Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 28



Cuộc gọi bị cúp, giọng mẹ Sở Kỳ Thu vang lên từ mộ đàm: " Mở cửa nhanh, mẹ đến thăm con rồi đây."

Sở Kỳ Thu không thể làm gì khác hơn đó là nhấn nút mở cửa ngoài, sau đó nói với Ngôn Minh: " Thầy Ngôn, mẹ tôi đến rồi."

"Tôi nghe thấy rồi." Ngôn Minh bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, " Lúc nãy khi nghe điện thoại, cậu mở loa ngoài."

Sở Kỳ Thu giật mình kinh ngạc, vừa rồi cậu quá căng thẳng nên không để ý rằng đã bật loa ngoài, nhà này cách âm không tốt vậy thì nội dung cuộc nói chuyện chẳng phải đều bị Ngôn Minh nghe thấy rồi à?

Như cố ý khiến Sở Kỳ Thu càng thêm khó xử, Ngôn Minh bổ sung một câu: " Tôi nghe thấy mẹ cậu gọi tôi là đứa nhỏ."

Mẹ Sở Kỳ Thu thích gọi những người tầm tuổi cậu là đứa nhỏ, cậu cũng quen với việc này rồi. Nhưng Ngôn Minh cao hơn một mét chín, thân hình cao gầy, từ góc độ này nhìn lên gần như là người khổng lồ, gọi hắn là đứa nhỏ cực kỳ không thích hợp.

" Bang bang bang."

Sở Kỳ Thu đứng sau cánh cửa mà nét mặt như sắp gặp kẻ địch đến nơi rồi, cậu bỗng nhiên buồn bực tự hỏi đến cùng là bản thân đang sợ cái gì, chỉ là có người đến nhà làm khách thôi mà, đối với mẹ cậu mà nói thì việc này quá là bình thường.

Kết quả câu đầu tiên mẹ cậu hỏi sau khi cửa mở lại không hề liên quan đến con trai bà mà là: "Bảo bối à, phòng vệ sinh của nhà con ở hướng nào?"

" Ở phía bên kia ạ." Sở Kỳ Thu giơ tay chỉ.

Mẹ cậu nhanh chóng đi vào giày cũng không kịp cởi, trước khi đóng cửa còn nói vọng ra: " Chỗ bọn họ mời cơm ngay cả nơi rửa tay cũng không có, mẹ bứt rứt sắp chết rồi, may mà con trai bảo bối của mẹ sống ở gần đây."

Lần này thì Sở Kỳ Thu hiểu rõ rồi, mục đích chính không phải đến để gặp cậu mà đến vì cần dùng phòng vệ sinh, cậu chỉ là một cái công cụ trong quá trình đó thôi.

Nước sôi. Nhân lúc mẹ cậu còn ở trong chưa ra, cậu vào phòng bếp pha hai tách trà đen.

" A!!!---"

Cốc trà chưa pha xong, thì tiếng hét như trong dự đoán vang lên. Mặc dù đã đoán trước được nhưng âm thanh ấy vẫn làm cậu giật mình suýt nữa thì đổ nước sôi vào tay.

" Ngôn Minh, là Ngôn Minh." Mẹ cậu kinh ngạc lặp lại tên Ngôn Minh mấy lần, " Ngôn Minh xuất hiện trong nhà con trai tôi."

Sở Kỳ Thu cầm hai tách trà, một của Ngôn Minh, một của mẹ cậu.

Bà siết chặt tay Sở Kỳ Thu, ngỡ ngàng nói: " Bảo bối, sao lúc nãy gọi điện thoại con không nói với mẹ? Làm mẹ không kịp chuẩn bị tinh thần tí nào cả."

Sở Kỳ Thu khựng lại, "Mẹ cũng không để thời gian cho con nói mà, còn chưa nói xong đã cúp điện thoại rồi..."

Ngôn Minh: " Chào dì ạ, cháu tên là Ngôn Minh, là bạn của Kỳ Thu."

" Sao còn phải giới thiệu làm gì nữa, nhanh ngồi xuống đi." Mẹ cậu trà cũng không uống, nhanh chóng kéo Ngôn Minh đến ghế sofa ngồi xuống. " Nói cho dì nghe một chút, bọn con quen nhau như thế nào? Thằng nhóc kia không nói với dì câu nào cả."

" Bọn con quen nhau trong buổi giới thiệu về lĩnh vực khoa học công nghệ." Ngôn Minh bình tĩnh ngồi đó, đến cái lông mày cũng không nhăn lấy một cái, cực kỳ tự nhiên nói, "Bọn cháu vừa gặp mà như đã quen, lúc đó bộ phận của cậu ấy đang tìm người đại diện, sau khi tiếp xúc với cháu, có lẽ cậu ấy cảm thấy cháu phù hợp với vị trí đó nên đã tiến cử với công ty. Sau đó dưới sự giúp đỡ của cậu ấy, cháu đã thuận lợi ký hợp đồng với Tuệ Tâm, hơn nữa bọn cháu còn cùng tham gia ghi hình một chương trình."

Lời nói dối này là sự kết hợp của những việc từng trải qua giữa hắn và Sở Kỳ Thu cũng như nhưng thông tin mà hắn đã nghe thấy thông qua cuộc điện thoại lúc nãy. Nửa thật nửa giả, rất thích hợp để lừa người.

Cũng không ngoài dự đoán, mẹ Sở Kỳ Thu tin vào điều đó.

"Con trai dì vốn không phải là người thích giao thiệp với người khác, dì không nghĩ rằng sau khi đi làm được vài tháng nó lại có thể thông qua một bữa tiệc lại có thể kết bạn với Ngôn Minh." Mẹ cậu giơ ngón tay cái về hướng Sở Kỳ Thu, " Không tồi, không tồi, bảo bối à, con thật sự có năng lực đấy."

Sở Kỳ Thu bắt đầu hoài nghi không lẽ Ngôn Minh thật sự tin lời của trưởng phòng, tin rằng cậu đã tiến cử hắn với công ty?

" Hai người bọn cháu nói chuyện rất hợp cho nên hôm nay sau khi tan làm liền hẹn nhau đến nhà cậu ấy ngồi một lát." Cuối cùng Ngôn Minh nhấn mạnh một lần nữa, dường như là để chứng thực suy nghĩ của cậu: "Cháu rất biết ơn cậu ấy vì đã giới thiệu công việc này cho cháu."

Lời này hiển nhiên là đề cao, khen ngợi Sở Kỳ Thu, tất nhiên là mẹ cậu rất thích nghe.

Nếu cậu có thể giới thiệu công việc cho Ngôn Minh cậu còn làm việc ở Tuệ Tâm làm gì, nhanh chóng mượn tài chính của ba cậu mở công ty giải trí nhanh đi.

Nghe thấy con trai mình được khen, mẹ cậu càng nhìn càng thích Ngôn Minh, bà đảo quanh Ngôn Minh một vòng: " Con không trang điểm đúng không? Đẹp trai thật, dì rất ít khi thấy đứa nhỏ nào đẹp hơn con trai dì." Giống như nhận ra có gì đó không ổn bà ngay lập tức đổi lời: "...chưa thấy ai."

" Cảm ơn lời khen của dì ạ."

Ngôn Minh cười với bà, nhưng đuôi mắt cũng không nhếch lên một cách ngả ngớn, nét mặt càng kiềm chế hơn. Trong nụ cười vẫn duy trì cảm giác tôn trọng và xa cách như được bao bọc trong một tấm màn không thể xuyên thủng. Loại khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng nhưng lại xa cách này rất dễ khiến mọi người chìm đắm trong đó không thể thoát ra. Mắt thường cũng có thể thấy khóe miệng mẹ Sở Kỳ Thu nhếch lên rất rõ ràng.

Sở Kỳ Thu coi như phục Ngôn Minh rồi, chẳng trách năm ngoái Ngôn Minh được bình trọn là sát thủ của phụ nữ trung niên.

Mẹ cậu hài lòng khoanh tay: " Nếu dì có con gái thì tốt rồi, nhất định dì sẽ nối tơ hồng cho hai đứa."

Sở Kỳ Thu không nghe nổi nữa: "Mẹ....."

" Được rồi, biết tiểu tử con muốn đuổi ta đi rồi." Mẹ cậu giả vờ tức giận đứng lên, " Ài, con trai cảm thấy mẹ phiền phức rồi, ta cũng nên đi thôi."

Sở Kỳ Thu vội vàng nói: " Mẹ, con đưa mẹ đi."

" Không cần đưa. Mẹ còn phải quay lại chỗ ăn cơm để lấy xe, vừa này vội quá nên mẹ không lấy gì hết." Mẹ cậu đi được một nửa đột nhiên quay người lại, đi đến trước ban công cảm thán: "Ở chỗ này của con buổi tối có thể nhìn thấy rất nhiều sao, phong cảnh ngoài cửa sổ còn đẹp hơn ở nhà chúng ta."

Nói xong, bà cầm bộ quần áo ở máy giặt ngoài ban công lên giống như có điều gì đó phải suy nghĩ thật lâu: " Kỳ Thu, sao bộ quần áo này của con lại to thế?"

Sở Kỳ Thu thầm hét lên: Gay to.

Đây là bộ Ngôn Minh vừa mới thay.

Mẹ cậu là chuyên gia trong ngành âu phục, ở phương diện này bà rất am hiểu đồng thời cũng biết rất rõ số đo cậu, chỉ cần có một sai khác rất nhỏ thôi mẹ cậu cũng nhận ra.

Bộ trên tay mẹ câu kia vừa nhìn liền biết là chỉ người có thân hình lớn giống Ngôn Minh mới mặc vừa, một bộ quần áo không vừa người xuất hiện trong nhà của cậu, hơn nửa là có vấn đề. Vạt áo còn dính một ít nước giặt, điều đó rõ ràng là quần áo đó chuẩn bị được giặt.

Trên đó không có vết bẩn cũng không bị hỏng chỗ nào, nếu không phải người quen biết sẽ không dễ để nó tại đây.

Bây giờ nên giải thích thế nào đây?

Bởi vì mẹ cậu rất am hiểu về vấn đề này nên từ trước đến nay đều rất trú trọng ở phương diện này, dường như chưa bao giờ cậu mặc bộ nào không vừa người.

Cậu rất sợ mẹ cậu đoán là cậu đang sống chung nhà với một người đàn ông.

Mặc dù không phải như vậy nhưng cậu là người đồng tính và còn chưa come out với người trong nhà.

Cậu chột dạ.

Mẹ cậu quay lại, ánh mắt đảo quanh Ngôn Minh và bộ quần áo, giống như hiểu ra, bà nói: " Mẹ biết rồi, đây là quần áo của Ngôn Minh đúng không?"

"Đúng ạ..."

Chờ đợi cậu nói tiếp theo giống như sắp phải đối mặt với vực sâu thăm thẳm đầy bão táp vậy.

Mẹ cậu ồ một tiếng: " Thì ra hôm nay Ngôn Minh đến nhà con chơi, còn ngủ lại một đêm."

Ngôn Minh lễ phép nói: "Dạ dì, là đồ lúc nãy cháu thay ra."

Sau khi quay xong, Ngôn Minh đã thay sang bộ quần áo bình thường mềm mại và rộng rãi, có thể coi là đồ ngủ được.

" Không sao, không sao, nếu muốn cháu ở mấy ngày cũng được." Mẹ cậu để quần áo về chỗ cũ, vẫy tay chào hai người bọn họ: " Mẹ đi đây, bảo bối à, tiếp khách cho tốt nhé, ngủ sớm một chút, đừng chơi quá muộn biết chưa, lần sau mẹ lại đến thăm con."

" Bye bye."

" Chào dì ạ."

Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân của mẹ cậu cũng ngày một xa.

Vừa rồi cậu quá lo lắng, bây giờ đồ trong nhà cậu đều là của một người dùng, mẹ cậu hoàn toàn sẽ không nghĩ đến phương diện kia.

Không cần chuyện bé xé ra to như thế, sau này gặp phải tình huống tương tự tuyệt đối không thể dọa chính mình.

Ngôn Minh: " Lâu như thế chưa đến nhà Lý Bán Diễm, cậu ta sẽ không sốt ruột chư?"

Sở Kỳ Thu bị câu hỏi của Ngôn Minh làm cho sững sờ: " Cậu ấy không quan tâm tôi có đến hay không."

Lúc trước nói đến nhà Lý Bán Diễm chẳng qua là muốn tìm cớ đi cùng xe Ngôn Minh, cậu còn chưa nói với Lý Bán Diễm rằng sẽ qua đó tìm cậu ta.

Nếu Lý Bán Diễm không có nhà cậu lái xe về là được rồi, dù sao cũng chỉ cách bốn con đường mà thôi.

Sở Kỳ Thu nhét hết quần áo cần giặt vào máy, chọn chế độ giặt xong, lau tay gọi Ngôn Minh: " Đi thôi thầy Ngôn, tôi đưa thầy về nhà."

Ai biết Ngôn Minh lại đứng đó không động đậy: " Mẹ cậu bảo tôi ở lại đây một đêm."

Sở Kỳ Thu: "Hả?"

Câu kia không phải là để giải vây cho cậu à, sao bây giờ lại coi là thật rồi.

" Vương Trù hôm nay đi về rồi." Ngôn Minh đột nhiên nói.

"Cái gì?"

Ngôn Minh cụp mắt, dường như ánh đèn ấm áp đã làm giảm đi những nét sắc sảo trên khuôn mặt, đôi môi khép mở, nét mặt nhu hòa dịu dàng toát ra một cảm giác...tình yêu.

" Mấy năm này tôi đều sống một mình ở thành phố V nên không có người thân bạn bè nào cả."

" Vương Trù biết tôi ở một mình nên thưởng sau khi tan làm sẽ ở lại cùng tôi một lúc rồi mới đi." Ngôn Minh thở dài: "Tôi chỉ muốn tìm người quen ở cùng một chút, dù chỉ là cùng tán ngẫu một chút cũng được rồi."

" Xin lỗi, lúc mẹ cậu nói cậu nói đêm nay ở lại, tôi liền nghĩ là thật." Ngôn Minh liếc sang một bên tránh né ánh mắt Sở Kỳ Thu.

Những lời này làm Sở Kỳ Thu vô cùng cảm động.

Chẳng trách lúc trước Ngôn Minh khăng khăng muốn đi cùng về nhà cậu – anh ấy hẳn là lo lắng khi về sẽ phải đối mặt với ngôi nhà trống trải đầy cô đơn đó.

Sau đó phần lo lắng này bởi vì câu nói của mẹ cậu mà càng trở nên rõ ràng hơn, nó khiến Ngôn Minh nhớ đến những ngày có người thân làm bạn, cùng tán ngẫu với hắn.

Mặc dù Sở Kỳ Thu chưa bao giờ tự mình trải qua những khó khăn vất vả khi rời quê hương một mình đến một nơi xa lạ làm việc, nhưng cậu cũng hiểu được sự cô đơn mà Ngôn Minh nói. Ban ngày là đại minh tinh được các ngôi sao khác ngưỡng mộ hóa ra cũng có những lúc bất lực, cô đơn như vậy sao.

" Thầy Ngôn, hôm nay ngủ lại chỗ của tôi đi, tôi giúp thầy tìm chăn bông."

" Không gấp, vẫn còn sớm chuyện đó để sau đi."

Dường như trong chốc lát, Sở Kỳ Thu thấy Ngôn Minh thở phào nhẹ nhõm, những cũng có thể là ảo giác của cậu.

Ngôn Minh đứng trước tủ TV, dùng ngón tay chạm vào bức ảnh Sở Kỳ Thu mặc quần áo cử nhân, cũng không biết bức ảnh này có gì hấp dẫn mà Ngôn Minh xem đi xem lại không chán.

Hắn hỏi: " Sau khi về nhà cậu thường làm gì để giải trí? Hôm nay chúng ta có thể cùng nhau làm điều đó."

Sở Kỳ Thu buột miệng nói: "Xem phim đi."