Nhất Kiến Chung Tình - Yên Hạ Cô

Chương 4



130.

Tôi nhìn Kỳ Ngôn rít từng điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không biết phải làm sao.

Tôi muốn cản anh lại, nhưng tôi chỉ là một mảnh linh hồn, đến tự chạm vào bản thân còn không thể, nói gì là cản anh.

131.

Kỳ Ngôn hút hết một bao thuốc lá, anh cũng ngủ rồi.

Tôi thấy, bên khóe mắt của anh hình như còn đọng lại một vệt nước nhàn nhạt.

Tôi nghĩ, mình hoa mắt rồi.

132.

Ngày hôm sau, tôi thấy Kỳ Ngôn thẫn thờ nhìn phòng bếp trước mặt.

Sau đó anh dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn từng tờ ghi chú của tôi được dán trên cửa tủ lạnh.

Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

133.

Tôi có một thói quen, khi học được cách nấu một món ăn mới sẽ ghi chú công thức vào giấy nhớ và dán ở nơi dễ nhìn thấy nhất.

Cửa tủ lạnh là sự lựa chọn không tồi.

134.

Ban đầu, tôi đã nghĩ, anh sẽ xé tất cả những tờ giấy ghi chú của tôi xuống và ném vào sọt rác.

Nhưng anh chỉ nhìn một cách chăm chú như vậy, rồi khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.

135.

Anh lại không ăn sáng.

136.

Dạ dày của anh không được tốt lắm.

Có một lần, anh vì một bữa tiệc xã giao mà uống rượu đến xuất huyết dạ dày.

Lúc đó, nhìn anh cuộn người lại đau đớn như vậy, trái tim tôi thắt lại từng đợt.

137.

Tôi nhìn anh vùi đầu vào công việc, kí từng bản hợp đồng trong sự mệt mỏi, chỉ mong anh có thể nghỉ ngơi tốt hơn.

138.

Kỳ Ngôn lại hút thuốc lá rồi.

Tâm trạng của anh gần đây hình như không được tốt, anh vẫn luôn hút rất nhiều thuốc như vậy.

Tôi lo là, bệnh dạ dày của anh sẽ tái phát.

139.

Đêm cũng đã khuya, Thẩm Tinh lại đi công tác, lỡ như bệnh dạ dày của anh tái phát, sẽ không ai phát hiện ra mất.

140.

Tôi lại càng không thể đưa anh tới bệnh viện.

141.

Đầu có chút đau, thân thể hình như cũng nhẹ hơn một chút rồi thì phải.

142.

Bệnh dạ dày của Kỳ Ngôn cũng không tái phát.

143.

Tôi nhìn anh mệt mỏi ngả lưng xuống giường, có chút xúc động muốn ôm lấy anh để an ủi.

Nhưng tôi không thể.

144.

Hình như Kỳ Ngôn ngủ không ngon.

Trong lúc ngủ, đôi lông mày anh vẫn nhíu chặt lại như có thể kẹp chết được một con ruồi vậy.

Thân thể của anh hình như cũng trong vô thức mà cuộn lại.

Tôi nghe anh gọi gì đó, nhưng không rõ lắm.

Có thể là nói mớ.

145.

Kỳ Ngôn mơ thấy Quý Kiều Thanh.

Hắn mơ thấy cậu nằm trong biển lửa, thân thể bị thiêu đến mức không thể nhìn ra hình dạng, miệng vẫn luôn gọi tên hắn, điện thoại của cậu bị văng đến dưới chân hắn.

Kỳ Ngôn muốn bước đến, muốn kéo Quý Kiều Thanh ra khỏi biển lửa ấy. Nhưng chân hắn không thể nhấc lên, cả người tựa như bị rót chì, không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.

Còn hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt trọn lấy cậu mà chẳng thể làm gì.

Trái tim hắn như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, máu chảy đầm đìa. Cảm giác bất lực đã lâu không xuất hiện, nay lại như thủy triều từ đại não xông tới.

Bả vai hắn đang tinh tế mà phát ra run rẩy, cổ họng như bị bông gòn chặn lại, cánh môi mấp máy. Vô số lời muốn thốt ra, đến bên khóe miệng cũng chỉ còn lại ba chữ:

“Quý Kiều Thanh...”

146.

Tôi nằm xuống bên cạnh Kỳ Ngôn, chậm rãi phác họa ra dung nhan mà tôi đã khắc sâu vào trong xương tủy, khóe miệng không nhịn được kéo lên một độ cong.

Anh, thật đẹp.

147.

Người đàn ông này, từng thuộc về tôi.

Nhưng hiện tại, không còn nữa.

148.

Lại một ngày nữa trôi qua, Kỳ Ngôn thức dậy từ rất sớm.

Anh không ăn sáng mà đến công ty.

Tôi lo lắm.

149.

Anh làm việc từ lúc tờ mờ sáng đến tận đêm khuya, nếu như không phải thư ký của anh khuyên anh nên nghỉ ngơi, tôi nghĩ có lẽ anh sẽ làm việc 24/24 mà không nghỉ phút nào.

150.

Thẩm Tinh đi công tác, cũng không ai mang cơm tới cho anh.

Tôi thấy anh hình như có chút kháng cự với nhà ăn của công ty, nhưng vì chiếc bụng đang biểu tình, anh vẫn miễn cưỡng đi xuống.

Biểu cảm lúc đó của anh, nói sao nhỉ?

Rất đáng yêu.

151.

Tôi chưa từng thấy anh như vậy, có chút mới mẻ.

152.

Tôi đã nghĩ, hóa ra bản thân cũng không hiểu anh nhiều như đã lầm tưởng.

153.

Tôi nhìn thấy bạn trai cũ của tôi, dưới bãi đỗ xe của công ty.

154.

Nói đến đây, ừm, hai chúng tôi chỉ là có với nhau một đoạn tình cảm nồng nhiệt nhưng lại non nớt của thời niên thiếu thôi.

155.

Khi đó, tôi và cậu ấy học chung một lớp, ngồi chung một bàn.

Con người tôi không thích nói chuyện, cũng không có nhiều bạn bè. Nhưng cậu ấy lại cực kì thích nói chuyện, có thể luyên thuyên suốt 1 tiếng đồng hồ mà không cần uống giọt nước nào.

Cậu ấy hòa đồng, lại có rất nhiều bạn.

156.

Ban đầu, bởi vì cái miệng không ngừng nghỉ của cậu ấy, mà tôi đã từng muốn xin giáo viên chuyển chỗ ngồi.

Nhưng cậu ấy lại giúp tôi vào lúc tôi quẫn bách nhất, nên tôi nghĩ, cũng có thể miễn cưỡng để cậu ấy ngồi lại bên cạnh mình.

157.

Người ta nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Tôi từ biết ơn, chuyển thành thích thầm cậu ấy lúc nào không hay. Càng huống hồ, chúng tôi lại ngồi cùng bàn.

158.

Trong một lần tổ chức đi chơi với lớp, tôi lỡ tay uống quá chén, không nhịn được liền tỏ tình với cậu ấy.

Sau đó, tôi nghe thấy cậu ấy nói, cậu ấy cũng thích tôi.

159.

Khi đó, tôi hạnh phúc chết mất.

160.

Đoạn tình cảm nồng nhiệt nhưng lại không kém phần non nớt của tuổi thanh xuân mở ra.

Tôi cùng cậu ấy làm những thứ mà bản thân trước nay chưa bao giờ làm.

Tôi nhìn nụ cười luôn nở trên khóe miệng cậu ấy, rực rỡ như ánh nắng của mùa hè vậy.

Tôi cũng vô thức cười theo cậu ấy.

161.

Đoạn tình cảm bắt đầu từ mùa hè năm 11, lại kết thúc vào mùa hè của năm 12.

Cậu ấy đi du học.

162.

Chúng tôi cũng chia tay rồi.

163.

Khép lại trang sách cũ đã phủ một lớp bụi dày đặc trong hồi ức của tôi, nhìn lại người trước mặt này, tôi không khỏi cảm thán.

164.

Cậu ấy rũ bỏ đi sự non nớt thời niên thiếu, khoác lên mình sự trưởng thành sau những năm tháng được mài giũa trên đường đời.

Ngày đó, cậu ấy còn thấp hơn cả tôi. Vậy mà hiện tại, đã cao bằng Kỳ Ngôn luôn rồi.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, hồi ức giữa tôi và cậu ấy tựa như chỉ mới ngày hôm qua.

165.

Hình như cậu ấy biết Kỳ Ngôn, cậu ấy chặn Kỳ Ngôn lại, nói rất nhiều thứ tôi không hiểu được.

166.

“Anh là kim chủ của Thanh Thanh?”

Trên đầu Kỳ Ngôn rõ ràng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, người trước mặt này đem đến cho hắn cảm giác không tốt lắm.

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển đến vấn đề vừa mới được đưa ra.

Thanh Thanh?

Là bạn của Quý Kiều Thanh sao?

Hắn im lặng, người trước mặt đảo mắt một vòng rồi lại dùng ánh mắt chắc chắn nhìn hắn.

“Hẳn là không sai. Xem nào, hôm nay tôi cố tình tới tìm anh đấy, Kỳ tổng.”

“Tìm tôi?”

Người trước mặt Kỳ Ngôn chậm rãi mỉm cười, ý cười luôn treo bên khóe miệng nhưng ánh mắt của anh làm hắn có chút khó chịu.

Ánh mắt người này, địch ý?

167.

“Đúng nha.”

“Xin tự giới thiệu, tôi là Từ Diên, tổng giám đốc tập đoàn Từ thị.”

Từ Diên đưa danh thiếp cho Kỳ Ngôn, ánh mắt vẫn luôn đánh giá hắn.

Cũng rất đẹp trai, còn cao ráo sáng sủa nữa. Tiếc là dù có đẹp cỡ nào cũng không bằng anh.

168.

Kỳ Ngôn nhận lấy danh thiếp, không khỏi nhìn thêm Từ Diên vài lần.

Thái tử gia Từ gia, 18 tuổi đi du học nước ngoài. Sau khi trở về được đưa vào Từ thị, đi từ vị trí thấp nhất rồi ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc một cách vững chắc như hiện tại.

Trông thì hòa đồng vui vẻ, nhưng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.

Chưa từng để lại bất cứ một con đường sống nào cho ai.

169.

“Cậu tìm tôi có chuyện?”

“Không có chuyện không thể tìm sao?”

Từ Diên khẽ cười, mi mắt cong cong, ngũ quan tuấn mĩ.

“Chúng ta không thân thiết.”

Không biết vì sao, Kỳ Ngôn cảm thấy vị thái tử gia này rất không vừa mắt, lại còn trông ngứa đòn.

“Thật là, không có một chút tế bào hài hước nào cả. Sao Thanh Thanh có thể yêu một người hoàn toàn không phải gu của cậu ấy như anh vậy?”

Lòng vòng quanh co, cuối cùng cũng vào chính sự.

“Cậu đến vì Quý Kiều Thanh?”

Hắn thật sự muốn biết, rốt cuộc thì người yên tĩnh như Quý Kiều Thanh sao có thể quen biết được với một người luyên thuyên ồn ào như thế này.