Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 29: Kết giao



Edit: Vũ Quân

"Bạn gái!?" Đường Miên sợ ngây người.

"Không được không được, bây giờ anh mới cao nhị, sao có thể yêu sớm......"

Hơn nữa lại còn là yêu sớm với cô giáo!

Hạ Nhai nghe vậy, mày rậm nhướn lên một chút: "Em không thích anh à?"

Thật ra cũng không phải......

Khuôn mặt nhỏ của Đường Miên nhăn thành một đoàn, vài giây do dự này cũng đã đủ giải quyết vấn đề, Hạ Nhai vừa lòng hôn một cái ở trên môi cô, cùng cô đối diện, đồng thời biểu cảm dần dần nghiêm túc lên.

"Miên Miên, anh thật sự nhỏ hơn em vài tuổi, nhưng nó không có nghĩa là anh cái gì cũng không hiểu, anh phân biệt được tình cảm của mình, hôm nay tất cả những gì anh nói với em đều là nghiêm túc."

Trong ánh mắt Hạ Nhai là sự nghiêm túc Đường Miên chưa bao giờ gặp qua, ngữ khí thành khẩn hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng cà lơ phất phơ như ngày thường.

"Anh chỉ có thể tiếp thu bởi vì em không thích mà từ chối anh, những vấn đề khác anh có thể từ từ khắc phục, vấn đề tuổi tác cũng được, vấn đề hiện thực cũng tốt, chỉ cần em đi bước đầu tiên, đoạn đường còn lại tất cả để anh đến được không?"

Thì ra băn khoăn trong lòng cô anh đều hiểu rõ.

Đối mặt với Hạ Nhai thành khẩn lại nghiêm túc như vậy, lí do thoái thác Đường Miên thật vất vả mới nghĩ ra được đã không còn đất dụng võ, huống chi cô thật sự thích anh.

Có lẽ bắt đầu từ khi nhận được điện thoại của anh, có lẽ bắt đầu từ khi đẩy cửa ra chạy như bay xuống lầu, đời này của Đường Miên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác như vậy, tim đập nhảy nhót, gấp không chờ nổi, thế cho nên cô xuống tầng một mới phát hiện ngay cả dép lê cô cũng quên đổi mà đã chạy ra khỏi nhà.

Hạ Nhai thẳng thắn thành khẩn như bây giờ càng làm cho cô không thể từ chối.

Hạ Nhai bắt đầu từ khi nói xong những lời này, đôi mắt anh vẫn luôn yên lặng nhìn Đường Miên, quan sát phản ứng của cô, cho đến khi cô nhẹ nhàng gật đầu, cái loại cảm giác này giống như đang nằm mơ.

"Đồng ý!" Tay Hạ Nhai ôm lấy Đường Miên đột nhiên buộc chặt lại.

"Em mới vừa gật đầu, anh thấy rồi, em đừng nghĩ chơi xấu!"

Rốt cuộc là ai thường xuyên chơi xấu hả... Đường Miên cảm thấy buồn cười: "Em chơi xấu bao giờ, không phải đều là anh chơi xấu à?"

Lời còn chưa dứt, toàn bộ thế giới của Đường Miên đã đi theo Hạ Nhai xoay tròn, cô cảm giác mình sắp bị quăng ngã, nhanh chóng đỡ lấy vai kẻ điên này: "Hạ Nhai anh làm gì vậy!"

Hạ Nhai cảm thấy mình quả thực vui vẻ đến muốn điên rồi, anh ôm Đường Miên xoay vài vòng tại chỗ mới dừng lại, lúc ngẩng cổ nhìn Đường Miên đôi mắt anh sáng như mặt trăng đang treo cao trên bầu trời lúc này vậy.

"Về sau em chính là bạn gái của anh, Miên Miên."

Cho đến khi bắt đầu kết giao vài ngày sau, mỗi khi Đường Miên nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đơn thuần lúc ấy của Hạ Nhai vẫn sẽ không nhịn được cười ra tiếng.

Thì ra yêu đương là loại cảm giác này, Đường Miên rõ ràng ngồi ở trong văn phòng sửa bài tập lại bất tri bất giác ôm mặt cười ngây ngô, lúc Hạ Nhai đẩy cửa văn phòng ra thì thấy tiểu Dương tử của anh đang đem mặt chôn trong đống bài tập, không cần bàn có bao nhiều đáng yêu, anh nhanh chóng thả nhẹ bước chân đi qua, một phen đem người vớt lên.

"Dương tử, anh tới lấy bài tập."

Đường Miên bị hoảng sợ, lúc chân ở trên không trung giãy giụa cô thật là hận thấu hai cái chân dài của Hạ Nhai: "Anh tới lấy bài tập hay là tới bắt em, thả em xuống dưới......"

"Nếu có thể đem em trực tiếp lấy đi thì càng tốt." Hai cánh tay của Hạ Nhai dùng một chút lực, dễ như trở bàn tay đem Đường Miên ở trong ngực xoay sang một hướng khác, miệng anh đang cười nhìn như thế nào cũng giống đang thiếu bị đánh:

"Em hôn anh một chút anh sẽ thả em xuống."

Đây là loại vô lại gì vậy!

Cũng may bây giờ văn phòng không có ai, Đường Miên theo bản năng nhìn thoáng qua về phía cửa, cô thấy cửa đã được đóng chặt mới nhanh chóng cúi đầu ở trên mặt Hạ Nhai chạm vào một chút: "Mau thả em xuống!"

Hạ Nhai đem Đường Miên vững vàng thả lại mặt đất, sau đó lại duỗi tay ra điên cuồng xoa đầu Cừu nhỏ một hồi: "Hôm nay sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối không được chạy loạn, đã vài ngày anh không được ôm em rồi."

Nghe vậy cái mặt già của Đường Miên lại đỏ lên, cô gật gật đầu: "Mau về lớp đi thôi."

Chờ đến sau khi Hạ Nhai ôm bài tập rời đi, Đường Miên lấy gương nhỏ ra muốn chỉnh lại tóc bị xoa loạn, mới phát hiện mình đang cười giống như đồ ngốc.

Tiết tự học buổi tối khi chuông tan học vang lên, bọn học sinh đã gấp không chờ nổi chạy ra bên ngoài, Đường Miên đứng trên bục giảng thu dọn đồ vật phòng học đã trống không, cô cười lắc lắc đầu, nhìn về phía chỗ ngồi của Hạ Nhai, đột nhiên đèn phòng học không biết bị ai tắt.

Bóng tối đột nhiên buông xuống, Đường Miên còn chưa kịp thét chói tai đã bị người từ phía sau ôm lấy.

Hơi thở nóng hổi huyết khí phương cương thuộc về thiếu niên phun lên cổ cô, theo đó còn có một cái hôn mềm nhẹ: "Đừng sợ, anh ở đây."

"Hạ Nhai anh tắt đèn làm gì vậy......" Cánh tay hữu lực đang ôm bên hông cô đang không ngừng buộc chặt, tay Đường Miên cũng bao phủ lên, trong bóng đêm lá gan của cô giống như to thêm hai phần, làm đầu ngón tay của cô trượt vào khe hở giữa các ngón tay Hạ Nhai.

Trước kia mỗi ngày đến tiết Ngữ Văn Hạ Nhai đều không có cảm giác gì, từ ngày đem tầng giấy cửa sổ đâm thủng, hiện tại đến tiết Ngữ Văn vẫn luôn là nhìn thấy được nhưng không ăn được, làm cho lòng anh sắp hóa băng, thật vất vả mới bắt được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là phải cẩn thận thân thiết một chút.

Hai người ở trong bóng đêm hết ôm lại hôn, tiếng nước bọt giao triền không ngừng ở trong phòng học đen tối kích thích màng nhĩ hai người.

Bàn tay Hạ Nhai tiến vào áo khoác của Đường Miên, cách một tầng vải mỏng sờ đến trước ngực cô, ngón tay thiếu niên cực kì hữu lực, chỉ trong chốc lát cô đã cảm thấy áo ngực của mình di chuyển sang chỗ khác.

Hạ Nhai cách quần áo dùng đầu ngón tay khảy đầu v* cô, cảm giác chỗ thịt mềm mại kia nhanh chóng đứng thẳng lên.

"Miên Miên, ngực em có phải lại lớn lên một chút rồi không?"

Đường Miên mỗi lần nghe Hạ Nhai gọi mình là Miên Miên đều có cảm giác tê dại: "Hình như... Có một chút."

Sáng nay lúc mặc áo ngực cô cảm giác có chút chật, không nghĩ tới xúc cảm của Hạ Nhai lại nhạy bén như vậy.

"Là gần đây uống nhiều sữa bò nên phát dục lần thứ hai, hay là bị anh xoa lớn?" Trong bóng đêm, Đường Miên không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Nhai, nhưng lại có thể nghe ra trong giọng nói của anh mang theo ý cười.

Mặt Đường Miên khẽ đỏ, còn chưa kịp phản bác Hạ Nhai, cả người cô đã bị anh bế lên bục giảng.

Cô bị dọa, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Nhai: "Hạ Nhai anh làm gì vậy..."

"Muốn ăn chú lùn nhỏ là em nhưng lại không tìm thấy chỗ hạ miệng." Lúc Hạ Nhai đem áo của Đường Miên đẩy lên trên ngực còn không quên đùa cô một câu, sau đó anh lại há miệng cắn lên đầu v* đang cứng kia:

"Đỡ lấy anh, chờ lát nữa đừng để bị ngã."

=======

Cho những ai đã quên đọc lời mở đầu Đường Miên hơn Hạ Nhai 5-6 tuổi. 222 vote up chương sau, spoil nhẹ chương sau tên "KHẨU GIAO" 🙂🙂🙂