“Công chúa, người đừng hoảng. Xảo Nhi nhất định sẽ nghĩ cách trốn ra, báo cho Lam Vũ, nói cho hoàng thượng và thái hậu biết về sự đối xử mà người đã chịu tại phủ Quốc Công.”
Hoàng thượng và thái hậu đều không biết, ở đây công chúa bị ức hiếp thành cái dạng gì!
Chỉ cần họ biết được, họ nhất định sẽ không phớt lờ.
Đợi họ đón công chúa hồi cung, sẽ không có ai có thể ức hiếp công chúa được nữa!
“Công chúa, người nhất định không thể từ bỏ. Xảo Nhi nhất định có thể nghĩ được cách trốn khỏi đây!”
Nhưng Sở Khuynh Ca gần như chưa từng để ý đến lời nàng ấy nói.
Nàng lấy lại tinh thần rồi mới xốc chăn lên, muốn xuống giường.
Đầu có hơi váng, suýt nữa là lăn từ trên giường xuống.
Nàng bảo Xảo Nhi qua đỡ, không dễ gì mới đè được cảm giác đầu váng mắt hoa đó xuống.
“Đi, kêu người đưa ít đồ ăn đến cho ta. Thể lực ta không đủ, thiếu máu, cần phải bổ sung dinh dưỡng.”
“Công chúa…”
“Yên tâm, ta không chết được.” Sở Khuynh Ca cười nhạt.