Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 27



"Tớ... thật ra tớ thích cậu rất lâu rồi."

Lục Triết dường như là lấy hết can đảm của mình để nói ra lời này, có thể là hắn đã đoán trước được kết quả như thế nào, nhưng thà nói ra còn tốt hơn để trong lòng, lỡ như mọi chuyện thành công thì sao?

Hắn đã tự an ủi mình như vậy.

"Hả?"

Bạch Lộ hơi nghiêng đầu, ngây ngây ngốc ngốc đứng im một chỗ, giống như những gì hắn vừa nói đều chỉ là do cậu nghe nhầm.

Lục Triết có chút mất mát, hắn mím môi, cố lấy lại bình tĩnh.

"Tiểu Lộ, tớ thích cậu!"

"Xin lỗi!"

Bạch Lộ cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lục Triết, cậu có chút không thể tin được, vậy mà người mình xem là bạn bao nhiêu năm nay lại đem lòng thích mình.

Biết trước kiểu gì cậu cũng sẽ từ chối, mặc dù hơi thất vọng nhưng hắn cũng không buồn lắm, chỉ thở dài một hơi.

Bạch Lộ đứng quay lưng với hắn nên hắn không thể biết được biểu cảm cậu lúc này.

"Tại sao lại thích tớ?"

Lục Triết hơi ngạc nhiên, sau đó hắn nói:

"Tớ không biết mình tại sao lại thích cậu nữa."

"Tớ luôn xem cậu là bạn."

"Tớ biết!"

Bạch Lộ mím mím môi, không biết nên nói gì nữa.

"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không? Tớ chỉ không muốn mình sau này phải hối hận thôi, dù cho cậu đồng ý hay không đồng ý tớ đều không thay đổi quyết định của mình hôm nay."

"Ừm!"

Bạch Lộ trở về trường, hít sâu một hơi điều tiết lại tâm trạng mình để tốt hơn, ban nãy Lục Triết đã nói với cậu rất nhiều rất nhiều chuyện, từ việc hắn thích cậu từ khi nào hay vì sao lại đột ngột chuyển ra nước ngoài. Bạch Lộ cũng không nói việc cậu đã có người mình thích hay chưa, chỉ khuyên hắn nên tìm người khác tốt hơn cậu, trên thế giới này nhiều người như vậy, có thể đến một lúc nào đó hắn sẽ tìm được định mệnh của mình trong số hàng vạn người ngoài kia thì sao?

Rốt cuộc đã từng là bạn, bây giờ mối quan hệ đó cũng không thể phá vỡ được, mãi mãi là vậy.

Cậu lấy di động ra, gọi cho Giản Diệc Minh, đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy, một giọng nói trầm ấm vang lên khiến tâm trạng cậu tốt hơn.

'Alo?'

"Anh đang ở đâu vậy, em xong rồi."

'Anh đang ở sân thể dục trường, em mau đến đây đi, anh đợi em.'

"Vâng!"

Bạch Lộ cất điện thoại, chạy nhanh đến sân thể dục phía sau trường học.

Sân thể dục này rất rộng, bao gồm cả sân bóng rổ, bóng đá, phòng tập đa và cả chỗ để chạy bộ, bình thường hoạt động thể thao ở trường đều tổ chức tại nơi này. Đột nhiên lại nhớ tới ngày trước mình cúp tiết để đi xem thi đấu của đám bạn, trong đó có Lục Triết đấu bóng rổ với trường khác.

Bạch Lộ đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Giản Diệc Minh đâu, thật là quái lạ, cậu còn định vào phòng tập đa năng để tìm anh thì thấp thoáng thấy một dáng người cao cao quen thuộc.

Cậu vừa nhìn lướt qua liền nhận ra người đó, vui vui vẻ vẻ định hù anh.

"Bác sĩ Giản!"

"Ừm!"

"Anh không giật mình sao?"

"Chưa đến mức đó."

Bạch Lộ bĩu bĩu môi, quay đi chỗ khác.

"Lộ Lộ!"

"Sao vậy?"

Cậu xoay người đối diện với anh.

Giản Diệc Minh hít sâu một hơi, nhớ lại những gì mà Giản Tình chỉ cho mình. Anh cho tay vào trong túi áo, nói:

"Mặc dù có chút vội vàng, vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả, nhưng mà..."

"Lộ Lộ à..."

Giản Diệc Minh quỳ một chân xuống, giơ hộp nhẫn lên trước mặt cậu, mỉm cười nhẹ nói:

"Em đồng ý.... kết hôn với anh không?"

Bạch Lộ ban đầu vẫn chưa kịp tiếp thu, cậu ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại nhìn hộp nhẫn trong tay anh.

Đến khi hoàn hồn lại, cậu liền từ bộ dạng ngây ngốc trợn to mắt.

Thấy Bạch Lộ không trả lời, anh có chút lo lắng, đang định lên tiếng thì thấy một giọt nước mắt rơi xuống.

Giản Diệc Minh kinh ngạc ngước đầu lên, chỉ thấy cậu đang khóc, hai tay đang lau nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Lộ Lộ, em sao vậy? Em đừng khóc mà..."

Anh vội đứng lên, ôm lấy cậu vào lòng, nhẹ xoa đầu cậu.

"Hức... Giản... Giản Diệc Minh..."

"Ừ, anh đây!"

Bác sĩ Giản cười khổ vỗ vỗ lưng cậu, mãi Bạch Lộ mới chịu ngừng khóc, cậu dụi dụi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói:

"Giản Diệc Minh, cái kia... còn tính không?"

Nghe cậu nói vậy, anh liền mỉm cười, lấy nhẫn ra.

"Còn, chỉ sợ em không đồng ý."

"Em... em đồng ý! Giản Diệc Minh, em muốn kết hôn với anh!"

Nhìn khuôn mặt lo sợ của cậu, vành mắt vẫn còn vương nước đỏ hoe, Giản Diệc Minh liền cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, từ từ đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út. Anh cúi xuống, nhẹ hôn vào ngón tay vừa đeo nhẫn, khiến khuôn mặt đã ửng hồng của cậu càng đỏ hơn.

Mặc dù mọi chuyện không giống như dự kiến ban đầu của anh, nhưng chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là được.

Mấy ngày sau đó bọn họ liền công khai với người nhà và bạn bè thân thiết, Đàm Châu, Viên Hiểu Hiểu và Tống Gia Hằng vừa nghe xong trợn trừng mắt hét vào điện thoại. Đặc biệt là Viên Hiểu Hiểu, cô thật muốn ngay lúc này phi đến nhà cậu, nhưng ngặt nỗi bản thân đang ở nước ngoài, không thể nói về là về được.

Giang Cảnh Văn đặc biệt mua quà cưới đến tận nhà Bạch Lộ gõ cửa, hắn cười vô cùng vui vẻ chúc mừng bọn họ.

"Bác sĩ Giản, anh mau lại đây đi!"

"Hửm?"

"Em mượn tay một chút."

Giản Diệc Minh không hiểu gì giơ tay ra, cậu nay lập tức nắm lấy tay anh, đan ngón tay của mình vào từng ngón tay anh.

"Em phải chụp lại cho bọn họ biết."

"Thật là..."

Giản Diệc Minh cũng không nói gì, chỉ cười cười lắc đầu.

Bạch Lộ đăng ảnh lên weibo, là ảnh cậu đeo nhẫn nắm lấy tay anh, mặc dù cậu đã giải nghệ rồi, không còn là người trong giới nữa nhưng fan trước đây vẫn còn rất nhiều người theo dõi cậu.

'Bạn trai của tôi, anh ấy cầu hôn tôi rồi.'

[Trời ơi, cái gì đây???? Hu hu... Tiểu Lộ bị người khác cướp mất rồi. T^T]

[Người kia cầu hôn anh rồi sao?]

[Bạch Lộ, chúc anh hạnh phúc nhé.]

Bạch Lộ đọc bình luận, đều là lời chúc phúc của mọi người gửi cho mình, cậu bất giác cảm thấy thật vui vẻ.

Đột nhiên có tin nhắn nhảy lên trên màn hình điện thoại, là của Tần An Phong, nhắc mới nhớ, hình như cũng lâu rồi cậu không có gặp y cùng Ôn Dịch Nam, không biết hai người kia sao rồi.

Mấy ngày trước nghe Ôn Dịch Nam nói cậu phải về nước gặp ba mẹ, sẽ quay lại sau, mà Tần An Phong ngay sau đó cũng mất tích luôn.

'Nghe nói Diệc Minh cầu hôn cậu rồi?'

"Đúng vậy!"

'Có lãng mạn không? Có 999 đóa hoa hồng không? Có nến trải dài đường đi không?'

Bạch Lộ bật cười một cái, nhanh chóng nhắn lại.

"Đều không có, anh ấy cầu hôn em ở sân bóng trong trường cấp ba cũ của em."

'Thế mà tôi còn tưởng cậu ấy phải chuẩn bị rất chu đáo chứ.'

"Mấy cái đó em đều không cần."

"Phải rồi, anh đang ở đâu vậy, mấy ngày nay đều không thấy anh?"

'Tôi sao?'

Tần An Phong cười một cái, sau đó không nhắn tin nữa mà trực tiếp chat video với cậu.

"Anh Tần!"

'Muốn biết tôi ở đâu không? Tôi đang ở nhà bạn trai mình.'

"Bạn trai? Anh có bạn trai khi nào vậy? Đã đến giai đoạn ra mắt người nhà rồi sao?"

Bạch Lộ trợn mắt nhìn cái người đang cười trong màn hình điện thoại.

'Để tôi cho cậu xem bạn trai của mình.'

Nói rồi, Tần An Phong nghiêng camera sang một bên liền thấy ngay một cậu trai đang trùm chăn che mặt, người kia đẩy tay anh qua, ngay lập tức liền loạn thành một đoàn.

'An Phong, anh đừng quay em.'

'Ha ha... đều là bạn bè, em ngại cái gì?'

Bạch Lộ trừng mắt, mặc dù cậu không thấy được mặt của cậu trai kia, nhưng chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ để cậu nhận ra chủ nhân của nó là ai. Bạch Lộ cầm điện thoại phi ngay ra ngoài phòng khách, Giản Diệc Minh đang ngồi trên sô pha đọc sách, thấy cậu liền mỉm cười.

Bạch Lộ nhảy cẫng lên, lao ngay vào lòng anh, nói:

"Bác sĩ Giản, anh biết cái gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Là anh Tần đó, anh Tần cùng Tiểu Ôn về với nhau rồi, trời ơi em đang nghe chuyện gì vậy..."

"Ừ, anh biết!"

"Anh biết? Sao không nói cho em, vậy em là người duy nhất không biết gì sao?"

Tần An Phong nghe thấy vậy liền bật cười thành tiếng, tựa đầu vào vai Ôn Dịch Nam đang xấu hổ che mặt.

'Không nói chuyện này nữa, hai người định khi nào tổ chức hôn lễ đây?'

"Tháng sau, mà cũng không khoa trương đâu, chỉ là mời vài người bạn và người nhà ăn một bữa cơm thôi. Hai người khi nào về, nhất định phải đến tham gia đó."

'Đương nhiên rồi, tôi sao có thể bỏ lỡ được chứ.'

"Vậy, tạm biệt, không làm phiền hai người ân ái nữa."

Bạch Lộ nói xong liền cúp máy, dựa người vào lòng Giản Diệc Minh, giơ tay đeo nhẫn lên nhìn, mỉm cười nói:

"Giản Diệc Minh!"

"Ừ?"

"Em thực sự rất vui, cũng rất hạnh phúc."

Giản Diệc Minh cúi xuống, khẽ hôn vào mái tóc cậu, dịu giọng nói:

"Anh cũng vậy!"