Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 12: Một màn thổ lộ đầy khôi hài



Mặt mày anh ta hớn hở khi nhìn thấy tôi: “Diệp Tử, nói cho em một bí mật.”

“Bí mật gì vậy?” Bỗng dưng lòng tôi căng thẳng.

“Anh có thích một cô gái, anh cảm thấy cô ấy cũng thích anh, em thấy anh có nên thổ lộ với cô ấy không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt có thể thấy đáy kia tràn đầy sự chờ mong.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình. Anh ta đã có người mình thích, anh ta đã có người mà anh thích rồi, vì sao vừa rồi tôi còn muốn lấy hết can đảm để thổ lộ với anh ta trong khi anh ta đã thích người khác rồi? Rõ ràng mấy ngày nay anh ta vẫn ở chung một chỗ với tôi, vậy sao anh còn thích người khác được chứ?

“Cô ấy thật sự rất đáng yêu, nhưng mà hơi ngốc một chút.” Anh ta không nhận ra được sự khác thường của tôi và vẫn hưng phấn như cũ mà nói tiếp

“À, ra là vậy.” Tôi cảm thấy nước mắt của mình sắp rơi xuống đến nơi rồi nên nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác nói: “Vậy thì tốt rồi, anh thích thì theo đuổi đi. Nếu thích người ta thì hãy ở bên cô ấy nhiều hơn. Dù sao bây giờ cánh tay của em cũng đã tốt hơn nhiều rồi, anh không cần mang cặp sách giúp em nữa, mắc công cô ấy nhìn thấy rồi lại hiểu lầm…”

Đột nhiên tôi nghẹn ngào không nói được nữa, tôi giành lấy cặp sách trong tay anh ta rồi quay đầu bước đi.

Anh ta ở phía sau có vẻ như hơi sửng sốt, sau đó đi theo sát bước chân tôi và hỏi: “Diệp Tử, em làm sao vậy?”

Tôi không để ý đến anh ta, cứ đi thẳng về phía trước.

Có vẻ như anh ta cũng sốt ruột, anh bước nhanh đến ngăn tôi lại: “Diệp Tử, em… sao em khóc thế này?”

Tôi cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy mình mà mở miệng ra chắc chắn sẽ gào lên khóc nên vẫn cứng đầu đi tiếp.

Vì cảm thấy khó chịu nên anh ta cúi thấp người xuống nhìn kĩ mặt tôi. Vẻ mặt anh ta giống như đang vừa suy nghĩ vừa nghi ngờ. Tôi né tránh ánh mắt anh ta, khó khăn thốt ra vài từ trong cổ họng: “Em không sao, em về ký túc xá trước.”

Nói xong, tôi nhanh chóng đi qua người anh ta.

Rốt cuộc anh ta cũng đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên hô một tiếng: “Là em!”

Tôi dừng lại, xoay người nhìn anh ta.

“Người con gái mà anh thích chính là em đó.”

Tôi ngơ ra, người anh ta thích là tôi ư? Người này thay đổi xưng hô quá nhanh, phản ứng của tôi không theo kịp với suy nghĩ, vẫn còn đang mắc kẹt ở giữa.

Anh ta đột nhiên đi đến ôm lấy tôi, tôi cuống quýt giãy dụa thì anh ta lại ôm càng chặt hơn. Anh ta vội vàng nói bên tai tôi: “Đồ ngốc, anh đang thổ lộ với em đó có biết không? Rõ ràng như vậy mà lại không hiểu…”

“Thật sao?” Tôi nức nở một tiếng.

“Đương nhiên là thật rồi.” Anh ta chắc chắn.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó tôi giận dữ đá mạnh vào đầu gối của anh ta: “Đồ điên, nói chuyện bình thường không được à? Còn nói lung tung dài dòng các thứ nữa, anh không biết tôi tài hèn học ít sao…”

Nói xong, tôi nhìn bộ dạng ngồi chồm hổm ôm gối rồi thở hổn hển của anh ta, trái tim tan nát lành lại ngay lập tức. Nước mắt của sự vui mừng chảy xuống, tôi che miệng khóc lên.

Việc này làm cho anh ta càng thêm hoang mang, lại vừa dỗ vừa giải thích, cuối cùng cũng chấm dứt được màn thổ lộ khôi hài này.

Tôi không biết bao nhiêu trái tim thủy tinh của đàn ông và phụ nữ trong trường chúng tôi đã bị tổn thương vì khoảng thời gian vui vẻ của tôi với Cá Voi. Dù sao thì Bùi Na cũng tổn thương, một lần nữa sau giờ học, tôi vừa mới vào WC thì đã bị chặn lại. Tất cả đều do cô ta làm, cô ta còn dám dùng dao khoa tay múa chân trước mặt tôi, uy hiếp tôi rời xa Cá Voi một chút.

Tôi vẫn vô cùng bình tĩnh, tôi và Cá Voi tâm đầu ý hợp, có khả năng thì cô ta tới cướp cậu ấy đi. Cô ta không làm gì được chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Vì ngại mặt mũi của Phùng thiếu nên cô ta không dám đụng đến tôi và sợ làm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của cô ta trong lòng Cá Voi nên cô ta cũng không làm gì tôi. Chỉ có thể đe dọa như vậy vài lần, khi không còn tác dụng cũng chỉ có thể dậm chân rời khỏi.

Mà chuyện này tôi cũng không nói với Cá Voi, dù sao cô ta cũng chưa làm gì tôi cả. Nếu biết trước thì lúc đó tôi đã nói xấu về cô ta với Cá Voi rồi, dù sao thì cô ta cũng không phải là người tốt lành gì. Hủy hết hình tượng tốt bụng của cô ta trong lòng Cá Voi, Cá Voi cũng sẽ không đi làm stylist cho cô ta và cũng không bị cô ta cướp đi mất.

Chắp tay đưa dê vào miệng cọp, đúng là tự làm bậy thì không thể sống mà.

Phùng thiếu cũng bị tổn thương, hơn nữa còn là người bị tổn thương nhất.

Có quỷ mới biết được cậu ta thật sự thích Cá Voi, vừa mới thân thiết được với Cá Voi thì lại thấy tôi với Cá Voi tay trong tay đi ra ngoài, cậu ta cau mày và kêu lên vô cùng đau lòng. Sau khi kêu lên đau khổ một lúc thì cậu ta lại nói một cách đầy đau thương: “Trước kia là bảo vệ một người, bây giờ phải che chở một đôi…”

Khoảng thời gian bên nhau luôn là đẹp nhất.

Từ sau khi chúng tôi ở bên nhau, thậm chí tôi đã sửa cả thói quen của mình vì anh ta. Từ nhiều năm trước đến nay, vốn dĩ tôi chính là một trạch nữ. Nhất là sau khi đậu đại học, ngoại trừ đi học thì gần như tôi chỉ ở trong ký túc xá, không ăn thì lại nằm ngủ, còn không thì lại viết tiểu thuyết, không ai có thể bắt tôi làm gì.

Nhưng tôi đã thua Cá Voi, anh ta không dễ dàng chịu đựng được việc tôi ở ký túc xá suốt ngày, chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ kéo tôi đi ra ngoài. Anh ta còn nói nếu không kéo tôi ra đi phơi nắng thì tôi sẽ bị mốc meo mất.

Chúng tôi cùng đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ, đi nghe giảng và đi dự tiệc tối, đi gặp bạn tốt của anh ta. Khi không có chuyện gì bận thì anh ta sẽ đạp xe đưa tôi đi đưa tôi đi khắp mọi nơi, đi chơi trò chơi hoặc đi đến những vùng ngoại ô có phong cảnh để hít thở không khí mới mẻ, hoặc là tùy ý đi đến một phố lớn, ngõ nhỏ nào đó, đến quán ăn nhỏ xem người ta biểu diễn để lựa chọn một ít đồ cổ.

Giang Thành là một nơi không lớn cũng không nhỏ ở bên sông. Những ngày đó hầu như chúng tôi đều đi hết tất cả mọi nơi rồi, tay trong tay đi tới từng ngõ nhỏ, ở mỗi ngã tư đường phố, mỗi con sông ngọn núi, đều có dấu vết chúng tôi từng tay trong tay đi qua, đều có những kí ức tốt đẹp của chúng tôi để nhớ lại.

Hơn nữa mỗi sáng cuối tuần, anh ta sẽ đứng ở dưới lầu của ký túc xá nữ, gọi điện thoại liên tục không dừng lại cho đến khi tôi rời giường. Tôi buồn ngủ không kiềm chế được mà tiếng chuông điện thoại thì lại cứ ồn ào, tôi khó khăn bắt máy, anh ta nói mau chóng đi xuống để anh ta đưa tôi đi chạy bộ.

Ban đầu tôi còn chạy với anh ta một vài lần, về sau thì kiên trì không nổi nữa. Tôi chạy bộ hơn tám trăm mét thì không có vấn đề gì cả nhưng tại sao cứ phải chạy bộ vào buổi sáng để làm gì. Hơn nữa cảm giác không thể ngủ thẳng giấc đến giữa trưa vào cuối tuần thật là không vui sướng gì cả.

Nhưng anh ta không đồng ý và cũng không chịu buông tha cho tôi, anh ta nói rõ rằng chạy bộ sáng sớm thì tiện thể ăn luôn bữa sáng, nếu cứ nhịn ăn sáng thì sẽ không tốt cho cơ thể. Tôi mà không lắng nghe thì anh ta sẽ không dừng việc quấy rầy tôi, nếu tôi dám tắt máy thì anh ta sẽ đứng dưới lầu và gào tên tôi. Anh ta gọi tên tôi một cách đầy thê lương và ai oán, nếu dám không để ý tới anh ta thì anh ta có thể đứng kêu tới nửa tiếng.

Vì không thể làm mất lòng đa số các bạn bè trong ký túc xá, tôi không thể không đi xuống với trạng thái bất bình và mở to hai mắt trừng anh ta. Mà anh ta thì đã hình thành thói quen với cái trạng thái này của tôi rồi nên chỉ đưa cho tôi túi sữa đậu nành và bánh bao to. Anh ta còn mỉm cười nói tranh thủ ăn khi còn nóng, ăn no rồi thì chạy tiếp.

Sau đó anh ta vươn tay ra vuốt những cọng tóc lộn xộn của tôi, tiện thể xoa bóp nhẹ nhàng gương mặt tôi rồi cúi đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Con cú, khi nào em mới có thể điều chỉnh lại công việc và thời gian nghỉ ngơi của em đây?” Tôi sử dụng quầng thâm khổng lồ của mình để giết anh ta trong vài giây, đây là tập tính của tôi đó.

Rồi mùa đông cũng tới, cho dù có đánh chết thì tôi cũng không nguyện ý lại chạy vòng quanh sân thể dục và thở hồng hộc, vì thế mặc cho anh ta ở dưới lầu và kêu muốn đứt cổ họng tôi cũng không có phản ứng gì. Cuối cùng anh ta đầu hàng nên đành phải đi gọi điện thoại, giọng anh ta khản đặc và buồn bã nói: “Em xuống đây lấy đồ ăn sáng rồi có thể đi.”

“Không cần sữa đậu nành và bánh bao đâu, ngán.” Tôi nằm trong chăn không tình nguyện nói. Anh ta thở dài một hơi và bảo: “Em xuống đây đi, hôm nay anh mua trà sữa và bánh mì kẹp thịt em thích này.”

Tôi bị dụ dỗ xuống lầu, cầm lấy bữa sáng nóng hôi hổi rồi đi tới ôm anh ta một cái, rồi còn hôn một cái trên gương mặt trắng hồng đã muốn đông cứng của anh ta. Mà anh ta vẫn im lặng đứng ở nơi đó thì tôi đi lên lầu, cho tới khi tôi trở lại ký túc xá rồi chạy đến ban công hôn gió với anh ta một cái thì anh ta mới cảm thấy hài lòng và chịu rời đi.

Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ mãi bên nhau hạnh phúc như vậy, nhưng anh ta cũng có ước mơ của mình, cũng muốn theo đuổi những ước mơ đó.

Trở thành một stylist xuất sắc và mở ra chỗ đứng mới của mình trong giới thời trang, đây chính là mục tiêu phấn đấu từ nhỏ của anh ta. Mà mục tiêu này không phải là tham gia thiết kế trang phục ở trường nghệ thuật hạng ba này hoặc là tùy tiện lật xem vài cuốn tạp chí thì có thể thực hiện được.

Cá Voi vẫn là một người có tài năng bẩm sinh, anh ta luôn có những ý tưởng tinh tế của riêng mình trong việc thiết kế thời trang, những đồ vật bình thường vào tay anh đều có thể trở nên tỏa sáng. Anh ta cũng tặng tôi rất nhiều đồ vật: kẹp tóc khảm đá tinh xảo, vòng tay màu tím lập lòe ánh huỳnh quang, túi sơn dầu mang phong cách riêng… những thứ đó đều là do anh tự tay làm.

Mà tủ quần áo của tôi gần như treo đầy những thiết kế của anh ta làm cho tôi. Từ váy cho đến áo gió bình thường, từ suit chuyên nghiệp đến váy dạ hội, các phong cách quần áo khác nhau, mỗi một thứ đều được thiết kế riêng, có một không hai.

Không chỉ có trang sức mà ngay cả kiểu tóc và cách ăn mặc của tôi anh ta cũng lo hết. Mỗi lần khuôn mặt của tôi được anh ta chỉnh sửa một lúc là luôn khiến cho tôi tự cảm thấy kinh ngạc.

Mà mỗi lần anh ta được giao bài tập thì đơn giản là bố trí cho tôi từ đầu đến chân. Hoặc là ngọt ngào trong trắng thuần khiết, hoặc là cao nhã, hoặc là giản dị hoặc trang nghiêm, phối hợp bất kì phong cách nào thành một tổng thể. Sau đó lại đưa tôi tới trước mặt thầy giáo, quay vòng ba trăm sáu mươi độ là đã thành công vang dội.

Anh ta luôn nói tôi là nguồn cảm hứng thiết kế của anh ta.

Sau này, bởi vì mỗi lần có bài tập anh ta đều chụp lại và gửi đến học viện thiết kế Milan nổi tiếng, nhưng việc được tuyển vào trường lại là một điều ngoài ý muốn. Tối đố anh ta vui vẻ ôm tôi và nói: “Diệp Tử, em chính là ngôi sao may mắn của anh, vì có em nên ước mơ của không còn là một giấc mộng nữa.”

Tôi cảm thấy vui cho anh ta, trong lòng cũng có hơi đau lòng. Tôi sẽ không làm chướng ngại vật trên con đường thành công của anh ta đâu, Nhưng phải đi du học ba năm, điều này có nghĩa là sẽ không được nhìn thấy anh ta trong một khoảng thời gian dài, đối với người đang yêu thì còn gì là khổ sở hơn là chia xa đâu?

Những ngày không có anh ta ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, tôi cũng rất cô đơn. Tôi cứ ở trong ký túc xá và không chịu ra ngoài làm anh ta lo đến mức ngày nào cũng gào thét với tôi qua Internet, còn nhờ Phùng thiếu đứng ở dưới tầng để thúc giục tôi chạy bộ mỗi ngày. Nếu ngày nào tôi không ăn sáng thì anh ta sẽ tức giận và không thèm nói chuyện.

Có trời mới biết, lần nào tôi cũng nói là tôi ăn sáng rồi, nhưng anh ta có thể nhận ra được lúc đó tôi đang nói dối. Nhưng mà may là có mạng xã hội để liên lạc với nhau cho nên tôi cũng không cảm thấy quá khó khăn. Rất nhanh sau đó tôi đã hình thành thói quen luôn ngóng chờ tin nhắn của anh ta ở trong điện thoại và máy tính mỗi ngày.

Mỗi kỳ nghỉ đông và hè hàng năm, anh ta đều vội vã trở về Trung Quốc. Tuy rằng thời gian anh ta về chỉ ngắn ngủn có một hai tuần thôi, nhưng lần nào tôi cũng đều rất vui vẻ và cũng vô cùng trân trọng những phút giây được ở bên anh ta.

Thấm thoát đã trôi qua ba năm, cuối cùng anh ta cũng trở về, công việc lại càng bận rộn hơn.

Sau khi về nước anh ta đã ký hợp đồng làm stylist cho các ngôi sao với Công ty giải trí Thần Ngu. Lúc ấy tôi vẫn còn rất vui vẻ vì Công ty giải trí Thần Ngu đang được coi là công ty điện ảnh và truyền thông nổi tiếng nhất trong nước lúc bấy giờ. Phần đông trong công ty là những người có tiếng và thế lực trà trộn vào, chẳng bao giờ thiếu những cơ hội gặp gỡ hay gì khác. Cá Voi tài năng như vậy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở thành người nổi tiếng thôi.

Nhưng tôi lại không nghĩ đến chuyện anh ta lại trở thành người tạo mẫu của Bùi Na.

Sau này khi Cá Voi nói cho tôi biết, thì ra người đứng đầu của Công ty giải trí Thần Ngu là anh trai Bùi Na, anh trai ruột!

Tôi còn tự hỏi vì sao cô ta có vẻ ngoài bình thường, kỹ năng diễn xuất lại không được tốt lắm, lại còn đi ra từ một ngôi trường nghệ thuật hạng ba vậy mà vừa mới ra trường thì đã có ngay khởi đầu tốt đẹp trong cái giới giải trí hỗn độn này. Các đạo diễn lớn đua nhau đưa cô ta trở thành nhân vật chính trong các bộ phim bom tấn. Mà cho dù bây giờ cô ta đang có địa vị cao nhất thì trước đó cũng có những tin tức tiêu cực liên quan đến cô ta.

Khi đó tôi còn rất buồn bực, tại sao lịch sử huy hoàng thời đại học của con nhỏ này không bị tuôn ra ngoài mà còn biến thành danh tiếng ngọc nữ trong sáng. Lúc ấy tôi đã nghĩ nhóm đạo diễn này dùng quy tắc ngầm, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta có thể chất quá yếu ớt và không đủ khả năng để lên giường với những ông chú bỉ ổi này.

Bây giờ hiểu được, người ta đóng phim của nhà họ, đương nhiên muốn diễn thế nào thì cứ diễn như thế ấy rồi.

Còn về những việc xấu trước kia của cô ta, muốn tẩy trắng thì thật sự là quá dễ dàng rồi.