Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2: “Lịch sử đen”



“Giác quan thứ sáu bị phong ấn, thần trí mơ hồ, đương nhiên không thể tu hành rồi”, Cố Duệ Văn cười khổ, nhớ lại lúc nhỏ cả Cố gia chạy đôn chạy đáo vì việc tu hành của mình, bất giác cảm thấy sốt ruột: “Nhưng bây giờ ấy mà, mọi thứ sẽ theo ý muốn của mình”.

Tối hôm đó, Dịch bá đưa cho Cố Duệ Văn một cuốn công pháp luyện thể, hắn đặt nó lên bàn.

Cố Duệ Văn ngồi khoanh chân, một luồng huyền lực lượn lờ quanh người hắn càng tôn lên khí chất nhẹ nhàng như tiên của hắn.

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên, Cố Duệ Văn chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng từ từ ẩn mình dưới da của hắn.

“Cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ”.

Cố Duệ Văn chậm rãi đứng dậy thở ra một hơi thật dài, khẽ nhếch môi lẩm bẩm: “Rốt cuộc mấy năm nay lão gia tử đã cho mình dùng bao nhiêu dược liệu, dược lực còn sót lại trong huyết mạch của mình thậm chí có thể chèo chống cho đến khi mình đột phá cảnh giới Địa Huyền”.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu rọi làm cho nhiều người từ từ tỉnh giấc.

Sau khi được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, Cố Duệ Văn chỉ vào những chậu hoa trong phòng mình: “Tiểu Ngọc, tối nay về ta không muốn nhìn thấy những thứ này nữa, vứt hết chúng ra vườn hoa đi, thật chướng mắt”.

“Hả?”, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên trái Cố Duệ Văn ngây người, nàng ta mở to đôi mắt long lanh, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, đây là hoa mà ngài đã bỏ một số tiền rất lớn để mua về, vứt hết ra vườn hoa thật ạ?”

“Vứt đi, vứt hết”, khoé miệng Cố Duệ Văn khẽ giật, nhớ lại cảnh tượng mình đi mua hoa khi giác quan thứ sáu chưa mở, hắn thực sự khó có thể chấp nhận được.

“Nô tỳ đã biết”, Tiểu Ngọc cực kì tò mò có chuyện gì với công tử nhà mình, nhưng nàng ta không dám hỏi thêm, chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được.

Trước đây từng có nha hoàn lắm mồm đã bị công tử trừ tiền lương nửa năm, còn bị mắng một trận, nàng ta không muốn như vậy. Nói ít làm nhiều mới có thể tiếp tục ở lại Cố gia.

“Đúng rồi, công tử”, thấy Cố Duệ Văn vừa bước chân ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc đột nhiên gọi.

“Chuyện gì?”, Cố Duệ Văn dừng lại, ngoái đầu lại hỏi.

“Thiếu gia, lúc nãy người của Nhị gia đã đến, nói là Nhị gia gọi thiếu gia qua đó ạ”, Tiểu Ngọc hơi cúi đầu, trả lời với giọng nhẹ nhàng.

“Nhị thúc?”, Cố Duệ Văn khẽ nheo mắt, gật đầu: “Ta biết rồi”.

Sau đó Cố Duệ Văn ra khỏi sân của mình và đi thẳng về phía trước.

Thanh Tâm Viện, sân của Nhị gia Cố gia, nơi này rất yên tĩnh, không có mấy người qua lại.

Sau khi bước vào Thanh Tâm Viện, dựa theo trí nhớ trước kia, Cố Duệ Văn đi tới bên cạnh một chiếc bàn đá. Một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế cạnh bàn đá, trên hai chân ông ấy đắp một tấm lụa màu đen.

Nam tử này là nhi tử thứ hai của lão gia tử Cố gia, nhị thúc của Cố Duệ Văn, Cố Ưu Mặc. Mái tóc đen xen lẫn vài sợi tóc trắng xoã xuống trên vai ông ấy, ông ấy nhìn Cố Duệ Văn từng bước lại gần mình với vẻ mặt không cảm xúc.

“Đến rồi à”, Cố Ưu Mặc khẽ nhướng đôi lông mày kiếm, lạnh giọng bảo: “Ngồi đi!”

“Vâng, thưa nhị thúc”, Cố Duệ Văn thi lễ, sau đó ngồi xuống đối diện Cố Ưu Mặc.

“Hử?”, Cố Ưu Mặc vừa ngước mắt lên, hai tay đang buông thõng không kìm được run rẩy, ông ấy nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn nhẹ nhàng ở trước mặt mình, hơi lo lắng nói thầm trong lòng: “Có khi nào tiểu tử này lại gây ra chuyện gì không nhỉ? Hôm nay thái độ của nó còn quá đáng hơn cả mấy lần trước”.

Khi giác quan thứ sáu và ký ức của Cố Duệ Văn chưa được mở, hắn thường xuyên gây sự ở bên ngoài, ở kinh thành không có người nào mà hắn không dám đắc tội ngoại trừ Thánh thượng.

Cố Ưu Mặc còn nhớ có lần tiểu tử Cố Duệ Văn này lẻn vào nhà của Hộ bộ Thượng thư Phạm đại nhân, trộm quần áo của Phạm đại nhân đi đấu giá một cách trắng trợn và kiếm được một khoản lớn. Sau đó… Cố Duệ Văn đã chạy tới Thanh Tâm Viện gọi một tiếng nhị thúc, nhờ ông ấy ra mặt giải quyết.

Lần khác, Cố Duệ Văn đã đánh công tử của Lễ bộ Thượng thư Tề đại nhân một trận, nói cái gì mà Tề công tử mặc quần áo trùng màu với hắn, hắn cảm thấy khó chịu nên đánh. Sau đó… việc đầu tiên mà thằng nhãi này làm khi vừa về nhà đó là chạy tới Thanh Tâm Viện gọi nhị thúc.

Một tháng trước, dưới sự xúi giục của đám thiếu gia ăn chơi trác táng, Cố Duệ Văn đã được cả đám yểm hộ lẻn vào Lý gia, sau đó đi trêu ghẹo tiểu thư Lý gia, còn hào hứng hét lớn: “Tiểu thư Lý gia là người câm thật này! Tin đồn không phải giả! Đẹp thế mà lại không nói được, thật đáng tiếc. Có điều, bản công tử trêu ghẹo nàng ta như thế mà nàng ta vẫn thờ ơ, ha ha ha, bản công tử cười chết mất”.