Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 23: Một là rời đi, hai là ở lại



“Hàn gia cũng thế gia nhà tướng, ông Hàn cũng giữ chức Binh bộ Thượng thư, sao lại sinh ra đứa con thật thà thế nhỉ?”, Cố Duệ Văn cạn lời nhìn về hướng Hàn Thuỵ An rời đi, lẩm bẩm.

Sau khi nói xong câu này, hắn lập tức nghĩ đến bản thân, hình như trước đây hắn còn hơn cả Hàn Thuỵ An. Nghĩ tới đây, Cố Duệ Văn lấy lí do giác quan thứ sáu chưa mở biện minh cho mình.

Cố Duệ Văn vừa trở về Cố gia không lâu, Bách Mộng lâu đã đưa mười thiếu nữ và hai mươi ba thiếu niên tới trước mặt hắn.

Mặc dù Bách Mộng lâu công khai hơn ba mươi mỹ nhân nhưng chỉ bán ra mười người, hai mươi người kia giữ lại để đào tạo, lần này chỉ để cho họ lộ mặt mà thôi. Đối với việc này, đương nhiên Cố Duệ Văn sẽ không được nước lấn tới, nếu không thì hắn sẽ không gánh được hậu quả.

Trong khoảng sân rộng, mười thiếu nữ và hai mươi ba thiếu niên thấp thỏm đứng đó, họ sợ sệt lén quan sát xung quanh, không dám đi lung tung.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi tiếng bước chân rõ và vững vàng vang lên, nhóm thiếu niên thiếu nữ đồng loạt nhìn về phía Cố Duệ Văn mặc trường sam trắng đang bước tới. Họ nhìn thoáng qua hắn rồi cúi đầu, vô cùng sợ hãi.

“Ngẩng đầu lên hết cho ta”, Cố Duệ Văn đi thẳng tới bàn đá trong sân ngồi xuống, sau đó ra lệnh cho họ.

Giọng nói bình thản của Cố Duệ Văn khiến những người đó giật mình, từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn mười thiếu nữ có khí chất, da trắng như tuyết, đẹp tựa hoa sen này, Cố Duệ Văn không thể không khen: “Không hổ danh là Bách Mộng lâu, không ngờ lại có thể thu thập được nhiều mỹ nhân như vậy”.

Nghe vậy, các thiếu nữ khẽ run rẩy, đa số họ đều mới mười lăm mười sáu tuổi, tất nhiên đều đoán được kết cục tiếp theo của mình. Có hai thiếu nữ không cầm được rơi nước mắt, nắm chặt váy dài, không dám lên tiếng làm phiền Cố Duệ Văn.

“Thiên phú có vẻ không tệ”, Cố Duệ Văn nhìn sang nhóm thiếu niên, thầm khen ngợi.

Hắn lần lượt nhìn chằm chằm vào họ, cuối cùng có một thiếu nữ không kìm được khóc thành tiếng, sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Hu hu hu… Xin thiếu gia đừng giết ta, ta sợ lắm, hu hu hu”.

Họ đã nghe rất nhiều lời đồn rằng phần lớn các cô nương bị bán đều sẽ bị làm nhục rồi giết chết, hầu như rất ít cô nương may mắn còn sống. Do vậy, cuối cùng hàng rào phòng ngự trong lòng thiếu nữ này cũng sụp đổ, nàng ta quỳ rạp xuống đất gào khóc.

Cùng với sự sụp đổ của một thiếu nữ, rất nhiều người không nhịn được cắn môi, siết chặt nắm đấm không dám lên tiếng. Họ sợ mình sẽ làm Cố Duệ Văn bất mãn, sau đó rơi vào kết cục không tốt.

“Được rồi, các ngươi đừng khóc, bản công tử bảo muốn giết các ngươi khi nào?”, Cố Duệ Văn đập nhẹ lên bàn đá, lạnh lùng nói.

Thấy hắn như vậy, họ cố kìm nén nỗi sợ trong lòng mình, ngơ ngác nhìn Cố Duệ Văn như thần tiên trong bộ trường sam trắng.

Sau một lúc im lặng, Cố Duệ Văn trịnh trọng nói với họ: “Bây giờ bản công tử cho các ngươi hai lựa chọn. Một, từ nay về sau làm việc cho ta, làm theo mọi mệnh lệnh của ta, không được vi phạm. Hai, các ngươi có thể nhận mười lượng bạc rồi rời khỏi nơi này, chúng ta không ai nợ ai”.

Gì cơ?

Cố Duệ Văn vừa dứt lời, những người này đều chấn động, họ ngơ ngác nhìn hắn, suy tư trong lòng.

Hai lựa chọn, hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Nhưng có thật là có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này không?

Rất nhiều người không muốn tin vào sự thật này, bởi vì theo suy nghĩ của họ, những người giàu có đều vui giận thất thường, hoàn toàn không thể đoán được một giây sau họ có nuốt lời hay không.

“Các ngươi yên tâm, bản công tử đã nói rồi, những ai không muốn ở lại hoàn toàn có thể rời đi. Các ngươi giờ đây chưa xứng để cho ta nói dối”, dường như nhận thấy được sự lo lắng của họ, Cố Duệ Văn bèn lên tiếng đảm bảo.

Khi một cơn gió mát mẻ thổi qua, một thiếu niên mười lăm tuổi lấy hết can đảm, cắn răng hỏi: “Công… Công tử, ta được phép đi thật sao?”

“Đương nhiên”, Cố Duệ Văn gật đầu trả lời không chút do dự.

Thiếu niên khó tin nuốt nước bọt, sau đó cắn chặt răng nói: “Cảm ơn công tử, ta muốn… muốn rời đi”.

Cố Duệ Văn im lặng nhìn thiếu niên mấy giây, làm cho hắn ta run rẩy toát mồ hôi lạnh.

“Được”, hắn quay sang nói với nha hoàn đang đứng chờ ngoài sân: “Người đâu, lấy mười lượng bạc cho hắn ta, để hắn ta rời đi”.

Ngay sau đó có một nha hoàn dẫn thiếu niên này đi ra ngoài, hơn nữa còn cho hắn ta mười lượng bạc trắng.

Soạt!