Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 432: Hoàn toàn không mong muốn



Vậy mà nàng lại muốn so tài trước!

Trong lòng Lam Vũ và Mục Uyên trở nên căng thẳng.

Phong Tảo lo lắng đến mức hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh. Cách thức thi đấu như vậy, có lẽ ngay cả bản thân hắn ta còn khó bắn trúng, huống chi là phải xuyên qua đồng xu đính lên thân cây.

Khoảng cách quá xa!

Hắn ta biết kỹ thuật bắn cung của Cửu công chúa rất tốt nhưng đây là đang đấu thay cho Thế tử gia của bọn họ! Lỡ như thua thì phải làm sao?

Trưởng công chúa thật sự rất muốn khiêng Thế tử gia về, thế tử lại thà rằng cùng chết theo nàng ta! Trò này của Cửu công chúa không thể đùa được!

Từ đầu đến cuối sắc mặt của Phong Ly Dạ cũng không có chút biểu cảm gì! Chỉ là một vài ngón tay cũng vô thức hơi siết chặt.

Phong Tảo không dám nói một lời, vì sợ rằng nói ra sẽ phạm phải tội chết.

Lúc này, với Cửu công chúa thì đây là một vụ cá cược lớn! Nam Minh Nguyệt đã nói để nàng ấy lên trước, Cửu công chúa không thể nhường một chút được sao? Phải đặt Gia của bọn họ vào một tình huống nguy hiểm như vậy sao? Những người phía sau đều đang suy nghĩ lung tung, nhưng Sở Khuynh Ca đã thúc ngựa, chậm rãi đi đến phía bên kia quảng trường, cách đó trăm bước.

Nam Bác Mẫn nhìn bóng con ngựa từ phía xa và giơ tay ra hiệu rằng hắn ta cũng đã sẵn sàng. Nam Dương dựa vào lưng ghế, nheo mắt nhìn chằm chằm nữ tử kiêu ngạo đó, trong ánh mắt có sự phức tạp xẹt qua. Nàng ta thực sự đã nhìn thấy bóng của ai đó trên cơ thể của tiểu nha đầu này.

Một người nào đó khiến nàng ta vừa thương vừa hận...

Đột nhiên Sở Khuynh Ca thúc bụng ngựa: "Hý!"

Con ngựa như đứt dây cương, sau đó nhanh chóng lao ra, từ xa đến gần, lao đến như mũi tên. Nàng đã bắt đầu rồi!

Trong lòng mọi người vô cùng căng thẳng, Nam Minh Nguyệt giữ chặt dây cương, khi nhìn thấy bóng một người một ngựa của Cửu công chúa đang lao nhanh ra, nàng ấy lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.

Con ngựa của Cửu công chúa lướt qua lá cờ khiến tua rua treo trên lá cờ bay lên! Không phải bốn mươi lăm độ! Sự điên cuồng của tốc độ đó thực sự đã khiến nó trở nên thẳng đứng! Có thể thấy được tốc độ của con ngựa nhanh như thế nào!

Ngay khi Khuynh Ca vượt qua lá cờ, nàng giương cung lên và chĩa mũi tên dài về cái cây lớn ở đằng xa.

Nam Bác Mẫn suýt chút nữa bị bóng dáng của nàng làm cho lóa mắt. Khó khăn lắm mới có thể định thần lại thì thời khắc tốt nhất để ném đã trôi qua rồi!

Trong lòng hắn ta nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không dám lơ là, vung tay lên, ba mươi đồng tiền cùng nhau bay lên!

Đây có được coi là giúp công chúa Minh Nguyệt của Nam Tấn bọn họ gian lận không? Rõ ràng thời khắc ném tốt nhất đã trôi qua rồi!

Đợi khi Sở Khuynh Ca nhắm đúng ngay thân cây lớn, lướt qua trước mặt mọi người những đồng tiền vừa rồi cũng bị rơi ra ngoài!

Vị trí thuận lợi nhất đã qua rồi!

Trong lòng mọi người cảm thấy bất an, thậm chí đến cả Nam Dương cũng cau mày, có chút bất mãn với Nam Bác Mẫn.

Người của Nam Tấn bọn họ không muốn lợi dụng Cửu công chúa.

Thắng thì phải thắng một cách quang minh chính đại, hơn nữa phải thắng một cách vẻ vang.

Nếu không, thà thua còn hơn!

Nam Dương thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, chiến tích lần này không được tính, để Sở Khuynh Ca làm lại một lần nữa nhưng mũi tên của Sở Khuynh Ca đã được bắn ra một tiếng “vèo”.

Mũi tên dài lướt qua không khí, tốc độ nhanh đến nỗi tiếng gió dường như bị nó cắt làm đôi.

Trong lòng mọi người trở nên căng thẳng, Nam Dương và Phong Ly Dạ đột nhiên đứng dậy, ngước mắt nhìn lên, chỉ nghe thấy vài tiếng leng keng và sau đó vèo một tiếng, mũi tên dài bắn trúng vào thân cây!

Quả thực là đã bắn trúng đồng tiền xu!

Và còn bắn đồng tiền xu dính cả vào thân cây!

Đám đông trở nên im lặng một hồi. Phong Ly Dạ quay mặt sang một bên, Phong Tảo hiểu ra và ngay lập tức đi tới.

Nam Bác Mẫn cũng đi về phía thân cây, biết ý của Phong Tảo nên hắn ta đi chậm một chút.

Đợi Phong Tảo đến rồi sẽ được coi là nhân chứng của cả hai bên, cả hai đồng thời tăng tốc độ.

Phong Tảo cũng nhanh chóng chạy tới! Đầu mũi tên quá to, lỗ thủng trên tiền đồng quá nhỏ, muốn xuyên qua tiền đồng rồi cắm vào thân cây thì phải cắm thật chặt nên rất khó.

Vì đầu mũi tên chỉ có thể xuyên qua một chút, thời gian dài sẽ lập tức rơi ra.

Phong Tảo sợ rằng nếu Nam Bác Mẫn sử dụng một chút nội lực, mũi tên dài sẽ rơi xuống.

Ngay cả khi lực gió mạnh một chút cũng có thể khiến mũi tên dài bị thổi bay xuống. Nhưng hắn ta hoàn toàn không mong điều đó xảy xa, hoàn toàn không mong muốn!

Nhưng sau khi nhìn thấy mũi tên dài cắm vào thân cây, cả người Phong Tảo sững sờ, hoàn toàn chết lặng!

Sao có thể làm được điều này? Thật sự không phải con người!