Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng

Chương 10



17.

Đợi sau khi tôi khóc xong, Cố Lăng dẫn tôi tới “Trung tâm xả xì chét”.

Trong phòng xả stress để rất nhiều bình rượu, người mẫu hình người các kiểu, những thứ này dùng để cho khách đến đánh đập nhằm mục đích giải tỏa cảm xúc.

Vừa hay tôi có rất nhiều cảm xúc muốn xả, thế là mặc đồ bảo hộ xong tôi cầm gậy bóng chày đập không ngừng.

Trừ một ít chai rượu ra thì tôi đán lên người mẫu ình người giống ba tôi.

Đợi sau khi đập nát hình người kia, cảm xúc của tôi cũng được xả hết.

Cố Lăng cầm khăn lông lau mồ hôi cho tôi.

Tôi nói tầm: “Cố Lăng, anh tốt quá!”

Cố Lăng mỉm cười: “Anh tốt thì sao chứ? Có người tàn nhẫn tới mức hai năm không chịu gặp anh cơ mà!”

Tôi: …

Tôi không có mặt mũi gặp anh, phải biết lúc tiễn anh, tôi đã cưỡng hôn anh rồi còn đòi dẫn anh đi nhảy lầu, tôi cũng biết mất mặt chứ bộ.

Cố Lăng nhìn được sự ngại ngùng của tôi, anh sờ đầu tôi: “Lý Lý, anh không ngại việc đó, anh còn thấy vui nữa.”

Hả? Anh vui cái gì? Vui vì thấy tôi ngại hả? Hay anh có ý gì đó với tôi?

Tôi không dám hỏi, sợ lại ngại lần nữa.

18.

Tôi đến công ty gia đình làm như ý muốn của ba tôi.

Ba tôi vốn định để tôi làm ở bộ phận HR, đó là bộ phận không có việc gì để làm.

Ở đấy tôi không học được cái gì cả.

Tôi chủ động muốn đến bộ phận chuyên ngành của mình để học tập, ba tôi không vui nhưng sau đó nở nụ cười bảo làm ở đó mệt lắm, tôi không chịu nổi đâu, còn đề nghị tôi đừng đi chịu tội.

Tôi cười tủm tỉm: “Có ba chăm sóc cho con thì ai dám ăn hiếp con chứ?”

Ba tôi nghẹn họng, ông vãn còn muốn đóng vai người cha tốt nên đành chấp nhận.

Tôi không giấu thân phận của mình, đồng nghiệp đều biết tôi là con gái của Chu Thịnh, tương lai sẽ thừa kế công ty nên đối xử với tôi rất tốt.

Lúc đi học tôi rất chăm chỉ nên kiến thức khá vững, các đồng nghiệp lại hỗ trợ tôi nên tôi quen với công việc rất nhanh, tôi thấy cuộc sống lúc này rất thú vị và phong phú.

Người không vui chắc chỉ có mỗi ba tôi.

Ông cho rằng tôi chỉ đến chơi thôi, không ngờ tôi nghiêm túc học tập làm việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, bận rộn vô cùng.

Có lẽ chí cầu tiến của tôi dọa ông ấy, thế là ông ấy gọi tôi về một hôm.

Trên bàn cơm, ông thở dài không ngừng: “Lý Lý à, con nhìn con gầy chưa kìa. Có ba ở đây, con có thể thoải mái làm cô công chúa nhỏ, không cần mệt vậy đâu.”

Nếu là trước kia tôi sẽ cho rằng ông nghĩ cho tôi, sẽ vui vẻ lười biếng làm công chúa nhỏ thật.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng dối trá giả vờ quan tâm tôi của ông, tôi cảm thấy rất kinh tởm.

Tôi chậm chạp lột tôm: “Sao được chứ, hai tháng nữa con tròn 23 tuổi rồi, cũng nên kế thừa gia nghiệp.”

Ba tôi ngẩn người: “Không phải con không có hứng thú thừa kế gia nghiệp à?”

Ba tôi tự cho ông đã nuôi phế tôi, gia nghiệp bự chà bá này là của ông.

Hoàn toàn không ngờ tôi có suy nghĩ thừa kế.

Nói thật, mặt ông ấy lúc này đen xì luôn.

“Ba biết chuyện Quan Hiểu cướp bạn trai của con còn gì, từ vụ này con đã hiểu một chuyện, phụ nữ phải có sự nghiệp của riêng mình, nếu không khó mà giữ người mình thích được.”

Ba tôi còn định nói gì nhưng tôi không muốn đóng phim với ông nữa, ra vẻ mình ăn no rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Nửa đêm, lúc tôi đi xuống nhà uống nước, lúc đi ngang qua phòng sách thì nghe ba tôi gọi điện trách Quan Hiểu.

Có lẽ ông giận rồi, giọng nói không kiềm chế tí nào.

Ông thật sự tức, ông vì có được di sản của mẹ tôi mà đã tính toán gần 20 năm.

Lúc tôi làm việc còn có một chuyện hài hước xảy ra.

Một cô gái bằng tuổi tôi mở lời nhờ giúp đỡ, bảo có một đồng nghiệp nam quấy rối cô ấy, cô ấy có nói với cấp trên nhưng không giải quyết được, hơn nữa, gần đây người nam kia đã lên làm trưởng phòng.

Tôi buồn bực: “Giám đốc bộ phận rất công bằng mà, sao lại thế?”

“Bởi vì người kia là người thân xa của giám đốc Chu, giám đốc không giải quyết được.”

Tôi điều tra một chút thì phát hiện bấy lâu nay ba tôi nhét không ít người nhà của ông vào công ty, có lẽ là muốn nuôi người của mình.

Tôi cầm danh sách điều tra được đi tìm giám đốc các bộ phận, bảo họ đuổi đám sâu bọ này.

Bởi vì họ đã làm ở công ty nhiều năm, ai ai cũng muốn bò lên trên nên biết rõ ba tôi nuôi mấy người kia để thế họ.

Họ không vừa mắt mấy người kia từ lâu, nên rất phối hợp.

Chuyện này ồn ào tới ba tôi cũng biết, ông tức giận gọi tôi vào phòng: “Lý Lý, con đang làm cái gì thế?”

Tôi trực tiếp ném tài liệu thu thập những chuyện xấu mà họ làm nhiều năm nay lên bàn ba tôi: “con đang làm sạch môi trường công sở mà, ba, bà ngày càng hồ đồ, sao kiểu người gì cũng đưa vào công ty được thế?”

Ba tôi không nói được gì.

Sau khi tôi rời đi, tôi cảm nhận được ánh mắt của ba tôi nhìn tôi tràn ngập sát ý.