Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 6: Thông báo trở thành thông gia



Trong lòng Cố Thương biết rất rõ chỉ cần mình sống lâu thêm một ngày, Cố Duệ Văn sẽ có thêm một ngày sống vô ưu vô lo, thêm một ngày có thể làm người ngoài trợn mắt nói lời bịa đặt như thế này.

Nếu Duệ Văn thực sự tuấn tú lịch sự như trong lời họ nói thì tốt biết bao!

Cố Thương thầm thở dài trong lòng: “Haiz, chuyện đến nước này, chỉ mong tương lai thằng nhóc này đừng gây ra tai hoạ quá lớn! Không thì sau này mình buông tay rời đi, Cố gia sẽ thật sự một thân một mình không ai giúp đỡ”.

Cố Duệ Văn nhẹ nhàng ngồi xuống bên trái Cố Thương, dù giác quan thứ sáu đã mở, ký ức kiếp trước đã khôi phục, hắn cũng phải cảm khái rằng bộ dạng làm bộ làm tịch của những người này quả thật… khiến hắn vô cùng khâm phục.

Một lát sau, những lời nịnh hót trong đại đường dần dần biến mất.

Cố Thương hé bờ môi nhăn nheo khô khốc của mình, nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng: “Cảm ơn các vị đại nhân đã đến mừng lễ trưởng thành của Duệ Văn, lão phu xin mời các vị một ly”.

Nói xong, Cố Thương bưng ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi.

Nhìn ly rượu đã cạn mà Cố Thương đặt xuống, mọi người kinh ngạc, vội vàng nâng ly, đồng thanh đáp: “Cố lão tướng quân khách sáo rồi”.

Sau đó mọi người cũng uống hết rượu trong ly của mình, không dám thất lễ dù chỉ nửa phần.

“Hừm!”, một tiếng hừm lạnh lùng phá vỡ bầu không khí vui vẻ náo nhiệt này.

Lý gia, Lý Thiên Nguyên, tuổi gần bảy mươi, cũng là thần tử đắc lực từng lập chiến công giống như Cố Thương. Ông ta là quan nhất phẩm, quan hàm là Thái phó của Thái tử, phụ trách việc xử lí chính sự triều đình giúp đương kim thiên tử, có thể nói là quyền thế ngập trời.

Lý Thiên Nguyên là gia chủ đương nhiệm của Lý gia, cũng là tổ phụ của Lý Uyển Như.

Mà Lý Uyển Như chính là đương sự bị Cố Duệ Văn trêu ghẹo một tháng trước, cũng là cô nương câm nổi tiếng ở kinh thành.

Cố Thương vội vàng nhìn về phía Lý Thiên Nguyên đang ngồi trên ghế khách quý, trong mắt lặng lẽ thoáng hiện vẻ ảm đạm: “Hôm nay ngoài việc tổ chức lễ trưởng thành cho Duệ Văn, tiếp theo lão phu có một chuyện cần thông báo với các vị đại nhân”.

Ông ấy vừa dứt lời, các quan viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên. Họ có thể nắm giữ chức cao thì đều là người thông minh, lập tức đoán được bảy tám phần chuyện mà Cố Thương sắp nói.

“Chuyện gì? Nếu Cố lão tướng quân không ngại thì cứ nói thẳng”, nhưng dù đã đoán được, mọi người vẫn giả vờ không biết hỏi.

Cố Thương đưa mắt nhìn về phía Lý Thiên Nguyên, ông ta xụ mặt gật đầu, sau đó Cố Thương mới chậm rãi lên tiếng: “Các vị đại nhân, sau khi lão phu và Lý đại nhân bàn bạc, cả hai bên đều có ý trở thành thông gia nên sẽ cho Duệ Văn và hòn ngọc quý trên tay Lý đại nhân nên duyên phu thê”.

“Một tháng sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ”.

Soạt!

Mặc dù mấy ngày trước Cố gia và Lý gia xin ý kiến của đương kim Thánh thượng, Thánh thượng đã tán thành thông qua chiếu thư, nhưng lúc này Cố Thương nhắc lại lần nữa vẫn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Cố gia và Lý gia vốn là gia tộc đứng đầu Thiên Phong Quốc, sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bây giờ lại trở thành thông gia chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, sau này còn có ai dám chọc giận hai vị chúa sơn lâm này nữa.

“Chúc mừng Cố tướng quân, chúc mừng Lý đại nhân”, sau vài giây yên lặng lập tức có người đứng dậy chắp tay nói hùa theo.

“Chúc mừng lão tướng quân, nghe nói thiên kim của Lý đại nhân có dung mạo như tiên, là một đôi trời đất tạo nên với Cố tam công tử, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới uống một ly rượu mừng”.



Những lời chúc mừng lần lượt vang lên từ bốn phía nhưng lại làm cho Cố Duệ Văn hoàn toàn im lặng.

“Việc này… Lão gia tử…”, Cố Duệ Văn đột nhiên giật mình, con ngươi co rụt cực nhanh, hắn cũng không biết làm sao: “Chuyện đến nước này thì có vẻ như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi”.

Ban đầu Cố Duệ Văn còn định kéo dài thời gian, nhưng khi Cố Thương thông báo chuyện này ngay trước mặt các vị đại nhân, ý nghĩa trong đó đã trở nên khác. Rõ ràng Cố Thương đang muốn đe doạ các quan viên và gia tộc lớn trong kinh thành, để cho họ biết rằng dù ông ấy không còn là Cố Thương của năm xưa thì vẫn có thể tiếp tục bảo vệ Cố gia.

Quyết định này của Cố Thương lão gia tử, một là để đe doạ những kẻ xấu đến từ khắp nơi, hai là hi vọng cuộc sống sau này của Cố Duệ Văn vẫn có thể vô ưu vô lo, ba là để giải quyết việc Cố Duệ Văn sỉ nhục tiểu thư Lý gia Lý Uyển Như lúc trước, từ đó cho hắn ở rể Lý gia. Dù mọi người có ghét Cố Duệ Văn thế nào thì cũng không thể ra tay, thậm chí còn phải bảo vệ vị cô gia hời Cố Duệ Văn này.

Cố Duệ Văn nhìn gò má của Cố Thương, có thể thấy rõ phần tóc mai bạc trắng của ông ấy, hắn bất giác siết chặt hai nắm tay, lẩm bẩm: “Lão gia tử, vì sự an toàn của cháu mà ông vứt bỏ cả sự oai phong và trang nghiêm còn sót lại của mình, như vậy có đáng không?”