Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 13: Blood Rose



- Anh, anh không phản đối em quen Kai à?

- Đáng lẽ là có, mối quan hệ này quá phức tạp –Antonio xoa đầu tôi- Nhưng chẳng ai có quyền cấm cản em cả. Ba mẹ và anh đã không thể ở bên em lúc em cần nhất, đó là sự thật, và mọi người phải tôn trọng quyết định của em.

Có một người anh trai tầm tuổi mình đúng là quá tuyệt vời, nếu tôi có thể chuyển đến ở cùng anh thay vì ở cùng hai bác thì tốt biết mấy. Antonio lấy trong ống tay áo ra một quyển sách chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay nhưng anh vừa đặt vào tay tôi, nó đã biến thành quyển sách vừa dày vừa nặng, lớn hơn cả khổ A4, bìa sách làm bằng gỗ nâu bóng và có những hình vẽ kì lạ.

- Đây là..

- Một quyển sách nói về phù thủy, ma thuật đen căn bản, Nữ thần báo tử và cả ma cà rồng nữa.

Đúng là quyển sách tôi đang tìm, tôi cố mở nó ra nhưng cả quyển sách như bị ai chơi xấu đổ nguyên lọ keo vào vậy. Antonio bật cười:

- Anh sẽ dạy em sử dụng nó, nhưng không phải bây giờ, chắc em cũng không muốn để bạn mình chờ dưới nhà quá lâu chú?

Tôi gật đầu, suýt nữa thì tôi quên mất Caroline. Chúng tôi mất thêm chưa đầy hai phút để học cách phóng to thu nhỏ quyển sách dày cộm trên tay. Xong, Antonio biến lại thành một con mèo đen, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ. Tôi vội vã chộp đuôi anh lại và suýt nữa bị anh vồ lấy cắn cho một nhát.

- Xin lỗi, đó là bản năng của loài mèo.

Tôi không nhịn được cười, hóa ra phù thủy hóa thú sẽ mang bản năng của con thú mà họ hóa thành.

- Có cách nào để em liên lạc với anh không?

Antonio lấy trên bàn một tờ giấy và cái bút, viết ra một dãy số và dòng địa chỉ, trong khi vẫn mang hình hài một con mèo, đúng là kì quan ngàn năm có một khiến tôi muốn lấy di động quay phim lại.

- Đây, có chuyện gì thì tìm anh, nhưng chắc em sẽ tìm Kai Evans trước nhỉ?

- Cũng phải tùy hoàn cảnh chứ!

- À, xém quên, quyển sách này không phải quà tặng chính, anh định tặng em thứ khác cơ.

Con mèo hất đầu về phía giường ngủ, trên giường từ lúc nào đã xuất hiện thêm một hộp quà nhỏ có thắt nơ. Khi tôi quay lại thì Antonio đã đi mất, trong hộp là chiếc điện thoại màu gold mới tinh, còn chưa bóc mác. Tôi gần như hét lên vì sung sướng, chiếc di động này rất mắc, phải mấy tháng lương của tôi mới mua được.

- Ana, cậu làm gì trên đó thế?

- Không có gì, mình xuống liền đây.

Cất di động và quyển sách vào tủ, tôi chạy xuống nhà, cùng Caroline chuẩn bị các nguyên liệu để làm bánh sinh nhật. Năm nào tôi cũng cùng mọi người chuẩn bị bánh sinh nhật, dù sao thì tôi cũng thích tự mình trang trí bánh hơn.

Theo trí nhớ thì đây là sinh nhật nhộn nhịp nhất của tôi từ khi xa ba mẹ, nghĩa là trước khi chuyển đến ở với hai bác, sinh nhật tôi còn nhộn nhịp hơn nhiều, có nhiều bạn và cả ba mẹ họ, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ họ cũng không phải người bình thường mà phần lớn là phù thủy.

Bữa tiệc của tôi kết thúc sớm hơn mọi năm, mặc dù có thêm Dhara và em gái cô ấy, Brian cũng đến nhưng Caroline đã nháy mắt với họ và họ cũng rất hiểu ý. Nhưng việc Kai đến không phụ thuộc vào việc họ về sớm hay muộn mà anh phải đến khi hai bác đã đi ngủ. Dọn xong tàn dư bữa tiệc, tôi lên phòng của mình, đợi đến khi chắc chắn hai bác đã ngủ thì mới mặc bộ váy đã chuẩn bị nhưng chưa vội trang điểm, hồi hộp ngắm mình trong gương.

Chiếc váy màu đỏ đô trễ cổ làm lộ hai chiếc xương quai xanh mảnh mai vì tôi hơi gầy, chiếc váy này cũng giúp tôi tôn lên vòng một và đôi chân dài mặc dù ngực tôi không đầy đặn bằng Caroline hay Julia. Suy nghĩ một lúc, tôi khoác thêm chiếc áo len mỏng dài tới đầu gối màu be của mẹ, sau đó mới gọi điện cho Kai.

Anh không nghe máy nhưng ngoài cửa sổ có tiếng gõ lộc cộc, tôi ngạc nhiên lại gần, đưa tay đẩy ra. Kai đứng ngoài nhìn tôi khiến tôi cũng sững người vì bất ngờ:

- Anh đến từ lúc nào? Em còn chưa..

- Chưa trang điểm đúng không? Lớp trang điểm sẽ che mất vẻ đẹp trời sinh của em đấy. Sinh nhật vui vẻ, nữ hoàng!

Kai vẫn nghiêm túc như ngày thường mà nói ra câu này khiến tôi đỏ mặt, đôi mắt màu bạc thâm sâu ẩn chứa ý cười nhưng như thế càng khiến anh trở nên bí ẩn và thu hút hơn trong màn đêm. Tay anh cầm một bó lavender, tay còn lại đưa lên má tôi, chúng đều lạnh buốt:

- Nữ hoàng, em không định xuống mở cửa cho anh sao?

Tôi đưa tay nhận bó hoa, nói anh đợi nửa phút rồi chạy xuống dưới nhà, tuy nhiên khi đi xuống chiếc cầu thang bằng gỗ, tôi vẫn phải rón rén, nhẹ nhàng.

Kai đứng trong màn đêm, trông anh như một vị vua, lạnh lùng và mạnh mẽ, phía sau là chiếc xe con màu đen, Kai bước nhanh tới trước mặt tôi, hai tay còn xách hai chiếc túi lớn, nhưng chúng chẳng quan trọng, quan trọng là anh đã đến.

Tôi tránh sang nhường lối cho Kai và nhẹ giọng lặp lại:

- Anh đến đây từ lúc nào?

- Từ lúc bữa tiệc bắt đầu, anh đã ngồi đợi trong xe.

Kai cụng trán mình vào trán tôi:

- Anh có thể lên bất cứ lúc nào mà hai bác em không biết, nhưng ma cà rồng không thể vào nhà nếu không được mời. Anh định cho em một bất ngờ nhưng..

Kai nhìn sâu vào trong đôi mắt tôi, tôi bất giác hồi hộp khi thấy anh cười:

- Anh bị em làm cho bối rối.

Tôi mỉm cười, trong lòng vui vẻ, không cần ai nói cũng biết, bây giờ cả mặt và tai tôi đã đỏ không khác gì cà chua, Và tôi dồn hết can đảm, kiễng chân lên, ép môi mình vào đôi môi mỏng lạnh giá của Kai, hai tay ôm lấy hai bên má anh, tôi muốn khẳng định tình cảm của mình với anh, một lần dứt khoát.

Kai không đẩy tôi ra mà ngược lại, giữ lấy cổ tôi, giành quyền chủ động, khiến nụ hôn của chúng tôi sâu hơn, cho đến khi tôi cảm thấy khó thở, anh mới buông ra:

- Cô ngốc, em có biết mình vừa làm gì không?

Kai ôm lấy mặt tôi, khiến tôi nhìn thẳng anh:

- Làm điều đúng đắn trong cuộc đời em. Nếu anh còn do dự, với bất cứ lý do nào thì hãy để em giúp anh quyết định.

- Vậy thì.. đồng ý làm bạn gái anh nhé?

Kai cúi xuống hôn tôi lần nữa, vừa cảm nhận được hương bạc hà từ đôi môi mát lạnh của anh thì anh đã cắn tôi một nhát khiến khoang miệng tôi đầy vị tanh. Kai dứt ra, hơi thở anh cũng dồn dập, tôi khó hiểu nhìn anh.

- Anh cắn để em nhớ, em đang yêu một ma cà rồng, và em hối hận cũng muộn rồi.

- Vậy anh có hối hận không?

- Anh không muốn, cũng không hề hối hận.

Tôi bật cười, không hiểu sao hôm nay Kai đột nhiên tỏ tình nhưng tối rất vui.

- Chúng ta lên nhà thôi, ngoài này lạnh quá. Lên cầu thang anh nhớ nhẹ chân chút, nó xập xệ lắm.

Kai gật đầu, xách theo hai chiếc túi vừa nãy mà một trong hai là chiếc bánh kem to đùng. Trần phòng tôi cũng quá thấp so với Kai, anh đẩy tôi ngồi lên giường rồi quỳ dưới đất đối diện tôi, hai tay chống hai bên người tôi:

- Đây có thể coi là buổi hẹn hò chính thức của chúng ta không?

- Chỉ cần ở bên anh thì hẹn ở đâu cũng tuyệt vời cả.

Tôi tủm tỉm cười nhìn Kai, hai tay vuốt ve mái tóc nâu đen mềm mại của anh. Kai quay sang, hôn vào lòng bàn tay tôi:

- Em đang cố thách thức bản năng của anh đấy.

- Em chẳng bao giờ sợ bạn trai của mình cả, dù anh có là gì đi nữa.

Kai nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, nhưng tôi vẫn cảm nhận được trong con ngươi màu bạc kia chất chứa bao nhiêu cô đơn, giằng xé, đau đớn và mệt mỏi:

- Anh không muốn nói những chuyện làm hỏng tối nay của chúng ta nhưng em vẫn phải biết, đó là sự công bằng.

Tôi gật đầu nhìn anh, khuyến khích anh nói tiếp, anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, nhưng bây giờ anh sẵn sàng kể, điều đó chứng tỏ anh tin tưởng tôi. Kai lấy trong người ra một khẩu súng, đặt vào tay tôi khiến tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thậm chí không dám cầm khẩu súng lạnh lẽo đó.

- Đây không phải khẩu súng bình thường, nó là Blood Rose. Anh yêu em và anh không muốn bất cứ ai làm hại đến em, bao gồm cả anh, đó là lý do anh trốn tránh em. Anh sợ không bảo vệ được em khỏi chính anh.

- Kai?

Blood Rose, từ trước tôi vẫn không tin là nó có thật nhưng trí nhớ vụn vặt cho tôi biết, đây là thứ có thể lấy mạng ma cà rồng.