Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 423: Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta giữ thân như ngọc nữa à?



Mục Uyên đã hoàn toàn sững sờ.

Khi cơ thể mềm mại của Khuynh Ca dính vào người hắn ta, đầu của hắn ta vang lên một tiếng “tăng”, hoàn toàn trở nên trống rỗng.

Đối với những gì nàng nói, hắn đều đã nghe thấy hết rồi, nhưng hoàn toàn không thể hiểu được.

Bộ não của hắn đã ngừng hoạt động rồi!

Cơ thể của nha đầu đáng chết đó thực sự rất mềm và cũng... rất đàn hồi.

Khi dính chặt lấy cơ thể hắn ta, cái cảm giác đó là thứ mà cả đời này hắn ta chưa từng được nếm trải qua.

Hắn vậy mà lại vô thức đưa tay ra, ôm lấy nàng.

Ánh mắt Khuynh Ca sa sầm lại, cái tên gia hỏa này, kỹ năng diễn xuất không tồi đấy, nhanh chóng nhập vai như vậy, có phải là đã quá hiểu ý rồi không?

Hiểu ý cái gì chứ?

Phong Ly Dạ tức giận đến mức lồng ngực ngay lập tức cuồn cuộn, suýt chút nữa là đã phun ra một ngụm máu tươi nữa rồi.

“Lại đây!” Hắn không muốn dùng vũ lực, đêm nay đã có quá nhiều sóng gió, nếu tiếp tục làm loạn nữa, thì sẽ kinh động đến thị vệ trong cung mất.

Đáng tiếc khi Sở Khuynh Ca là người một khi đã tức giận lại không thể bình tĩnh lại dễ dàng như vậy được.

Nàng không những không đi qua, mà thậm chí lại còn tiến sát lại gần cơ thể của Mục Uyên hơn.

Mục Uyên suýt chút nữa là đã mất kiểm soát!

Nếu không phải trong phòng có người khác, có lẽ hắn ta đã máu dồn lên não, thật sự bế nàng lăn lên giường rồi!

Sau khi hắn ta kinh hoàng nhận ra rằng mình vậy mà lại đang suy nghĩ đến chuyện bẩn thỉu như vậy, toàn thân Mục Uyên chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại.

Vô thức, hắn ta định đẩy nàng ra.

Nhận ra ý định của hắn, mặt Khuynh Ca sa sầm lại, lập tức ôm hắn ta chặt hơn.

Vừa rồi hắn hợp tác như vậy, thế vậy mà bây giờ vào giây phút quan trọng, hắn ta vậy mà lại đứt gánh giữa đường?

Nàng vùi đầu vào giữa cổ hắn ta, cắn vào cổ hắn ta một cái.

Mục Uyên chưa bao giờ thử làm như vậy trước đây!

Hắn ta thực sự sắp phát điên rồi!

Nhưng hắn ta còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đột nhiên trống rỗng, người trong lòng hắn ta đã bị Phong Ly Dạ kéo qua.

“Ngươi!” Hắn ta tức giận! Tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Chưa bao giờ tức giận đến như vậy! Nữ nhân này, nữ nhân chết tiệt này!

“Thế tử gia, ngài có phải là đã quên chúng ta đã hòa ly với nhau rồi không?” Sở Khuynh Ca không hề tức giận chút nào.

Thậm chí, hắn càng giận đến mức mặt mũi tím tái thì nàng lại càng cười xinh xắn quyến rũ.

“Thế tử gia sẽ không nghĩ rằng ta sẽ thủ thân như ngọc cả đời vì một nam nhân đã hòa ly với mình chứ, đúng không? Ngươi cũng đã đánh giá quá cao tình cảm của ta rồi đấy chứ? Sau này ta còn phải kết hôn nữa mà.”

“Nàng dám!” Ai cho phép! Ai cho phép nàng sau này sẽ kết hôn với một nam nhân khác! Đừng có mà mơ!

Nhưng bây giờ hắn không thể nói ta, đôi môi hắn nồng nặc hơi thở ngọt ngào và tanh nồng.

Hắn mà mở miệng, nhất định sẽ nôn ra máu!

Phong Tảo vội vàng: “Công chúa, người... Người đừng...”

Đừng giận thế tử gia nữa! Thân thể của thế tử gia của bọn họ thật sự không được tốt.

Hôm đó, công chúa bị thương nặng, để cứu nàng, thế tử gia đã vận công cho nàng suốt hai ngày hai đêm.không ngủ

Công chúa không biết, nhưng mấy người bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Nếu không có thế tử gia, làm sao công chúa có thể bình an vô sự sống lại được chứ?

Công chúa đến bây giờ vẫn còn hận thế tử gia như vậy, thật sự muốn tính mạng của ngài ấy sao?

“Công chúa, thế tử gia chỉ quan tâm đến người mà thôi.” Phong Tảo lo lắng nói.

“Ai thèm quan tâm...” Vẻ mặt Phong Ly Dạ thay đổi.

Đột nhiên buông Sở Khuynh Ca ra, phất tay áo choàng, rồi xoay người rời đi.

Bước đi như một cơn gió thoảng qua.

Sở Khuynh Ca không đuổi theo, không phải là vì nàng không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn, nhưng nàng không tha thứ cho hắn!

Nàng, từ lâu nàng đã không hiểu như thế nào gọi là mềm lòn rồig.

Lam Vũ cảm thấy trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Hắn ta thực sự rất giận vì ngày đó thế tử gia đã bảo vệ Sở Vi Vân, nhưng bây giờ nhìn thấy thế tử gia rõ ràng là đã bị chọc tức đến tức muốn nôn ra máu thì cũng có chút… không dễ chịu lắm.

Tại sao thế tử gia và công chúa lại đi đến bước đường này?

Nếu sớm biết sẽ khó chịu như bây giờ, tại sao lúc ban đầu lại không thể tốt đẹp cơ chứ?