Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 14



Bạch Lộ ngồi trên hàng ghế đầu tiên khán đài, thẫn thờ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một người đàn ông mặc vest lịch sự đi tới, nhìn bề ngoài có vẻ như anh ta so với Giản Diệc Minh cũng không lớn hơn là bao.

"Tôi có thể ngồi đây không?"

"À! Cứ tự nhiên."

Bạch Lộ mỉm cười, ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho người kia.

Tống Dương cười thân thiện, nhưng cậu đối với anh ta dường như không có chút hứng thú nào, tâm hồn cậu hiện tại đã treo lên tận chín tầng mây rồi.

"Cậu tên gì?"

"Bạch Lộ."

Cậu nhàn nhạt lên tiếng, người này không biết tên cậu, có vẻ như không phải người trong giới, chắc là nhân vật trong giới kinh doanh nào đó.

Nhìn người này vừa lịch sự lại rất có sức hút, không giống với mấy người kia chút nào.

"Tôi là Tống Dương."

Tống Dương khóe mắt cong cong nhìn Bạch Lộ, nhưng ánh mắt đó lại giống như đang muốn nhìn sâu vào nội tâm người trước mặt.

Cậu lôi điện thoại ra, đúng lúc có tin nhắn của Giản Diệc Minh đến.

[Đang làm gì vậy? Đã ăn gì chưa?]

Bạch Lộ lập tức vui vẻ hẳn, cười lên một cái, người có thể khiến cho cậu như vậy cũng chỉ có bác sĩ Giản.

[Em ăn rồi, đang ngồi đợi chương trình bắt đầu.]

[Giản Hạo Phong cũng ở đó, có việc gì em cứ tìm anh ấy.]

Cậu đọc xong dòng tin nhắn đó của Giản Diệc Minh, mắt liền trợn lên, sau đó nhìn đông ngó tây tìm kiếm bóng dáng của người được nhắc đến.

Nhưng ngoài Tống Dương kia ra thì chỉ có nhân viên bên hậu kĩ cùng một số người khác.

[Thật sao?]

[Anh đùa em làm gì? Anh đã gọi điện cho anh ấy rồi, em đi theo anh ấy cho an toàn.]

[Ai nha, em đâu phải con nít, với lại em còn có trợ lý và người đại diện, sợ cái gì.]

[Vậy được! Nhớ chú ý an toàn.]

Bạch Lộ mỉm cười, cất điện thoại đi.

Cái người tên Tống Dương kia vẫn chưa chịu đi, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu.

Bạch Lộ không muốn đuổi người, dù sao ghế này cũng không phải của cậu, cho nên cậu đứng dậy, rời đi trước.

"Khoan đã!"

"Có chuyện gì sao?"

"Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không?"

"Tôi với anh không có quan hệ gì, cũng chỉ mới gặp nhau."

"Tôi biết tên cậu, cậu cũng biết tên tôi rồi, chúng ta xem như đã quen biết."

Đúng lúc này, tiểu trợ lý quay lại, Bạch Lộ như vớ được cái phao cứu mạng vội vàng chạy đến.

"Chị Hoa."

"Sao thế, có chuyện gì mà nhìn cậu hấp tấp như vậy?"

"Đi, em nói chị nghe."

Sau đó cậu nhanh chóng lôi kéo tiểu trợ lý đi chỗ khác.

Ánh mắt Tống Dương hơi nheo lại nhìn bóng dáng cậu rời khỏi khán đài.

Hắn vốn dĩ lúc đến đây đã ôm tâm trạng không quan tâm thứ gì, chỉ đi cho vui. Nhưng khi đứng ở sảnh chờ lại vô tình nhìn trúng cậu đầu tiên, bởi vì bản thân hắn không tiếp xúc với giới giải trí cho nên không biết nhiều người lắm. Lần này hắn tham gia là do bạn của hắn kéo hắn theo, gã cũng không phải người trong giới giống như hắn vậy, nhưng tên đó rất trăng hoa, không biết đã ngủ với bao nhiêu minh tinh rồi.

Mà lần này, Tống tổng lạnh nhạt nghiêm túc đột nhiên lại nổi lên hứng thú với một minh tinh.

Người này nhìn rất đẹp, so với những người trước đây hắn từng gặp, cảm giác cậu mang lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần gặp một lần sẽ nhớ suốt đời, người nọ toát lên một khí chất thu hút người khác, khiến người khác không cưỡng lại được.

"Bạch Lộ!"

Cậu giật mình quay lại, nhìn kỹ người kia là ai xong mới thở ra một hơi.

"Là Trương đạo sao? Làm cháu sợ hết hồn."

"Sao vậy?"

"Không có gì, ngài lần này cũng tham gia?"

"Ài, ta cũng không muốn, giờ này nên ở nhà với vợ, nhưng mà người ta đã mời mấy lần rồi, còn không đi thì không nể mặt.". Truyện Huyền Huyễn

"Cháu hiểu mà."

Bạch Lộ đứng nói chuyện với Trương đạo một chút sau đó tạm biệt ông.

Chương trình bắt đầu rồi, cậu tìm chỗ của mình sau đó ngồi xuống, đi lòng vòng nãy giờ cũng không thấy anh trai của bác sĩ Giản đâu.

"Tiểu Lộ? Là em sao?"

"A, anh Giản!"

Giản đại ngồi xuống bên cạnh cậu, mỉm cười một cái.

Giản Hạo Phong so với Giản Diệc Minh lớn hơn năm tuổi, hai người giống nhau đến mấy phần, nếu không nhìn kỹ có thể còn không phân biệt được.

Có điều anh ấy nhìn trông trưởng thành hơn bác sĩ Giản rất nhiều, nhưng tính cách của anh ấy lại khác hoàn toàn so với khuôn mặt này.

Giản Hạo Phong rất thích nói đùa, tính cách lại vui vẻ khác hẳn với Giản Diệc Minh ôn hòa, dịu dàng. Nhưng đó chỉ là khi ở cùng với người nhà, phong cách làm việc của Giản Hạo Phong rất nghiêm khắc, mỗi lần làm cái gì cũng ra tay một cách dứt khoát.

"Tiểu Minh nói với anh lát nữa kết thúc chương trình nhất định phải đưa em theo cùng, ngày mai về nhà."

"Không..."

"Không?"

"Đợi tiết mục của em hết, em tự đến sân bay về nhà, em đã đặt vé rồi."

"Em điên à, muộn như vậy, anh còn không dám về nhà."

"Em tính thời gian hết rồi, giờ đó em biểu diễn xong nếu như không có gì thay đổi sẽ về trước mười hai giờ đêm."

Nói xong, Bạch Lộ liền quay đi, chú tâm vào vị MC đang đứng trên sân khấu.

Tống Dương ngồi ở hàng ghế thứ nhất, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cậu đâu, rõ ràng ban nãy chính mắt hắn thấy cậu đi xuống từ sân khấu.

Mà Bạch Lộ lúc này đang đứng bên ngoài hậu trường, mở điện thoại lên xem giờ.

"Chị Hoa, em đi trước, lát nữa chị nói lại với anh Lương giúp em."

"Ấy, khoan..."

Tiểu trợ lý còn chưa nói gì, cậu đã cúp máy trước.

Hiện tại vẫn đang còn sớm, nếu bây giờ đến sân bay vẫn còn kịp.

"Bạch Lộ."

"Là anh?"

Tống Dương bước đến, mỉm cười nhìn cậu.

Bạch Lộ không quan tâm, trực tiếp mặc kệ hắn ta đi nhanh về phía trước.

"Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."

Tống Dương dường như không dễ dàng buông tha cho cậu, bên này Bạch Lộ lại nóng lòng muốn đến sân bay, cậu liền có chút tức giận, suýt chút nữa thì chửi thề ngay trước mặt hắn ta.

"Anh có thấy phiền không vậy? Có thể đừng đi theo tôi không, tôi không rảnh để tiếp anh đâu."

Nói rồi cậu bỏ đi, không thèm quan tâm đến Tống Dương kia nữa.

Giản Diệc Minh ngồi ở nhà một mình, đồ ăn cũng đã làm rồi, chỉ đáng tiếc Bạch Lộ không có nhà.

Anh ôm lấy Tiểu Đậu và Tiểu Ái, ngồi trên sô pha mở tiết mục cuối năm lên xem, nói thì nói như vậy, nhưng thật ra cũng chỉ có hai con mèo ngốc kia xem, anh lại chẳng có tâm tình để chú ý đến nó.

Ngoài trời tuyết không ngừng rơi xuống, phủ trắng cả mặt đường, đoán trừng xe cũng không thể di chuyển được.

Bạch Lộ sau khi xuống máy bay, khởi động lại điện thoại của mình để xem giờ, hiện tại đã là gần mười một giờ đêm, nếu đi xe từ sân bay về đến tiểu khu nhà cậu phải mất khoảng bốn mươi mấy phút, nhưng hiện tại trời đang đổ tuyết, đi xe trong thời tiết này quá nguy hiểm, với lại sắp đến giao thừa rồi, sẽ không ai nguyện ý lái xe ngoài đường giờ này đâu.

Nhưng cậu lại muốn cho bác sĩ Giản một bất ngờ, vì vậy cậu liền gọi cho Giang Cảnh Văn.

Giang Cảnh Văn đang ngồi trong nhà ôm di động đánh phó bản, sắp đánh thắng rồi lại bị một cú điện thoại gọi đến làm phiền, hắn không thèm đọc tên đã nhấc máy tuôn một tràng.

"Mấy người có phải bị điên rồi không? Đã là giờ nào rồi còn gọi cho người khác? Muốn chết hả?"

Giang Cảnh Văn mắng xong thì thở hổn hển, đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

"Văn nhi, là em."

"Tiểu... tiểu Lộ tử."

"Làm phiền anh sao?"

"Nào dám, có chuyện gì em mau nói đi."

"Có thể đến sân bay đón em không?"

"Anh Giản đâu sao không gọi cho anh ấy?"

Bạch Lộ không nói gì, giọng hơi nhỏ lại.

"Em muốn cho anh ấy một bất ngờ nên không gọi cho anh ấy."

Giang Cảnh Văn vừa nghe xong liền muốn trực tiếp đập luôn di động trong tay mình. Hai mươi bảy năm cuộc đời hắn chưa từng chịu sự sỉ nhục nào lớn tới như vậy, thật con mẹ nó tức chết cẩu độc thân.

Giang thiếu nuốt cục tức lớn này vào bụng, miễn cưỡng nở một nụ cười, cố kiềm chế để mình không chửi tục, nói:

"Đợi chút, anh đến liền."

Bởi vì trên đường có tuyết nên xe không thể đi nhanh được, cuối cùng vòng vo một hồi cả đi lần về cùng mất gần một tiếng đồng hồ.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, trước khi đi còn nhét vào trong lòng Giang Cảnh Văn một cái hộp nhỏ, nói:

"Trả công cho anh, là quà em chọn lựa kỹ càng lắm đó."

Sau đó cậu vẫy tay tạm biệt hắn.

Giản Diệc Minh đang định tắt ti vi đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại, là của Bạch Lộ gọi đến.

Anh tâm tình không tốt bắt máy, rốt cuộc nghe thấy giọng cậu xong chỉ đành thầm thở dài một tiếng.

"Giản Diệc Minh, anh mau nhìn xuống cửa sổ đi."

Bác sĩ Giản theo lời của cậu, mở cửa sổ ban công, lập tức nhìn xuống phía dưới.

Trên nền tuyết trắng xóa kia, một thân ảnh đứng ở đó, xung quanh cậu là ánh đèn nháy lấp lánh sáng rực. Mặc dù không nhìn rõ được mặt người kia, nhưng có thể đoán ra được cậu đang mỉm cười rất tươi.

Bạch Lộ vẫy vẫy tay, vui vẻ nhìn bác sĩ Giản.

Giản Diệc Minh ngạc nhiên, điện thoại cũng không thèm tắt trực tiếp vứt sang một bên phi thẳng xuống lầu.

Anh ôm chầm lấy cậu, bao nhiêu cảm xúc dồn nén đều một lần trút hết trong cái ôm này.

"Giản Diệc Minh, em nhớ anh chết đi được."

Giản Diệc Minh mặc dù không nói gì, nhưng Bạch Lộ có thể cảm nhận được anh cũng giống như cậu.