Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 5



Sở Kì Thu:"..........."

Nhìn ba tấm card của Ngôn Minh trên mặt bàn, não bộ của Sở Kì Thu nhanh chóng trở nên trống rỗng.

Đầu ngón tay Ngôn Minh gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn, không vội vàng, không giẫn dữ, có thể dễ dàng nhận ra là đang chờ cậu mở miệng.

Sở Kì Thu quyết định ăn ngay nói thật: " Tôi có một người bạn, cậu ấy là fan của thầy Ngôn, cậu ấy nhờ tôi mang về cho cậu ấy mấy tấm card có chữ ký."

Nụ cười của Ngôn Minh lớn hơn một chút:" Tôi có một người bạn......"

Bây giờ trên mạng thường dùng câu " Tôi có một người bạn" để trêu chọc, đùa cợt về những việc bản thân mình muốn làm nhưng lại không giám làm, có lẽ Ngôn Minh cũng đã nghĩ lời nói của cậu chỉ là vì lý do như vậy thôi. Cầm ba tấm card giống hệt, nghĩ thế nào cũng không thấy giống đưa tặng cho "một người bạn" được.

Nghĩ cậu là fan của anh ta. Không có khả năng.

Công ty giải trí thường không chào đón việc fan đến tham gia vào các công việc của nhân viên. Bọn họ nghĩ cậu là nhân viên đến làm thêm để kiếm thêm thu nhập, còn hơn nghĩ cậu là fan cuồng.

Dù sao những người này trong mắt Ngôn Minh và Khổng Thuyên, xuất phát đều là fan kinh tế rồi trở thành trạm ca hoặc trạm tỷ, nên việc lấy card có chữ ký để đi bán lại cho fan cũng không có gì lạ cả.

Vì thế Sở Kì Thu hắng giọng, dứt khoát bịa ra một lý do khác:" Thực ra, tôi có quen biết với một nhân viên làm việc ở đây, cậu ấy nhờ tôi mang mấy tấm card này bán cho fan."

Ngôn Minh thu lại nụ cười:" Lần sau chú ý một chút, đừng để tôi gặp được."

Sở Kì Thu:" Được, chắc chắn."

Lúc này, trợ lý của Ngôn Minh quay trở lại. Người trợ lý vô cùng ngạc nhiên vì trong phòng xuất hiện thêm một người, sau khi đánh giá Sở Kì Thu, ánh mắt dừng trên ba tấm card đang nằm trên mặt bàn.

" Ngôn ca, vẫn đang ký sao. Nghỉ ngơi một lát đi, đạo diễn nói khoảng mười lăm phút nữa đến lượt anh lên sân khấu rồi. Em gọi tiểu Hà đến bổ trang cho anh nhé."

Sở Kì Thu tranh thủ lấy lại mấy tấm card.

Ngôn Minh cũng không hỏi đến cùng, nói với trợ lý mấy yêu cầu đơn giản rồi để người ra ngoài đi chuẩn bị.

Chương trình ghi hình đến hơn mười giờ, cầm máy ảnh nặng khoảng hai, ba cân chụp cả một ngày, bả vai cùng các ngón tay của Sở Kì Thu trở nên đau đớn.

Sau khi kết thúc công việc, Ngôn Minh và trợ lý Vương Trù trở lại xe bảo mẫu.

Xe khởi động, Vương Trù nhìn qua của kính xe thấy Sở Ki Thu đang lái một chiếc xe gần đó.

Trợ lý bắt đầu cảm khái:" Ngôn ca, cái anh trai chụp hình lúc chiều lái xe khá xịn nha. Có lẽ anh ấy sẽ không mang mấy tấm card bán đi đâu."

Sở Kì Thu lúc này đã đi càng ngày càng xa.

Ngôn Minh vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được một câu cuối cùng, lập tức mở mắt:" Vì sao lại nói như thế?"

Vương Trù lòng đầy căm phẫn:" Nói đến em lại tức. Trên đường đi đến toilet, em vừa quay người lại thì thấy có rất nhiều nhân viên công tác mang card và poster anh vừa ký xong ra bán hết cho fan có mặt ở hiện trường. Hừ, không có một chút ý tứ nào cả, một chút nhỏ lẽ cũng không bỏ, người như thế không xứng đáng kiếm được nhiều tiền."

" Bình thường thôi, quen dần là được rồi."

" Cái người lúc nãy, cái người họ Sở đó, có thể thấy sẽ không vì chút lợi ích nhỏ nhặt này đâu. Ngôn cả của chúng ta đẹp trai như thế, chắc anh ấy lấy nhiều card về để cất giữ và sưu tầm."

Vương Trù nhìn ánh mắt Ngôn Minh sáng hơn hai phần, không biết là do ngọn đèn bên ngoài chiếu vào hay là do bản thân thực sự vui vẻ nữa.

Vương Trù nói tiếp:" Sau này, chúng ta nên liên hệ cùng những nhân viên như vậy, ít nhất người ta sẽ không vì tiền mà tiết lộ chuyện cá nhân của anh."

Ngôn Minh gật đầu:" Anh cũng cảm thấy nên làm như vậy."

Hắn lại nhắm hai mắt lại.

Thời gian nghỉ ngơi của nghệ sĩ là vô cùng quý giá, Ngôn Minh đang di chuyển đến khu vực điện ảnh và truyền hình nằm ở ngoại ô, rạng sáng còn một cảnh phải chụp.

Vương Trù nhỏ giọng than thở:" Có điều, em cũng nghe nói, fan kinh tế có người kiếm được rất rất nhiều tiền. Đứa con của cô em nói với em, bạn nó mở một trạm fan cho idol, một năm kiếm được vài trăm vạn,..."

Sở Kì Thu về đến nhà, mẹ cậu vui vẻ chạy đến nói Lí Bán Diễm đến tìm cậu chơi.

Cậu bê một đĩa dưa hấu đi lên tầng, thực sự nhìn thấy Lí Bán Diễm ở trong phòng của cậu.

" Đến chơi lúc nào sao không nói với tớ một tiếng, nếu nói trước tớ sẽ trở về sớm hơn."

Lí Bán Diễm đang ngồi ghế đọc truyện tranh, nghe vậy ngẩng đầu trợn trắng mắt liếc cậu:" Thôi đi. Gọi cho cậu bao nhiêu lần, cậu đều nói không có thời gian, chằng bằng tớ trực tiếp đến đây luôn, như thế mới bắt được người."

Sở Kì Thu nhìn thấy bìa của quyển truyện: " Quyển truyện này của tớ, cậu đã đọc bao nhiêu lần rồi, không chán à?"

" Quyển này cực kỳ đặc sắc, xem đi xem lại có sao đâu. Ai giống như câu chứ, thật là nhàm chán, làm cái gì cũng thấy chán."

Lí Bán Diễm nói nghe như đùa giỡn, thực ra là đang nói sự thật. Nói đến cũng kỳ lạ, Sở Kì Thu trải qua hai mươi năm nhân sinh ngắn ngủi này, nhưng những thứ có thể làm cậu hứng thú không nhiều lắm, có thể làm cậu cảm thấy hứng thú và kéo dài đến giờ lại càng hiếm thấy.

Cậu cực kỳ kỷ luật, không phải bởi vì tính cách thanh cao mà tính cách trời sinh đã như vậy rồi.

Cậu từ trước đến nay, làm chuyện gì cũng tuần tự từng bước, không nghịch ngợm cũng không có thời kì phản nghịch chính vì thế người lớn trong nhà khen không dứt miệng. Những đây không phải do cậu ngoan ngoãn hiền lành, mà là do cậu có phần vô cảm với người và các sự việc xung quanh. Không có nhiều thứ làm cho cậu cảm thấy có hứng thú lắm, ví dụ như chơi game, truyện tranh, hay là hút thuốc, uống rượu, hoặc là các chất gây nghiện. Thứ duy nhất có thể coi là phản nghịch trong cuộc đời cậu đó tính hướng của cậu.

Vài năm trước cậu thành lập trạm fan là bởi vì cậu phát hiện ra khi nhìn những thần tượng đứng trên sân khấu, trong lòng cậu xuất hiện cảm giác rung động hiếm có.

Nhưng rung động đó xuất hiện không lâu lại dần dần biến mất.

Sở Kì Thu đoán chính bởi vì nguyên nhân này, cậu mới có thể dứt khoát, không chút lưu luyến chia tay đoạn tình cảm của mình.

Thấy Lí Bán Diễm đọc sắp xong, cậu nói:" Tớ mua 《 Giang Độ Chi Lữ 》 rồi, cậu có muốn chơi không?"

Lí Bán Diễm hai mắt tỏa sáng:"Cậu vậy mà lại mua á? Nó vừa ra không lâu, tớ còn nghĩ cậu không có hứng thú với nó."

" Trên mạng mọi người đánh giá nó rất cao." Sở Kì Thu mở tủ đồ đã lâu không dùng của mình lấy máy chơi game ra.

Cậu cũng muốn tìm hiểu xem cuối cùng thì cái gì có thể khiến bản thân cậu cảm thấy hứng thú và tập trung toàn bộ tinh thần cho nó.

Nếu tất cả mọi người đều nói trờ chơi này rất hay, vậy thì cứ thử đi xem sao.

Sở Kì Thu mang hộp băng mới mua cho vào máy chơi game, trong lòng tràn đầy mong chờ nói:" Nếu trò này thực sự hay, có lẽ tớ có thể chơi cả ngày."

Lí Bán Diễm thay đổi cách ngồi, cầm lấy máy chơi game nói: "Được, hãy để chuyên gia trò chơi Lí Bán Diễm này đánh giá hộ cậu."

Nhưng mà chưa đến hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã chán rồi.

Hai người thông qua và cửa, Lí Bán Diễm ném máy chơi game sang một bên:" Sao lại thế chứ, trò chơi này không có tí khiêu chiến nào cả. Trên mạng nói đều là lừa gạt à."

Sở Kì Thu thu máy game lại:" Chơi không vui."

Lí Bán Diễm:" Không đúng, tớ nhớ rõ ràng hôm trước tớ xem livestream trò này cả một buổi chiều, tớ cảm thấy rất hay. Tại sao khi chơi cùng với cậu thì thay đổi hẳn, có phải là do tư tưởng của cậu ảnh hưởng sang tớ không?"

Sở Kì Thu không nghe hắn ba hoa, cậu mang băng game cất đi, bỏ vào hôm đựng những băng game không dùng đến nữa.

Lí Bán Diễm kinh ngạc nói:" Đây là hộp thứ mấy của cậu rồi, bỏ cái này vào là hộp này lại đầy rồi."

" Để tớ nhớ xem........ Đây là hộp thứ ba."

Lí Bán Diễm sờ mấy cái hộp của Sở Kỳ Thu: " Cậu thật là lãng phí tiền bạc. Nếu không bố tớ không cho chơi game ở nhà thì tớ đã bê cả ba cái hộp này của cậu về rồi."

Sở Kì Thu rất dễ tính:" Nếu cậu muốn, tớ tặng cậu đó."

" Được, đợi tớ tốt nghiệp xong, thoát khỏi ma trảo của bố tớ, tớ sẽ đến hỏi lấy của cậu." Lí Bán Diễm nhìn quanh, nhìn thấy hộp đựng camera của Sở Kì Thu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó:" Đúng rồi, hồi trước cậu nói, chụp ảnh cho Phan Lương làm cậu cẩm thấy có hứng thú, cho nên mua rất nhiều camera, thế bây giờ thì sao? Cậu với hắn chia tay rồi, camera có phải mang đi tặng người khác không?"

" Không tặng ai hết, tớ vẫn tiếp tục chụp."

" Tiếp tục chụp? Chụp ai?"

Sở Kì Thu suy nghĩ trong chốc lát, thành thực nói:" Ai cũng chụp."

Lí Bán Diễm không tin vào câu trả lời này, chỉ nghĩ Sở Kì Thu giấu diếm không muốn nói:" Không nói cũng được. Chúng ta chơi cái gì khác đi. Nếu cậu thích chụp ảnh, chỗ tớ có video các mỹ nữ khiêu vũ trên bãi cát, cậu có xem không?"

Sở Kì Thu không hiểu tại sao Lí Bán Diễm nghĩ thế nào mà cảm thấy " thích chụp ảnh" và " video mỹ nữ" có liên quan đến nhau.Nhưng mà cậu cũng biết rõ Lí Bán Diễm vẫn đang kìm cách biến cậu thành thẳng. Người bạn tốt này của cậu, không tin tính hướng là do trời xinh.

" Cậu xem này! Người này, người đẹp này này, có phải là cảnh đẹp ý vui biết bao nhiêu không. So với đàn ông cao lớn thô kệch có phải là đẹp hơn nhiều không?" Lí Bán Diễm giơ điện thoại lên, coi như bảo bối mà nhìn.

Sở Kì Thu nhìn một nhóm con gái mặc bikini nhảy múa tung tăng chỉ cảm thấy đau đầu. Cậu nhanh chóng xoay người, ngồi xuống ghế sofa nghịch điện thoại.

Nhàm chán vô vị, cậu lướt lại toàn bộ ảnh chụp của mình, cậu lướt thấy một video, mà ở bìa ngoài là hình một con thỏ rất to. Ngón tay đang lướt trên màn hình dừng lại, nhấn phát video. Một người nào đó đang đóng vai con thỏ, cậu nhớ rất rõ lúc ấy bố cậu mang theo cậu đến tham gia cuộc họp thường niên của công ty, chính con thỏ này đang nhảy múa ở ngoài cửa.

Sở Kì Thu lúc ấy không biết là tâm huyết dâng trào hay đầu óc có bệnh mà nắm tay con thỏ kia cùng nhau nhảy múa, bố cậu cảm thấy rất mới lạ nên quay video lại rồi gửi vào trong nhóm gia đình, cũng lưu lại trong điện thoại của cậu.

Nếu không phải tình cờ lướt đến, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội phát video này, thời gian quá lâu rồi, cậu cũng đã quên mất chuyện này.

Con thỏ bông này thân hình cục mịch, có chút vụng về cộng với đôi mắt to tròn nhìn trông rất hài hước thú vị. Sở Kì Thu không nhịn được cười thành tiếng.

Lí Bán Diễm bị âm thanh này hấp dẫn quay đầu đi về phía Sở Kì Thu:" Cậu đang xem cái gì mà lại cười như thế, cho tớ xem với........ Không phải chứ, sao cậu lại ngồi xem một con thỏ ngốc này mà không chịu xem các em gái xinh đẹp của tớ chứ."

" Tớ xem cho vui thôi, cậu cứ tiếp tục đi." Sở Kì Thu đứng lên tìm áo ngủ," Tớ đi tắm, tối nay cậu ngủ ở phòng bên cạnh, tớ sẽ ngờ dì giúp việc dọn giúp cậu."

" Được rồi, lát nữa tớ sẽ qua đó."

Loại tính cách vô dục vô cầu giống như Sở Kì Thu khiến cho cậu không có nhiều bạn bè, bời vì hầu như các bạn bè cùng lứa đều yêu tự do, thích ăn chơi. Nhiều năm qua chỉ có duy nhất Lí Bán Diễm được xem như người bạn thân thiết của cậu. Bỏ qua quan hệ giữa hai gia đình thì nguyên nhân lớn nhất chính là do tính cách vô tư của Lí Bán Diễm.

Cho nên, dù đối phương có ở thể ở trước mặt cậu xem mỹ nữ ngực to, cậu cũng có thể nhân nhượng một chút.

" Ngôn ca, đạo diễn tổ B vừa gọi điện tới, hôm nay nam hai không quay lại nên không thể chụp được. Bảo chúng ta tạm thời quay lại phòng trung bày nghệ thuật ở phía Tây thành phố để quay chụp."

Ngôn Minh gật đầu:" Vậy nhanh đi đến đó đi."

Vương Trù giơ ngón tay cái, bội phục nói:" Ngôn ca thật sự rất chuyên nghiệp, buổi tối bị nam hai lỡ hẹn không đễn cũng không khó chịu, haha, anh ta thật đúng là con người bận rộn. Mỗi lần xin nghỉ phép đều không vội vàng quay trở lại, khiến cho tất cả mọi người trong tổ đều chờ hắn, ai không biết còn nghĩ là đại minh tinh đang hồng mất."

" Có biết lần đầu tiên tôi gắp nhiếp ảnh gia họ sở kia là khi nào không?" Ngôn Minh không tiếp lời của Vương Trù, hắn vừa chuyển câu chuyện thí máu hóng hớt của Vương Trù nổi lên, Vương Trù căn bản chưa găp Sở Kì Thu được mấy lần.

Vương Trù không biết vì sao đề tài lại liên quan đến anh trai bé nhỏ họ Sở kia, nhất thời có chút bối rối. Hắn kho hiểu:" Ngôn ca, anh gặp anh ấy lúc nào?"

" Lúc đó anh còn đang học trung học, thỉnh thoảng sẽ đi xung quanh bên ngoài trường học................làm thêm kiếm tiền." Đồng Tử của Ngôn Minh giờ phút này như đang đứng lặng giữa một thung lũng sâu, trống rỗng, dường như đang bồi hồi nhớ lại điều gì đó: " Ông chủ phân cho anh mặc trang phục thỏ bông đứng nhảy trước cửa công ty của người khác, ở nơi đó anh gặp được cậu ấy."

" Không phải, Ngôn ca, anh đã từng làm qua công việc này? Chắc cũng phải bốn, năm năm trước rồi đi, mặt của người ta đến bây giờ mà anh vẫn còn nhớ rõ à?"

" Đúng vậy"

Vương Trù còn muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng lại ngài vì đây là chuyện riêng tư nên đành thôi. Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng biến thành một câu.

Ngôn Minh thế mà còn có thể đóng thỏ bông để khiêu vũ............chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi.