Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 70: Oan uổng



"Ta đã trở lại."

Một lần nữa đứng ở cửa, Burley Brooke cười đặc biệt hưng phấn. Trong ánh mắt của hắn giống như lóe hào quang, nhìn có vẻ không được bình thường.

Trong tay hắn cầm một cái bình nhỏ màu lam. Hắn vừa mở cái nắp bình vừa đi vào trong phòng.

"Anh trai đoán xem ta mang đến cho ngươi lễ vật gì. Là một thứ tốt nha, có thể ngươi sẽ rất hứng thú."

Đồng tử co lại, Gia Lôi đối với thứ này một chút cũng không xa lạ. Đây là loại thuốc kích thích so với xuân dược thời cổ còn muốn bá đạo hơn. Chỉ một ngụm nhỏ là có thể làm giống đực đánh mất lý trí.

Burley ước chừng lấy tới một bình đầy. Hắn muốn nhìn người sống sờ sờ bị dục vọng thiêu chết. Hay là...... đáp án càng ác độc hơn?

Gia Lôi không dám nghĩ tiếp.

Tốt xấu gì hai người cũng có chung huyết thống. Burley hẳn là sẽ không phát rồ như vậy chứ?

"Xem ra anh trai biết thứ này có công dụng thế nào? Ai nha ta sao lại quên, ngươi trước kia chính là đạo tặc (ai biết Karen là giống cái quý hiếm đều đoán ra được hắn chính là đạo tặc Gia Lôi trước kia). Khi còn nhỏ tuổi đã đi theo những thứ dơ bẩn hạ đẳng đó rồi, có lẽ ngươi chịu không ít khổ sở? Có thể sống tới ngày nay, tất nhiên có "thủ đoạn" lợi hại."

Ánh mắt dừng ở eo và giữa hai chân Gia Lôi bồi hồi không đi, ý nghĩa hàm chứa trong đó không nói cũng rõ.

"Không sai đâu, đây là thuốc kích thích. Ta muốn khiến cho ngươi cầu ta làm ngươi, còn muốn ngươi sinh cho ta thật nhiều thật nhiều con. Không phải ngươi đã huỷ hoại ta sao? Ta cũng muốn làm ngươi sống không bằng chết! Dù sao......"

Ngón tay di chuyển từ cằm đến ngực, rồi hắn kéo vạt áo Gia Lôi ra một chút. Hắn nắm chỗ sưng nổi lên do bị bé rắn nhỏ cắn, hung hăng véo.

"Dù sao ngươi hiện tại cũng không phải người thân của ta nữa, chúng ta sẽ không sinh ra con dị dạng."

Cắn răng để không phát ra tiếng kêu rên, Gia Lôi nhắm chặt hai mắt lại.

Quả nhiên Burley có chủ ý này! Hắn quả thực so với ta càng thích hợp làm đạo tặc hơn. Ít nhất ta chưa bao giờ có ý nghĩ vô liêm sỉ như vậy.<HunhHn786>

Tức giận đến bật cười.

Nếu nói trước kia Gia Lôi đối với Burley Brooke chỉ có thất vọng, từ đó quyết định không đối đãi hắn như là người thân. Nhưng hiện tại Gia Lôi chính là chán ghét, thống hận chính mình vì cái gì lại có một đứa em trai không thể chịu được như thế.

Đạo tặc vô tình là bởi vì bọn họ không muốn khổ sở khốn đốn. Mặc kệ là tình yêu hay là thân tình, bọn họ đều gánh vác không dậy nổi, vì thế mới không thể không từ bỏ.

Burley thì sao? Hắn có lý do gì bị bất đắc dĩ? Chỉ bởi vì bị người anh trai ức hiếp hắn trong bốn năm đầu đời?

"Nói chuyện với nhau một chút đi. Trước khi cho ta uống thuốc kích thích kia, ngươi có thể kể ta nghe về chiến tích mà anh trai ngươi đã làm ngày xưa không? Ta rất hiếu kì hắn bức bách ngươi như thế nào mà ngươi hận hắn lâu như vậy."

Hành động vĩ đại cần phải được chiêm ngưỡng.

"Còn chơi chưa có đủ sao? Ngươi giả làm người bị mất trí nhớ rất giống đó."

Chậm rãi đứng dậy, đem bao tay trắng dính dơ ném trên mặt đất, Burley vừa cười vừa lấy ra một đôi bao tay sạch sẽ khác.

"Ngươi đã cố ý cướp đi sự chú ý của cha mẹ, làm cho bọn họ bỏ qua ta. Trước mặt người ngoài cố ý nói xấu bôi nhọ ta, khiến ta một người bạn cũng không có. Ngươi còn hãm hại ta, làm ta bị cha nhốt trong phòng đến nửa năm. Ngươi chính là người dối trá ác độc như vậy, dù qua mười năm nữa, ta cũng không thể quên được thương tổn ngươi gây ra cho ta!"

"Đã hết chưa?"

"Đương nhiên còn nữa. Ngươi ác độc nhất chính là sai người khác huỷ hoại ta cùng Khuynh Nguyệt, khiến chúng ta mỗi ngày đều sống trong......"

"Dừng."

Lười nghe Burley lải nhải, thứ cần muốn biết đã biết.

"Nguyên do là anh trai ngươi có một chút xấu tính? Trẻ con ai không thích được cha mẹ chú ý? Biểu hiện xấu xa một chút cũng có thể gọi là ác độc sao? Ngươi khẳng định anh trai trước mặt người ngoài nói xấu ngươi, ngươi có chứng cứ không? Có bạn nhỏ nào giáp mặt nói là anh trai ngươi bảo bọn họ ngươi như thế này, như thế kia sao?"

Thấy Burley không hé răng, Gia Lôi châm chọc cười cười.

"Không có đúng không? Căn bản là do chính ngươi suy nghĩ vớ vẩn. Việc ngươi bị nhốt nửa năm, ta không biết tình hình cụ thể tỉ mỉ nên không có kết luận. Ta nghĩ rằng có thể khiến cha ngươi ra quyết định nhốt ngươi trong phòng tuyệt đối là do ngươi phạm lỗi lớn. Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi lại hận anh trai ngươi mười tám năm, thật là buồn cười mà. Ta nên cười ngươi tâm lý quá yếu ớt, hay là nên mắng ngươi một tiếng không có tiền đồ?"

Ai khi còn nhỏ không bị bạn hữu đoạt lấy món đồ chơi bánh kẹo hay chọc ghẹo mấy câu? Có mấy người bởi vì chuyện này mà ghi hận đối phương mười mấy năm? Huống chi bọn họ là hai anh em ruột, máu mủ tình thâm càng không nên mang thù. Dù người anh đã tử vong cũng không thể làm Burley buông khúc mắc. Thật đúng là không muốn có người em trai như vậy chút nào.

"Ngươi không biết gì cả. Dựa vào cái gì ở chỗ này nói lung tung? Cha cùng mẹ ta thời thời khắc khắc đều đem ngươi để ở trong lòng, ta ở đâu? Ta cũng là con bọn họ mà, bọn họ quan tâm ta một lần nào chưa?"

"Ngươi có từng bị khát chưa? Có chịu đói không? Thời điểm ngươi khóc không có ai dỗ dành ư? Khi sinh bệnh cha mẹ không có ở bên cạnh chăm sóc? Hay là sau khi ngươi gây gặp rắc rối chưa từng có được giáo huấn qua?"

"......"

Không thể nói nên lời, Burley thực bực tức. Rõ ràng hắn mới là người bị hại, sao nghe người này nói lại hoàn toàn thay đổi?

"Burley, cha mẹ luôn quan tâm con cái, từ việc nhỏ đến việc lớn đều có thể nhìn ra được. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi thật sự có thể khẳng định chắc chắn là cha mẹ ngươi không thèm để ý quan tâm ngươi sao? Ngươi không cảm thấy đỏ mặt vì hổ thẹn sao?"

"Nhưng mấy năm nay mẹ ta luôn nhìn ta thở dài. Mỗi thời điểm nhìn ta, bà đều nghĩ đến ngươi! Đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh uống thuốc đi."

Dứt lời, thẹn quá thành giận Burley nắm cằm Gia Lôi nâng lên muốn đem thuốc rót vào miệng.

"Nếu người chết là ngươi thì bà ấy cũng sẽ nhìn anh trai tưởng nhớ ngươi. Vậy gọi là tình yêu của người thân. Ngươi, con mẹ nó, có hiểu hay không?!"

Tránh trái tránh phải, nhìn chuẩn cơ hội dùng đầu đâm bay bình thuốc, Gia Lôi quả thực làm cho Burley quỳ xuống.

Có một đứa em trai quá mẫn cảm, tâm lý yếu ớt thật chịu không nổi a!

Cái bình bị văng ra, rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, chất lỏng bên trong nháy chảy ra hết. Nhìn thấy thuốc không dùng được, Burley căm giận trừng mắt nhìn Gia Lôi, rồi xoay người lại đi ra.

Chết tiệt, còn có bình thứ hai sao?

Mắng một câu thô tục xong, động tác giãy giụa của Gia Lôi càng nhanh hơn. Chỉ thấy cổ tay vừa lật vừa chuyển "xoạch" một tiếng, khóa điện tử ở trên cổ tay nháy mắt tách ra làm đôi. Cổ tay dễ dàng thoát khỏi khóa điện tử. Khóa điện tử ở mắt cá chân cũng tự động tách ra hai bên.

Thật tốt quá! Ta thật ngưỡng mộ chết chuyên gia phát minh ra cái ghế dụng hình này. Nó chỉ phát huy tác dụng khống chế năng lực của giống đực.

Nếu không phải khi tìm cách trốn tránh uống thuốc kích cảm thấy có chỗ không thích hợp, Gia Lôi cũng sẽ không phát hiện được cái ghế này còn có công năng phân biệt giới tính.

Tuy nhiên Gia Lôi cũng không biết mình dùng cách này có thuận lợi mở được khóa điện tử để rời khỏi ghế hay không. Cho nên quyết định vẫn dùng phương pháp thủ công là an toàn nhất.

Mở khóa điện tử xong, Gia Lôi cũng không có vội vã đứng dậy, mà vẫn làm bộ như còn bị trói, lẳng lặng chờ đợi Burley trở lại.

Không có biện pháp, trên người Gia Lôi hiện tại không có bao nhiêu sức lực, rời khỏi ghế cũng chạy không được xa, còn không bằng đợi Burley tự động đưa tới cửa.

Burley cũng không để Gia Lôi phải chờ lâu, vài phút sau liền thong thả đi trở lại. Trên tay hắn cầm một cái bình thuốc, nhìn dáng vẻ hắn có lẽ lượng thuốc còn lại cũng không quá nhiều.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn hoàn toàn không cùng Gia Lôi nói lời dư thừa, trực tiếp đi tới ép người uống thuốc.

Lại vờ tránh né qua lại mấy cái, bỗng nhiên.....

Hai chân biến thành đuôi cá, quăng thật mạnh trên người Burley. Cú đánh đột nhiên khiến Burley không kịp phòng ngừa bị bay thẳng về phía sau.

Cũng không biết có phải ông trời không vừa mắt Gia Lôi hay không, bình chứa thuốc bị mở nắp kia bởi vì Burley bay ngược mà nghiêng đổ. Chất lỏng trong bình tất cả đều rơi trên mặt Gia Lôi.

Mùi hương xông vào mũi, đầu óc Gia Lôi choáng váng.

" Ầm "

Có thứ gì ở trong đầu nổ tung, tất cả chìm trong mông lung, tựa hồ toàn bộ thế giới đều chao đảo.

Gia Lôi phân không rõ ràng lắm sự vật trước mắt, rốt cuộc là chân thật hay là ảo giác đây? Chỉ biết chút ký ức cuối cùng còn lưu lại trong ấn tượng là không gian bị cắt mở, bản thân Gia Lôi đi tới chỗ rất nhiều người, hình như còn đánh cướp một người đàn ông?

Trong đại sảnh tổ chức yến tiệc, ước chừng có mấy trăm người, thì mỗi người đều ngây ra như phỗng, không ai nhúc nhích một chút. Một không khí yên tĩnh quỷ dị tràn ngập tới mỗi một góc phòng, thẳng cho đến khi có người không giữ được cái ly trong tay.

" Xoảng "

Một âm thanh thủy tinh vỡ nát vang lên.

"Ồ "

Mọi người cũng đột nhiên bừng tỉnh, giống như nồi áp suất bị nổ tung.

"Ta... ta... ta... ta thấy được tiên cá?!"

"Trời ơi! Mọi người ơi! Thần Thú đã hiển linh rồi! Vừa mới xuất hiện ra sinh vật trong truyền thuyết. Thật sự là giống cái sao? Đúng là giống cái quý hiếm rồi?!"

"Đại... đại... đại... Đại hoàng tử bị một tiên cá bắt cóc đi rồi??"

"Vì sao giống cái quý hiếm không nhìn kỹ đã chọn người?! Tiên cá điện hạ, ta kỳ thật cũng không kém cỏi mà!"

Đủ loại âm thanh hò hét, thiếu chút nữa đem nóc hoàng cung hất lên ném bay đi.

Không có ai hoài nghi giới tính của người cá kia. Trong không khí còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng độc đáo của giống cái. Mùi đó không giống sự mềm mại ngọt ngào của nữ tính. Ngược lại cho cảm giác khỏe khoắn quyến rũ, rung động đến tâm can. Giống ánh nắng mặt trời vừa chiếu sáng vừa mang lại sự ấm áp, sưởi ấm từ thân thể đến tâm hồn.

Không chỉ các gia chủ của mấy đại gia tộc, ngay cả Thú Hoàng cũng chìm vào mông lung.

Hung hăng véo chính mình một cái.

Rất đau. Quả nhiên không phải đang nằm mơ!

Nhưng......

Thú Hoàng đã rất bất ngờ khi nhìn thấy con trai nhà mình bị giống cái quý hiếm đột nhiên xuất hiện kẹp nách liền mang đi......

Chuyện này xác suất phát sinh trong đời thực hẳn là không có lớn đâu, phải không?

Thần Thú cùng tổ tiên ơi! Ta đã nói thân phận Karen thực khả nghi mà. Sullivan Elvis còn muốn che giấu. Che giấu cái rắm. Nhìn thấy chưa? Cái đuôi cá sáng lấp lánh kia chính là chứng cứ tốt nhất!

Đột nhiên đôi mắt nheo lại, Thú Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Seleigh Leopold không chớp mắt. Thú Hoàng không có bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt hắn. Hắn chỉ giật mình, không phải như những người khác tỏ ra khiếp sợ. Có lẽ bởi vì ngoài ý muốn, người trong lòng mình chọn người khác mà không có lựa chọn mình nên thương cảm.

Xem ra không chỉ là Sullivan Elvis, Anson Alfred, Jia Paer Garfield, Seleigh Leopold, cả đứa con trai Addis của ông ta đều biết thân phận chân thật của Karen?

Làm tốt lắm con trai của ta, con đã làm được chuyện phụ hoàng vẫn luôn muốn làm nhưng vẫn chưa có làm được.

↖(^▽^)↗ Đánh bại Sullivan Elvis!

∩__∩ Đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc!

Gia Lôi lựa chọn Addis có phải bởi vì con trai nhà mình địa vị cao, nhan sắc không ai bằng cũng là người có thực lực hay không?

Giống đực dùng vẻ đẹp hoa lệ của hình thú hấp dẫn bạn đời. Vẻ đẹp này của Addis chính là di truyền từ tổ tông. Đúng là không làm mất mặt dòng họ một chút nào!

Tìm lý do chính đáng cho con trai mình quang minh chính đại có được người. Thú Hoàng thẳng sống lưng hít sâu một hơi. Ông ta dùng ánh mắt ám chỉ thân tín đi tìm kiếm trong cung, xem hai người kia đang ở đâu. Đồng thời cũng canh giữ ở cửa phòng có hai người đó, gạo chưa nấu thành cơm tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào quấy rầy. Thú Hoàng cũng nghiêm mặt phóng ra uy lực trấn áp làm mọi người trong đại sảnh kinh sợ. Cả nam lẫn nữ đều thu hồi vẻ kích động, cũng không dám ồn ào lớn tiếng nữa.

Tóm lại, trước khi Đại hoàng tử chưa có làm cho Gia Lôi mang Tiểu Bảo Bảo, Thú Hoàng muốn tin tức Gia Lôi mang Addis đi giấu càng lâu càng tốt. Dù sao tiến vào kỳ phát tình thú nhân mặc kệ là giống cái hay là giống đực đều có tỷ lệ thụ thai trăm phần trăm.

"Con trai, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?!"

Dùng sức lôi kéo cánh tay con trai, Cổ Tình trong giọng nói tràn đầy kích động.

Rõ ràng ngay từ đầu Karen cùng con trai bà ở chung thực tốt. Sao kẻ đến sau như Đại hoàng tử Addis lại thắng thế? Trong đại sảnh nhiều người như vậy, nhưng sao Karen cố tình chọn Đại hoàng tử? Nếu là người có thân phận thấp một chút, năng lực ít một chút, hoặc là đổi địa phương không có mặt Thú Hoàng trấn áp, bà tuyệt đối sẽ không do dự đi đoạt Karen đem tới cho con trai mình. Karen đang ở vào kỳ phát tình, lúc này ai ôm được liền có được con nối dõi.

Lẳng lặng nhìn người mẹ hơi có chút tức muốn hộc máu, Seleigh Leopold nhắm mắt, giọng đạm mạc nói:

"Con tôn trọng lựa chọn của Karen."

Có một câu hắn nói không nên lời. Gia Lôi chọn ai cũng sẽ không chọn hắn......

"Có phải bởi vì ta hay không? Ta đắc tội hắn cho nên hắn mới chán ghét con? Ta đây đi tìm hắn giải thích......"

"Đủ rồi!"

Lạnh giọng cắt ngang lời mẹ mình.

Hắn cùng Gia Lôi không chỉ có một chút hiểu lầm. Sao có thể giải thích một hai câu liền vui vẻ hạnh phúc? Nếu không phải bởi vì hắn nợ Gia Lôi quá nhiều, hắn cũng sẽ không chấp nhận chịu thiệt. Hắn tính toán lặng lẽ ở chỗ tối yên lặng bảo hộ Gia Lôi.