Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 27



Anatolia gật gù trong lớp học, cô thà để đến lớp hai mắt mình ríu lại chứ không chấp nhận chuyện nghỉ học để tập luyện trở thành một Nữ thần báo tử thực thụ. Brian bên cạnh khúc khích cười:

- Tiếp sau là tiết thể chất, mình chắc ở nhà với dì cậu học thể chất cũng đủ rồi. Cậu có thể ở trên lớp ngủ, nếu muốn, mình sẽ lo phần còn lại.

- Cảm ơn nha, mà hôm qua thế nào rồi?

- Hôm qua? Ý cậu hỏi việc anh trai cậu đến giúp Kai sửa lại nhà ấy hả? Nói sao nhỉ, ổng rất hăng hái với được việc đó.

Anatolia chắc chắn anh trai cô sẽ được việc nhưng hăng hái thì không. Với vẻ mặt hài hước của Brian thì cô đoán mình không gọi cho anh trai quả là một quyết định sáng suốt.

Còn lại một mình trong lớp, Anatolia gục đầu xuống hai tay, uể oải nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời nắng nhẹ khiến cô nhớ những ngày đầu tiên quen Kai Evans. Anh đã làm đúng như anh nói, biến mất một vài ngày, anh chỉ nói là mình về Pháp, giao lại việc sửa chữa căn nhà cho Rain và Brian, cả hai chị em sinh đôi cũng ở đây, anh chẳng để ai theo cùng cả.

Cho dù Kai Evans để cô đi cùng thì vị Nữa thần báo tử tên Nella kia cũng sẽ không đồng ý, bà cho rằng cô phải tập luyện thật gấp rút từ bây giờ, vì bà đã nhìn thấy rất nhiều cái chết. Anatolia thì chẳng hi vọng mình trở thành một Nữ thần báo tử tài năng như bà nói, đi đến đâu cũng thấy tử khí treo trên đầu người khác, những giấc mơ đã quá đủ rồi.

Một Nữ thần báo tử mang năng lượng rất lớn được phóng ra từ hai bàn tay của họ, và việc đầu tiên cô phải tập là dùng chúng làm tắt nến. Việc đó cách một trời một một vực với đẳng cấp dùng sức mạnh để thổi bay một Tử đồ hay dường như không bao giờ chạm tới cái ngưỡng mà Kai Evans đã nói, hạ được anh. Nhưng dẫu sao sau một đêm, cô đã có tiến bộ trông thấy, ví dụ như thổi tắt vài ngọn nến.

Sau giờ học, Anatolia quay lại nhà dì Nella, khác với nhà hai bác cô hay trái ngược với nhà của Antonio và biệt thự của Kai Evans, đây là khu nhà đồ sộ và hiện đại với một khu riêng biệt dành cho luyện tập, trông nó sáng bừng nhất cả khu và người ta thỉnh thoảng lại ngoái nhìn Anatolia khi cô bước vào đó, giờ thì cô được liệt vào giai cấp thượng lưu và điều đó sớm trở thành chủ đề bàn tán xem cô là tiểu thư hay người hầu trong căn nhà đó, nó có vẻ đả kích rất lớn đến Berlinda Julia. Hạ ba lô trên vai xuống, Anatolia đi thẳng xuống bếp lấy một cốc nước lạnh, nghỉ ngơi một chút, ba mươi phút nữa là bắt đầu giờ luyện tập rồi.

Brian nói cô không cần học tiết thể chất cũng không có gì là lạ, cứ như cậu ta đã hiểu quá rõ về Nữ thần báo tử vậy. Trong căn phòng luyện tập có đủ sào, dây thừng hay những cột gỗ chôn chặt xuống dưới đất, đù điều kiện để rèn luyện sự dẻo dai hay khả năng thăng bằng cũng như phản xạ tốt nhất. Anatolia phải tập thể lực trước khi quay lại với dãy những ngọn nến và sau cùng là bài tập nâng cao tinh thần lực trước khi cô mệt lử chìm vào giấc ngủ.

Dì Nella bước vào, cố giấu vẻ hài lòng khi thấy cô đang tự giác treo tòng teng bằng chân của mình trên mấy cái dây thừng và còn hài lòng hơn khi cô không đòi về chỗ của Antonio.

- Cháu có thấy cuộc sống ở đây thoải mái không?

Anatolia im lặng suy nghĩ, thú thực là cô vẫn chưa quen lắm với cuộc sống như thế này, nhưng nó sẽ khá thú vị khi sống trong một ngôi biệt thự mang phong cách Gothic như của Kai Evans. Cô khéo léo mỉm cười:

- Mọi thứ đều lạ lẫm, cháu cần chút thời gian làm quen nữa ạ.

Dì Nella mỉm cười:

- Có lẽ ta nên đón cháu về sớm hơn, tất nhiên là cả gia đình chị Elena nữa, nhưng ta không tin là anh Samuel đồng ý chuyện đó.

Ngôi nhà của họ ấm cúng hơn, Anatolia tặc lưỡi, lộn một vòng đẹp đẽ trên không rồi chạm chân xuống đất. Công việc tiếp theo của cô là vừa nói chuyện với dì Nella vừa tránh những cái gậy từ các cột trụ đang xoay tít kia, chỉ cần cô lơ là một chút thì sẽ bị chúng đập vào bất cứ đâu trên người nên cô cảm giác đây không chỉ là tập phản xạ mà còn tập để làm sao vừa đánh nhau vừa cà khịa được kẻ thù của mình.

Các bài tập kết thúc trước bữa ăn tối, Anatolia ngâm mình trong bồn nước nóng lớn, cầm chiếc di động, cô vẫn nhắn tin đều đặn với Kai Evans nhưng anh không hề đả dộng đến công việc anh đang làm hay bao giờ anh trở về, nhưng anh có nói sẽ cho cô một bất ngờ lớn.

Ngày hôm sau đi học, Anatolia giật mình khi Brian thông báo rằng, cậu, Rain và hai đứa em sinh đôi sẽ dọn vào biệt thự kia sống cùng với Kai Evans, chuyện đó khá thoải mái vì ma cà rồng luôn muốn sống trong những khu có vẻ cổ kính, đáng sợ và bí ẩn hơn là những khách sạn hiện đại bóng loáng như được ốp bằng gương.

- Học xong cậu có thời gian không? Đảo qua đó một chút đi.

- Chỉ đảo qua thôi thì được, mình e là không có đủ thời gian vào thăm thú xung quanh đâu, nhưng làm thế nào các cậu có thể sửa một khu nhà vô cùng lớn với tốc độ nhanh như vậy?

- Mình nói rồi mà? Anh trai cậu rất hăng hái và được việc. Rain cũng không đến nỗi khó chịu với ổng nữa.

Cũng vì câu hăng hái và rất được việc này mà suốt mấy ngày nay, Anatolia không dám gọi điện cho anh trai.

- Vậy sau giờ học hôm nay nhé?

Anatolia nhìn ra ngoài trời, thời tiết tuy rất đẹp, nắng nhẹ và mát mẻ nhưng cô vẫn cảm thấy bất an, như thể một nỗi sợ vô hình nào đó đè nặng lên trái tim cô. Cuối giờ học, Anatolia lao ra khỏi lớp, cô cùng Caroline đạp xe đến biệt thự của Kai Evans, đúng như cô nghĩ, nó đã khôi phục lại vẻ cổ kính, sừng sững và nổi bật với lối kiến trúc đối xứng tinh tế và hoàn hảo.

- Tất cả các cậu sẽ sống trong đây sao?

- Đúng vậy, và còn một chuyện nữa, anh ấy bảo bọn tớ có thể đổi họ nếu muốn, dù sao thì họ bây giờ mà bọn tớ đang dùng đều là bọn tớ tự đặt cho mình mà.

- Nhưng sao tự nhiên lại đổi họ?

- Có thể đổi thành Shadow, nên nếu ngày mai, khi đến trường, nếu ai có gọi tớ là Shadow thay vì Miller thì cậu cũng đừng ngạc nhiên nhé.

- Vậy có nghĩa là cậu quyết định thay đổi họ rồi?

- Thực ra chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, mình vẫn luôn coi Kai là gia đình, giờ chỉ cần chuyển nốt cái họ cho đúng hình thức thôi.

Brian ngửa cổ nhìn tòa biệt thự, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên phần đỉnh của biệt thự khiến nó vô cùng tráng lệ, vừa giống như một tòa lâu đài bằng băng lại giống như một ngọn hải đăng giữa biển, vừa cô độc vừa lẻ loi.

- Nhưng mình muốn nhắc cậu, cuộc chiến này sẽ không dễ chịu đâu, cậu nên suy nghĩ xem mình sẽ đứng về phía nào.

- Hả?

- Thực ra Kai vẫn rất nhân từ, nên dù có bị anh ấy oán trách, mình cũng phải thay anh ấy nói rõ với cậu, nếu cậu lựa chọn phía nào thì sẽ phải hi sinh bên còn lại.

- Ý cậu có nghĩa là dì mình đã tham gia vào chuyện tàn sát gia tộc Shadow, và giờ họ sẽ không bao giờ buông tha cho nhau?

- Không hẳn thế, chuyện này rất phức tạp. Shadow là một trong những gia tộc thuần chủng, cao quý và danh giá bậc nhất thế giới ma cà rồng, sự hồi sinh của một gia tộc như thế.. dì cậu sẽ không ngồi yên.

Anatolia thở phào, nếu dì Nella không phải người giết ba mẹ Kai Evans thì cô tự tin mình có thể thuyết phục anh không đối đầu với bà, thực ra anh đã làm vậy từ lâu rồi. Còn về phần bà cô thì nếu không thuyết phục được, cô sẽ cùng anh đi đến bất cứ đâu, miễn là không chạm mặt bà ấy nữa, một khi Kai Evans đã muốn trốn thì không ai có thể tìm thấy anh và cô.

- Yên tâm đi, mình sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra đâu.

Nhìn theo bóng Anatolia rời đi, Brian quay sang Caroline:

- Có lẽ lựa chọn của Kai là đúng, mình không nên nói chuyện này cho cô ấy quá sớm, cũng may là cô ấy vô tư như vậy.

- Có chuyện gì thế?

- Bà cô ấy đã không còn đơn giản là Nữ thần báo tử rồi, và bên của Kai cũng vậy, người đó đã không còn là một quản gia nữa.

Anatolia vẫn không suy nghĩ gì nhiều, nhìn thấy ngôi biệt thự của Kai Evans hoàn thành, cô cũng biết là anh sắp trở về đây rồi. Mở cửa bước vào nhà, trong nhà vẫn không có ai, cô cũng khá tò mò. Bình thường dì Nella đều không có ở nhà cả đêm lẫn ngày, chỉ lúc nào cần dạy cho cô kỹ năng mới, bà mới về, giám sát cô một, hai buổi rồi đi. Rốt cuộc là bà đang làm gì.

Cô nhắn tin cho Antonio, anh chỉ gửi lại vỏn vẹn một tin nhắn: "Em sẽ không muốn biết đâu."

Nhưng ngay hôm sau, vừa đến trường, cô đã thấy học sinh trong lớp có gì đó là lạ, chen chân mãi mới vào đến cửa lớp, cô đã thở không ra hơi. Chỗ cô vẫn thường ngồi xuất hiện một người cao gầy, mái tóc bồng bềnh nâu đen, một bàn tay đưa lên trán che lại đôi mắt, tư thế ngồi như đang ngủ gật.

Người đó ngẩng lên, thấy Anatolia, khẽ nhếch môi cười, búng tay một cái, các học sinh khác như bị thôi miên, tự động giải tán.

- Anatolia, nhớ em quá!

- Kai!

Cô chạy vào ôm chầm lấy anh, Kai Evans đứng dậy, một tay ôm eo cô, một tay bịt mắt cô, chưa đến một giay sau, hai người đã ở trên tầng thượng.

- Anh về lúc nào thế?

Kai Evans không trả lời, anh ôm lấy Anatolia, nhẹ nhàng hôn cô rồi thì thầm, hơi thở mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc phả vào tai Anatolia:

- Em có biết khiêu vũ không?