Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng

Chương 4



7.

“Cố Lăng, sao anh lại ở đây?”

Cố Lăng là bạn lớn lên từ bé với tôi.

Học đại học ở nước ngoài, vừa mới về nước không lâu, nghe đâu là phải thừa kế gia nghiệp.

Hai ngày trước Hứa Mặc và Quan Hiểu làm bậy ở quán bar, anh găp được nên gửi cho tôi.

Nụ cười bất cần đời xuất hiện trên mặt Cố Lăng: “Giống như cô chủ nhà họ Chu nào đó thôi, đi trải nghiệm cuộc sống.”

Tôi không tin một chữ của anh đâu.

Nhà họ Cố đã nuôi dạy anh như một người thừa kế, bản thân anh cũng rất giỏi.

Tôi nghe bảo lúc anh học ở nước ngoài còn chơi cổ phiếu, mở công ty, kiếm không ít tiền đâu đấy.

Bản thân anh như vậy mà còn cần vào công ty nhỏ này để luyện tập ấy hả?

Tôi hỏi tiếp: “Thế anh vào đây kiểu gì?”

“Anh tìm giám đốc PR của công ty em, nói anh muốn vào công ty làm. Giám đốc bên em thấy mặt của anh xong thì đồng ý.”

Tôi nhìn gương mặt của Cố Lăng, không thể không nói gương mặt của anh rất đẹp.

Trước kia khi tôi đi dạo với Cố Lăng, không ít người tìm idol đưa danh thiếp cho anh.

Tôi đoán được mục đích của Cố Lăng, có lẽ sợ tôi bị ăn hiếp ở công ty này nên mới tới xem một chút.

Từ bé đến lớn, Cố Lăng thương tôi như cô em gái.

Nguyên nhân là bác gái nhà họ Cố luôn muốn sinh bé gái nhưng chỉ có một đứa con trai là Cố Lăng.

Bà thương tôi không có mẹ nên chăm tôi như con gái ruột, luôn dạy Cố Lăng phải bảo vệ em gái thật tốt.

Cố Lăng lớn hơn tôi hai tuổi, lúc đi học cũng luôn chăm lo cho tôi cẩn thận.

Các bạn học của tôi đều biết Cố Lăng là anh trai tôi, không ai dám ăn hiếp tôi.

Có một lần tôi bị ăn hiếp, là bạn ngồi sau lưng có tay xấu, thường hay giật tóc tôi khiến tôi tức tới mức khóc òa lên.

Sau khi Cố Lăng biết thì chặn đường cậu bạn kia lúc tan học, đánh tên nhóc đó tới mức nó khóc oa oa.

Cuối cùng, cậu bạn kia khóc cúi đầu xin lỗi tôi, bảo “Bà cô của tôi ơi, tớ sai rồi” thì Cố Lăng mới bỏ qua.

Từ đấy về sau, bạn học nam đó thấy tôi là đi đường khác liền.

Tôi cứ tưởng hôm nay lên công ty sẽ không an bình.

Ai ngờ đến khi sắp tan làm, Quan Hiểu và Hứa Mặc không đến gây chuyện với tôi, thậm chí hai người họ còn không xuất hiện.

Đúng lúc tôi thả lỏng thì hai người họ đến công ty vào giờ tan làm, tôi đột nhiên thấy không ổn.

Quan Hiểu vừa vào công ty đã nhìn tôi, nhìn thôi là biết tới gây với tôi rồi.

Quả nhiên: “Chu Lý Lý, lát nữa cô đi thương lượng hợp đồng với tôi.”

Tôi vội từ chối: “Giám đốc Quan, tôi sắp tới giờ tan làm rồi. Hơn nữa tôi làm ở bộ phận kỹ thuật, chuyện thương lượng này không phải là công việc của tôi.”

Quan Hiểu nhướn mày đầy kiêu ngạo: “Chu Lý Lý, cô không muốn làm thì cút.”

Tôi rất muốn lớn giọng nói “Tôi không làm nữa”,

Nhưng nghĩ đến chỉ cần làm thêm một ngày nữa là nhận được túi xách mà cậu hứa cho tôi.

Tôi nắm chặt tay, tôi nhịn, nhịn không được à?

Tôi cười giả lả: “Giám đốc Quan, nói thật tôi cũng rất hứng thú với việc này. Nếu chị đã để ý tôi vậy thì tôi đi theo học hỏi cũng được.”

Quan Hiểu vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.

Hứa Mặc đi tới dẫm chân tôi: “Chu Lý Lý, cô có nhà thì sao chứ? Không phải vẫn bị Quan Hiểu giẫm dưới chân à?”

Tôi cười: “Tốt hơn anh nhiều, không có nhà còn bị Quan Hiểu đạp dưới chân.”

Lời này đâm trúng chỗ đau của Hứa Mặc, sắc mặt hắn xanh lét, không nói.

Lúc này Cố Lăng gọi Quan Hiểu lại.

“Sao?” Quan Hiểu vốn không vui nhưng lúc thấy mặt của Cố Lăng thì thay đổi vẻ mặt, “Ý tôi là có chuyện gì sao?”

“Tôi cũng tò mò công việc của công ty, có thể cho tôi đi cùng không?”

Quan Hiểu cười: “Không có vấn đề gì, cậu mới tới à? Sao chưa thấy cậu bao giờ?”

Tối hôm đó, sự chú ý của Quan Hiểu và Hứa Mặc đều dành cho tôi, ánh đèn trong quán bar tối vô cùng.

Cho nên họ không nhận ra người bạn đã báo cho tôi là Cố Lăng.

Cố Lăng cong mắt: “Ừm, mới vào làm hôm nay.”

Đôi mắt đào hoa kia luôn mang theo ý cười dù không cười.

Lúc cười cứ như rượu ngon vậy, khiến người mê mệt.

Trái tim Quan Hiểu rung động, bắt đầu hỏi điều kiện gia đình của Cố Lăng, xem ra đã có ý với anh rồi.

Tôi hừ nhẹ một tiếng, nói với Hứa Mặc: “Hứa Mặc thật đáng thương mà, vừa mới phất lên một tí mà sắp thất nghiệp rồi. Xem ra anh không làm tốt cái nghề này rồi.”

Mặt Hứa Mặc tối sầm, không nói gì kéo Quan Hiểu rời đi, cũng cứu Cố Lăng khỏi sự tra hỏi của cô ta.