánh nắng có thể khiến da cô dễ bị dị ứng, đương nhiên Liêu Sở Sở sẽ thích kiểu trời mưa dai dẳng hơn. Vậy nên sau khi tan học, thấy trời mưa không lớn lắm, cô không ngồi đợi xe bus mà vui vẻ che ô đi bộ về nhà như thường.

Vừa ra khỏi cổng trường không lâu, cô liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc: mặc đồng phục giống như cô, không che ô, cúi đầu bước nhanh về phía trước. Cô bất ngờ, vội vàng ôm cặp đuổi theo, vừa chạy vừa la lớn: “Học trưởng!”

Cô không gọi tên, nhưng người kia hình như đã nhận ra giọng nói của cô bèn lập tức quay đầu, nhìn thấy là Liêu Sở Sở liền xoay người tiến lại gần.

“Học trưởng, sao anh không mang theo ô vậy?”

Sau khi đuổi kịp đối phương, cô tự nhiên đưa dù che mưa cho cậu, nhưng con gái thường dùng loại ô gấp bé bé xinh xinh, vốn đã khó che được cho cả hai người. Vóc dáng của Liêu Sở Sở lại không cao, tay phải giơ lên hết cỡ mới tạm che được cho cậu nam sinh vốn đã cao hơn cô không ít, thế nên hai người đều không tránh khỏi mà bị mưa xối ướt nửa người.

“Để anh cầm cho.”

Nam sinh chủ động cầm chiếc ô trong tay Liêu Sở Sở, điều chỉnh góc độ theo hướng mưa rơi chủ động nhích lại gần cô, tay không cầm ô thì quàng qua vai cô nhẹ nhàng kéo lại gần.

Động tác như vậy vô cùng thân mật. Nếu có người qua đường từ xa nhìn lại thì nhất định sẽ hiểu lầm ở dưới ô là một đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết. Nhưng hành động của cậu nam sinh cũng không có ẩn ý gì đặc biệt, càng không có ý đồ muốn sỗ sàng hay sàm sỡ người khác, cậu chỉ đơn thuần muốn kéo Liêu Sở Sở lại gần để cô không bị dính mưa mà thôi.

Hành động của cậu tuy có phần ám muội nhưng động tác lại rất rõ ràng, dứt khoát, tâm hồn thiếu nữ của Liêu Sở Sở còn chưa kịp bay bổng, tay của anh đã để xuống.

Liêu Sở Sở liếc nhìn người bên cạnh một cái, thấy vẻ mặt cậu thản nhiên liền cảm thấy những ảo tưởng hồng phấn trong lòng mình lúc nãy thật đen tối.

… Tuy rằng cô cũng chỉ nghĩ tới một cái ôm.

Hai người sóng vai đi với nhau dưới mưa. Bởi vì che chung một chiếc  ô nên hai người dựa vào nhau rất gần, hai cánh tay cách nhau một lớp áo đồng phục mỏng. hí lạnh bên ngoài khiến hai người như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau. Con đường về nhà mới đi được một phần ba, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người gần gũi với nhau lâu như vậy làm cho trái tim Liêu Sở Sở không nhịn được mà đập liên hồi.

“Đúng rồi, học trưởng, sao anh lại không mang ô vậy?” Rõ ràng buổi sáng lúc đến trường trời đã mưa rồi mà.

“Có mang nhưng mất rồi.” Cậu trả lời.

Sợ nước mưa trên ô sẽ làm bẩn sàn nhà nên vào ngày mưa, ô học sinh đem đến đều sẽ đặt ở cuối lớp. Ban sáng cậu đã mang theo nhưng khi tan học lại không tìm thấy, cũng không phải nghi ngờ có kẻ cắp, có thể là bạn học nào đó không cẩn thận cầm nhầm ô về thôi.

“À.”

Liêu Sở Sở gật đầu, không hỏi nhiều. Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với đàn anh nhưng cô rất vui khi anh mất ô, nếu không họ đã không có cơ hội đi cùng nhau dưới mưa như thế này rồi.

“Học trưởng, sao hôm nay anh lại được tan học sớm vậy?” Liêu Sở Sở hỏi.

Vì phải ở lại học thêm nên giờ học của lớp mười hai thường sẽ dài hơn so với các khối khác, bình thường thì phải hơn 15 phút nữa cậu mới tan học.

“Từ tuần trước trường đã cho nghỉ học thêm rồi, hiện tại  bọn anh còn tan học sớm hơn các em. Dù sao cũng sắp thi đại học rồi, cũng không thể bổ sung thêm kiến thức gì nữa, bây giờ việc cần làm là nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Cậu trả lời bâng quơ, ánh mắt lại nhìn màn mưa ngày càng dày đặc, nhíu mày: “Mưa càng ngày càng to, nếu cứ đi như thế này thì khi về đến nhà chúng ta đều sẽ ướt sũng.”

Cậu chuyển ô sang tay bên kia, tay này nắm chặt tay của Liêu Sở Sở, chạy về phía trước: “Đứng ở đây một chút đã.”

Liêu Sở Sở ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đang siết chặt, để mặc cậu kéo tay mình chạy trong mưa.

Hai người chạy đến chỗ đỗ xe gần nhất liền dừng lại. Bình thường Liêu Sở Sở ít vận động, sức khỏe không tốt nên đến lúc dừng lại đã thở hồng hộc, cũng quên mất phải bỏ tay ra, vẫn nắm lấy tay cậu mà thở dốc.Đến khi hơi thở bình ổn lại, thấy cậu còn đang che dù, cô kì quái hỏi: “Sao anh không gập ô lại?”

Đối phương dở khóc dở cười nhìn cô, quơ quơ hai bàn tay vẫn đang nắm chặt.

“A, em xin lỗi.”

Liêu Sở Sở vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng xấu hổ.

Đàn anh gấp ô lại, rũ mấy giọt mưa còn đọng lại xuống. Sau đó hai người đứng bên nhau, ngẩn người nhìn bên ngoài.

“Học trưởng, anh sắp tốt nghiệp rồi đúng không?” Liêu Sở Sở bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy, tháng sau thi vào trường đại học, sau khi thi xong là xong trung học rồi.”

Cậu không nghe ra sự ảm đạm trong giọng nói của Liêu Sở Sở, cảm khái nói.

“Vậy, học trưởng …anh định thi vào trường đại học nào?”

“Nếu như đủ điểm thì chắc sẽ là đại học N… Khoa tự nhiên của trường đó rất tốt.” Cậu nhẹ nhàng nói.

Khác với ấn tượng ban đầu của Liêu Sở Sở, cậu chẳng phải là một chàng trai mắt một mí u hoài với tâm hồn nghệ sĩ… Cậu là một học sinh ban tự nhiên chính cống, lại còn học lệch rất nghiêm trọng, là kiểu học sinh cứ nhìn thấy thơ văn là đau đầu không thôi.

Nghe được câu trả lời của cậu, Liêu Sở Sở theo bản năng nhẩm tính của đại học N so với thành tích của mình, sau đó cô buồn bã phát hiện ra, với thành tích của cô bây giờ mà muốn thi đỗ đại học N… có mà nằm mơ.

Với một người chen chân vào lớp chọn với số điểm suýt soát như Liêu Sở Sở, đây là một đả kích rất lớn. Đại học N quá cao so với tầm với của cô, cô có muốn cùng cậu học chung một trường đại học cũng không được.

Nói cách khác, chỉ sau một tháng nữa thôi, cô sẽ không còn được thấy người này nữa.

Cảm xúc của Liêu Sở Sở đột nhiên chìm xuống. Cô yên lặng cúi đầu, không lên tiếng nữa. Cậu cũng không nói gì thêm, hai người bèn im lặng chờ trời tạnh mưa.

Mấy tháng trước Liêu Sở Sở cũng đã nhận ra rằng mỗi lần gặp cậu cô đều thấy rất vui, cho nên cô mới không thể tự chủ được mà thường xuyên nhớ tới anh, mỗi ngày đều mong chờ khoảng thời gian ngắn ngủi được gặp nhau dưới lầu. Đây là lần đầu tiên cô thích một người, cũng không dám nghĩ quá xa, chỉ cảm thấy mỗi ngày tan học được gặp cậu đã rất hạnh phúc rồi.

Nhưng hôm nay cô bỗng nhận ra cậu rồi cũng sẽ phải tốt nghiệp. Cậu sắp thi vào đại học, thi xong cũng sẽ không ở trường trung học này nữa, cô cũng chẳng còn được gặp cậu mỗi ngày tan học.

Cậu có thể sẽ đi học đại học, rời xa khu nhà nhỏ, rời xa thành phố này, chạy đến một nơi rất xa, rất xa, xa đến nỗi rất có thể họ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Liêu Sở Sở cảm thấy rất khó chịu.

Trong khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên rất muốn nói suy nghĩ của mình cho người bên cạnh biết, nói cho cậu biết trong một năm qua tình cảm của cô đối với cậu đã thay đổi từ tò mò đến quan tâm, từ quan tâm đến yêu thương như thế nào. Hai người rất nhanh sẽ chia ly, như chí ít cô đã có thể nói ra tình cảm của mình, chí ít mối tình đầu của cô sẽ không lặng lẽ héo tàn với thời gian, không phải sao?

Lòng Liêu Sở Sở quyết, cô suy nghĩ kĩ những lời mình muốn nói, sau đó cố lấy dũng khí, nhắm mắt cắn răng mở miệng: “Học trưởng, em…”

“Tạnh  mưa rồi.”

Hai người đồng thời cất tiếng. Liêu Sở Sở bị ngắt lời, cô mở to mắt, có chút luống cuống nhìn người bên cạnh.

Đàn anh cũng lặng đi một chút, chắc cậu cũng không ngờ hai con người vốn đang lặng im lại mở miệng nói cùng một lúc. Biết mình đã ngắt  lời của đối phương, anh áy náy nói: “Thật xin lỗi, em vừa muốn nói gì vậy?”

“Em, em muốn nói….. Em….. Em…..”

Liêu Sở Sở thấy đàn anh đang nhìn mình chăm chú, đợi mình nói, lời thổ lộ của cô liền không thể nào thốt ra được. Vốn dĩ cô muốn thổ lộ chỉ là do một hồi xúc động, bao nhiêu dũng khí đã dồn cả ở khoảnh khắc mở miệng kia, cho nên lúc nãy khi bị ngắt lời, sự bốc đồng trong lòng cô liền tắt ngóm.

Tỏ tình cần có thời cơ. Lời của cô bị chặn ngang, cuối cùng cũng không thể nói nên lời.

“Em… Chúng ta về nhà đi.”

Liêu Sở Sở cuối cùng vẫn từ bỏ, ấp a ấp úng một hồi chỉ nói được năm chữ.

***

Ngày X tháng Y năm Z, thứ Sáu. Trời mưa.

Mình vốn cảm thấy mưa gió dầm dề mấy hôm nay thật là đáng ghét, nhưng hôm nay phải nhờ trời mưa, chúng mình mới đi chung ô về nhà Trời mưa good job Bạn học cầm nhầm  ô, good job!

Hơn nữa, thời điểm tránh mưa còn có thể nắm tay! Nắm tay!! Trời mưa, good job Â, lúc đó thật không muốn buông tay ra…

Lại nói tiếp, hóa ra hai người bọn mình  đã quen biết nhau một năm rồi… Mình đã có thói quen mỗi ngày có thể nhìn thấy người đó, gặp người đó, nhưng sau khi kì thi đại học kết thúc, tốt nghiệp rồi, bọn mình  còn có thể gặp lại sao?

Vậy là… Mình cũng nên tỏ tình rồi nhỉ…

HẾT CHƯỚNG 6

Tác giả có lời muốn nói:

Vì không giỏi dựng cốt truyện nên tôi thường thích lấy những người bên cạnh làm mẫu viết truyện.

Ví dụ như thành phố T, quê hương của tất cả các nhân vật trong truyện cũng chính là quê hương tôi.

Ví dụ như tòa chung cư nam nữ chính ở trong truyện chính là chỗ ở trước kia của tôi, cũng đúng là hai tòa nhà đối diện nhau sẽ dùng cùng một hộp thư.

Nhân vật nam chính gốc… cũng ở nhà 804 thật (cười).

Mặc dù trong truyện, những bối cảnh hay nhân vật này thường chỉ được miêu tả sơ lược, nhưng do trong lòng tôi chúng vẫn nguyên hình nguyên dạng, tôi có cảm giác rằng các nhân vật chính đều như đang sống quanh mình. Tôi thấy tưởng tượng như vậy rất có cảm giác.