Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 22



Anatolia ngồi phịch xuống ghế, cuộc điện thoại của Antonio đã đánh vào ý nghĩ đáng sợ nhất của cô, rằng Kai Evans đang thật sự gặp nguy hiểm với chính người anh em sinh đôi của mình.

Và suy nghĩ tồi tệ hơn mà Anatolia luôn muốn đuổi ra khỏi đầu lại cố chấp lởn vởn trong tâm trí cô, đó là biết đâu đó Cedric đã hút cạn máu em trai mình để trở nên mạnh mẽ hơn.

Một giờ sau, Brian quay về, bụi bặm và mệt mỏi, kết quả mà cậu thông báo cũng hoàn toàn nằm trong dự tính của mọi người, nhưng vẫn khiến tất cả những người có mặt trong phòng đều thất vọng: Không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Kai Evans để lại cả.

Rain dợm bước đứng dậy nhưng Brian cản lại:

- Em ổn, không cần thức ăn, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.

Rain quay lại Anatolia, anh chợt hiểu, cũng không còn sức mắng cậu ngu ngốc vì anh còn phải để dành hơi sức để nghĩ cách tìm Kai Evans.

- Nếu cậu muốn uống máu để bổ sung sức mạnh, mình cũng không sao đâu. Thực tế là mình vẫn mong muốn Kai hút máu mình. Không còn cách nào tìm kiếm Kai sao?

- Hiện tại chỉ có thể thế này, trừ khi Kai đủ tỉnh táo để vào giấc mơ của bất kỳ ai trong số chúng ta và chỉ dẫn đến nơi anh ấy.

Anatolia gật đầu, buồn bã đạp xe về nhà, ngay cả Antonio cũng không giúp được gì, anh cũng không ngu ngốc đến mức vội vàng cầu cứu Hiệp hội Phù thủy. Họ sẽ góp sức tìm kiếm nhưng cũng sẽ nghi ngờ Kai Evans về những vụ tấn công gần đây. Như thế chẳng khác nào lôi anh lên từ hố này rồi lại thả anh xuống hầm khác.

/////////////////////////////////////////////////

- Có tin gì của Kai không?

Rain lắc đầu, đã bốn ngày trôi qua nhưng Kai Evans tựa như biến mất khỏi thế giới này vậy. Cuối buổi học, Anatolia và Caroline đều đạp xe đến phòng khám của Rain để hỏi thăm tin tức nhưng lần nào cũng là cái lắc đầu vô vọng.

- Đến mức này thì khả năng lớn nhất có thể xảy ra là Kai đã yếu đến nỗi không đủ sức hoặc có gì đó đang ngăn cản anh ấy liên lạc với chúng ta qua giấc mơ. Vậy nên chúng ta phải chỉ đường cho anh ấy.

Rain trầm trầm lên tiếng, Anatolia lập tức bật dậy:

- Bằng cách nào? Tại sao anh không nói sớm hơn?

- Phải nhờ đến một phù thủy cấp cao đáng tin tưởng.

Anatolia nhận ra Rain đang ám chỉ anh trai mình, thì ra Rain không nói ra cách này sớm vì anh vẫn chưa tin tưởng Antonio, đến tận bây giờ, khi không còn cách nào khác, anh mới chịu nói ra, nhưng điều đó không ngăn được Anatolia nhìn anh với ánh mắt giận dữ.

- Không hoàn toàn vì tôi không tin tưởng anh trai cô, cho dù đó là một phần lý do nhưng lý do thực sự là nếu làm thế thì cô sẽ gặp nguy hiểm nên Antonio sẽ không đồng ý.

- Tôi sẽ thuyết phục Antonio, nhưng tôi phải làm gì?

Nhìn ánh mắt cương quyết của Anatolia, Rain thở dài:

- Kai chắc chắn đã tạo một mối liên kết giữa hai người để bảo vệ cô. Khi anh ấy hôn cô, cô đã bị anh ấy cắn đúng không?

Anatolia gật đầu, thì ra nguyên nhân anh cắn cô là như thế, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng.

- Antonio Helen sẽ dựa vào mối liên kết giữa hai người mà chỉ dẫn cho cô thâm nhập vào tâm trí của Kai, cô sẽ nói chuyện và cảm nhận được những gì Kai đang cảm thấy. Nhưng nếu khi đó, cô bất cẩn để mình mất ý thức thì cô cũng sẽ không tỉnh lại nữa, mãi mãi lạc lối trong giấc mơ đó.

- Vậy thì đơn giản rồi, tôi chỉ cần giữ tỉnh táo thôi!

- Không đâu, vì cô sẽ cảm nhận những thứ Kai cảm thấy nên..

Anatolia nóng nảy đứng bật dậy:

- Tôi không quan tâm được nhiều như thế, chỉ cần để cứu Kai thì tôi nhất định sẽ thành công. Mau đi thôi, không còn thời gian nữa rồi, dù anh đang nói thật hay hù dọa tôi thì tôi cũng phải thử.

Không mất nhiều thời gian để tất cả mọi người đều có mặt trước ngôi nhà cũ kĩ của Antonio, anh mở cửa, nhíu mày:

- Hôm nay tôi có diễm phúc được ai ghé thăm thế này?

Nhưng Antonio cũng không làm khó bọn họ, anh mở rộng cửa mời bọn họ vào nhà, vì dù sao anh cũng nợ Kai Evans mấy lần đã cứu Anatolia.

- Vậy là mấy người vẫn muốn tôi đồng ý làm cách đó mặc dù nó gậy nguy hiểm cho em gái tôi?

- Không đâu –Anatolia nhìn anh với ánh mắt khẩn khoản- Em hứa sẽ thoát ra ngay khi em cảm thấy nguy hiểm.

- Và với anh thì lời hứa đó của em chẳng đáng tin cậy tý nào.

Antonio quay lại Anatolia, ném cho cô anh mắt cảnh cáo, nhưng Anatolia vẫn không hề chịu thua, cô chỉ muốn ngay bây giờ có thể tìm Kai, cô có cảm giác sinh mệnh của Kai đang trôi đi theo từng giây đồng hồ.

- Anh có thể ngắt liên kết của em và Kai nếu anh cảm thấy nguy hiểm mà, em không thể ngồi yên chờ đợi mà không làm gì cả.

- Thôi được rồi.

Antonio dẫn họ sang một căn phòng khác, tối hơn, khắp nơi đều là những bức tranh trừu tượng với những dải màu kì ảo, giữa phòng có một bộ sofa. Anh xếp những đĩa nến bao quanh sofa thành một vòng tròn khép kín.

- Đừng nhìn vào mấy bức tranh đó, tôi không chắc mọi người sẽ làm gì điên rồ sau khi bị nó tác động đâu.

Anatolia ngồi ngả người trên chiếc sofa, nhắm hai mắt lại, Antonio lấy đũa phép vẽ một hình thù kỳ quái trên mu bàn tay cô:

- Nghe này, nếu nghe tiếng anh gọi thì nhất định phải quay lại, nghe không? Và sau vụ này, anh sẽ không giữ em nữa nếu dì Nella có đến.

Anatolia nhắm mắt, mọi cảm giác của cô đều dồn vào mu bàn tay đang bỏng rát vì hình vẽ kia, bất giác, cô nghe mọi người hít sâu một hơi. Antonio vỗ vỗ tay cô:

- Bình tĩnh, đừng mở mắt, em phải tập trung, tập trung nghĩ đến Kai Evans.

Anatolia làm theo lời anh, cơn bỏng rát ở bàn tay dần dần biến mất, cô mở mắt ra và thấy mình đang trong một không gian trống trải, chỉ có một mình, cô thậm chí còn không biết cái gì đang giữ mình đứng vững. Rồi một cảm giác lạnh lẽo và đau đớn bỗng nhiên ùa tới khiến cô ngã khuỵu xuống đất, đau quá, toàn thân đều đau, đến nỗi cô tưởng mọi bộ phận đều không phải của mình nữa.

Nhưng cô phải tìm Kai, vậy nên cô đứng dậy, sờ soạng trong bóng tối:

- Kai, Kai, anh ở đâu? Có nghe thấy tiếng em không?

Cô cảm thấy mình đang lơ lửng, mỗi cử động đều đau như bị cứa, ở đây lạnh quá, cái lạnh thấm từ trong ra ngoài.

- Kai! Anh ở đâu? Tỉnh dậy đi!

Đây là cảm giác Kai phải chịu sao? Anatolia tự hỏi, cảm thấy càng ngày mình càng mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả.

- Chúng không thể thấy em ở đây đâu, không kẻ nào ngu ngốc đến nỗi mạo hiểm tính mạng đi tìm em cả, vậy nên hãy quay về đi.

Anatolia ngạc nhiên, ai đang nói, nói với ai?

- Không..

Tiếng nói vừa cất lên, Anatolia đã nhận ra, dù giọng nói đã thều thào nhưng cô không thể lẫn được giọng của bạn trai mình. Cô khản giọng gọi:

- Kai! Trả lời em đi Kai!

Xung quanh cô toàn những lời đe dọa, cười nhạo khiến đầu óc cô muốn nổ tung, cô đang ở trong tâm trí của Kai Evans. Chợt có một giọng nói thều thào cất lên, nhẹ đến nỗi cô suýt thì không thể nghe thấy:

- Ana..

- Kai, là anh đúng không? Anh đang ở đâu, anh thế nào rồi?

- Anh mệt quá.. còn buồn ngủ nữa.. anh không mở mắt nổi..

Anatolia rối lên, điên cuồng hét:

- Không, không, Kai, anh đừng ngủ! Nói cho em biết anh ở đâu? Em lập tức đưa anh về!

- Đá.. sau lưng.. Anh đang.. lơ lửng..

Kai Evans khẽ cười, nói với giọng không chắc chắn lắm:

- Anh.. mất cảm giác rồi.. Có gió..

Dừng vài giây, Kai Evans bật cười:

- Không ngờ.. trong mơ còn được gặp em.. Anh muốn ngủ..

- Không! Kai! Đừng mà!

Mọi thứ xung quanh cô trở nên chao đảo, ai đó đang tóm vai cô và lắc mạnh, cưỡng chế cô thoát khỏi tâm trí Kai Evans. Cô mở bừng mắt dậy, cảm thấy cả người không còn sức lực. Người lay cô là Antonio và tất cả mọi người đều lo lắng nhìn cô.

- Kai nói sau lưng anh ấy là đá. Anh ấy bị treo lơ lửng. Tôi cảm giác được gió ở đó rất mạnh, lạnh và ẩm ướt. Nhưng Kai cũng không biết anh ấy ở đâu.

Anatolia nhìn vào mu bàn tay mình, cái ấn đã mờ lắm, gần như mất hẳn, vậy nên bọn họ không còn nhiều thời gian suy xét nữa, chỉ còn cách là tìm đại thôi.

- Có phải là ở nghĩa địa không? Nhưng tôi không chắc ánh ấy bị treo nên thế nào mà không một ai để ý?

- Trên một cái cây to chẳng hạn, nhưng sau lưng là đá thì không đúng lắm.

- Có thể là một tượng đài không?

Anatolia không nghĩ được nhiều như thế, cô chỉ biết là mình không thể bỏ lỡ một nơi nào hết, cô lấy chìa khóa xe trên bàn, lao ra ngoài. Antonio và tất cả cũng chạy theo. Nghĩa địa có tượng đài cũng khá nhiều nên họ chia nhau ra tìm. Anatolia, Caroline, San một xe, Rain, Antonio và hai chị em sinh đôi Melanie và Griselda đi xe còn lại.

- Anh cũng nghĩ là anh trai tôi đang ở một nghĩa địa nào đó?

- Không, nhưng tôi nói ra càng khiến cậu thêm nghi ngờ người tấn công Kai Evans là người của tôi thôi. Tôi không muốn làm ơn mắc oán.

Rain hít sâu một hơi, trông anh như đang muốn bộc phát, nhưng anh lại dằn xuống, nghiến răng hỏi:

- Chỉ vì lý do này mà anh bỏ lỡ một cơ hội cứu anh trai tôi?

- Đó chỉ là tôi đoán, nhỡ đâu anh trai cậu thực sự đang ở nghĩa địa nào đó, nếu một phù thủy muốn che giấu thì người bình thường không có khả năng nhìn thấy.

- Vậy dù có đứng thì làm sao nhóm của San nhìn thấy Kai?

Antonio nhún vai:

- Anatolia nhìn thấy, để giữ cho nó tỉnh táo trong khi tìm kiếm anh trai cậu, tôi đã phải cho nó cả năng lực và sức mạnh của tôi. Nó dù là Nữ thần báo tử nhưng bây giờ sức chịu đựng cũng chỉ như người bình thường, cậu nghĩ nó đủ sức chịu đựng những gì Kai Evans đang trải qua mà không bất tỉnh sao hả?

Antonio càng nói càng kích động nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, như thờ ơ với mọi chuyện xảy ra xung quanh:

- Tôi đã làm đến mức đấy, nếu cậu còn nghi ngờ thì tôi cũng đành chịu, nhưng tôi cho cậu biết, tôi đồng ý cũng chỉ vì em gái mình. Với tính cách của nó, nếu tôi không giúp, nó thực sự sẽ đi tìm một phù thủy khác, mà như thế chẳng khác nào lấy mạng nó ra đổi cả.

Rain im lặng, quay ra nhìn Antonio đang vẽ gì đó trên quyển sổ tay, suy nghĩ một lúc, anh mới lên tiếng:

- Cảm ơn!

Antonio chỉ cười mà không nói, ít ra anh cũng có lý do để tin những việc mình làm không vô ích.