Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 144: Sợ hãi



Viên Lão Hổ vốn tưởng rằng Chu Luật Thư là một gian thương, từ thủ đoạn hắn đối phó với Trương Nhị Ngói là nhìn ra được người này vừa thông minh vừa nhẫn tâm.

Hôm nay tới tìm hắn nói chuyện sửa miếu, Viên Lão Hổ vốn có chút thấp thỏm, sợ hắn không đáp ứng hoặc là muốn vòi tiền.

Không ngờ hai người lại có cùng một suy nghĩ, Chu Luật Thư tính cách hào sảng, làm việc hào phóng, trên người tuy có khí chất giang hồ, nhưng có thể nhìn ra được hắn sinh trưởng trong một gia đình có điều kiện, khí độ bất phàm, có văn hóa, có tầm nhìn.

Viên Lão Hổ như là người anh lớn nồng nhiệt, hợp gu với Chu Luật Thư, nghe ông nói nguyên do xong, thì không chỉ đồng ý với chuyện sửa chữa ngôi miếu, mà còn bảo ông không cần ra tiền.

Thì ra Chu Luật Thư nhận thầu núi cũng đã cân nhắc nên phát triển nó như thế nào, vùng này có núi có sông, tuy rằng có một ít tàn dư cổ kính nhưng đều đã rách nát, hắn đang tìm cách để tu bổ mấy cái này, vừa vặn có Viên Lão Hổ ý tưởng, không mưu mà hợp.

Viên Lão Hổ tính tóan chỉ là sửa chỗ này, tu bổ chỗ kia một chút, không có ý nghĩa, cho nên Chu Luật Thư muốn tự ra tiền, gióng trống khua chiêng xây miếu lớn hơn, không chỉ có tu sửa cấu trúc, mà còn muốn mời tăng nhân tới làm chủ trì, chế tạo thành danh lam thắng cảnh Phật giáo của toàn huyện, thậm chí là của toàn bộ thị trấn, nói không chừng về sau còn muốn bán vé vào cửa nữa.

Còn Viên Lão Hổ, ông ra tiền để giúp xây tượng Phật, đốt đèn trong điện, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho mẹ mình.

Viên Lão Hổ tự nhiên vui mừng, thật sự có thể xây lại miếu, không những có thể mang đến danh khí cùng hiệu quả và lợi ích cho thôn, mà còn là góp một phần công đức cho nhà ông.

Ông kích động nói năng lộn xộn, kéo Chu Luật Thư ra vẻ không say không về, uống say hai người còn quơ tay múa chân, lớn tiếng quát tháo, mặt đỏ bừng như hai con gà chọi, cuối cùng song song say ngã vào bàn.

Chung Ý Thu còn lo lắng Phương Khoản Đông sẽ không vui, vậy mà y vẫn luôn lẳng lặng ngồi chờ ở bên cạnh Chu Luật Thư, ngẫu nhiên đổ nước gắp đồ ăn cho anh ta, trên mặt không có một chút không kiên nhẫn nào cả.

Chu Luật Thư say đến bất tỉnh nhân sự, y lại cẩn thận đỡ người lên xe, cẩn thận sắp xếp cho người ấy thoải mái, rồi mới phất tay chào tạm biệt với bọn họ.

Tiêu Minh Dạ cũng uống rượu, chống đỡ tinh thần đứng rửa chén, Chung Ý Thu vội vàng đi qua, đoạt lấy đồ trong tay hắn, học theo một hai phải đỡ hắn vào phòng.

Tiêu Minh Dạ còn chưa say đến hôn mê, mà muốn hưởng thụ sự quan tâm của người ta, nên cố ý dựa vào vai cậu, được đỡ lên giường.

Chung Ý Thu lại hự hự rửa hết đống nồi niêu xoong chảo.

Vốn định nấu nước giúp Tiêu Minh Dạ tắm rửa, kết quả thằng cha này tự tắm bằng nước lạnh, dạng chân hình chữ X nằm ở trên giường.

Chung Ý Thu tắm xong rồi dọn quạt điện đến mép giường, thật cẩn thận lên giường tính chui vào trong, mới vừa nâng chân lên, thì Tiêu Minh Dạ như là con báo đen ẩn nấp chờ con mồi, nháy mắt dũng mãnh nhảy ra, bắt lấy mắt cá chân của Chung Ý Thu, uốn éo cái eo đè cậu ở dưới thân.

Chung Ý Thu hoảng hốt liền, phản ứng đầu tiên chính là giơ chân đá người, Tiêu Minh Dạ linh hoạt né tránh, đôi chân dài cường tráng nâng lên gắt gao chế trụ cậu lại, bàn tay to nhanh chóng vói vào trong quần áo của cậu, vuốt ve từ dưới lên trên một đường, cuối cùng dừng lại ở chỗ mẫn cảm trên ngực cậu.

Vết chai dày trên đầu ngón tay ma sát mạnh làm Chung Ý Thu có chút đau, nhỏ giọng kháng nghị, Tiêu Minh Dạ nghe thì động tình, cúi đầu ngậm lấy bờ môi của cậu, không dư thừa nuốt vào tình ý.

Tiêu Minh Dạ hôn dữ dội, như là muốn ăn người vào trong bụng, Chung Ý Thu cảm giác được nước miếng đã chảy hết ra ngoài, che kín cả cổ lẫn mặt.

Cậu dùng sức đẩy Tiêu Minh Dạ ra, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ quạch của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy cái kia đi.”

Tiêu Minh Dạ có chút do dự, ngón trỏ vói vào trong miệng Chung Ý Thu một chút, khàn giọng hỏi, “Còn đau không?”

“Còn một chút, không sao đâu…… Đến đây đi, em nhớ anh.”

Đôi mắt phượng đẹp đẽ nửa khép nửa mở nói ra như vậy, quả thật muốn mệnh Tiêu Minh Dạ rồi, hận không thể chết ở trên người cậu luôn.

Chung Ý Thu vốn tưởng rằng sẽ không đau như lần trước, nhưng cậu đã coi thường thực lực của anh hai rồi, một giây tiến vào cậu thậm chí đã cảm giác rằng Tiêu Minh Dạ muốn giết mình luôn!

Có điều đó chỉ là cảm giác đau đớn trong một chốc thôi, từ từ rồi cũng quen dần.

Tuy Tiêu Minh Dạ có khắc chế, nhưng đến sáng hôm sau Chung Ý Thu vẫn cảm giác được mình đã bị phế! Cậu nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình, oán giận nói, “Lần sau anh đừng dùng nhiều sức như vậy có được không?”

Tiêu Minh Dạ ngồi ở mép giường mặc quần áo, quay đầu hôn hôn bộ ngực sưng đỏ của cậu, cười đáp: “Không thể.”

Chung Ý Thu: “……”

“Anh không khống chế được, trừ phi em đừng quyến rũ anh.”

Chung Ý Thu nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng không thể.”

Toàn thân Chung Ý Thu nhức mỏi vô cùng, Tiêu Minh Dạ hầu hạ mặc vào quần áo cho cậu, hôm nay cố ý mặc áo sơ mi trắng, cài nút chỉnh chỉnh tề tề.

Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ dịu ngoan của cậu thì càng yêu thích, ôm lấy hôn hồi lâu.

Cố tình hôm nay lại đặc biệt oi bức, Chung Ý Thu ngồi ở văn phòng cảm giác không thể hô hấp, rồi lại không dám cởi nút thắt, chỉ có thể rót nước sôi để nguội.

Cho đến khi Lý Hoành Phi hỏi cậu, thì cậu mới nhớ tới tối hôm qua chỉ lo hú hí, mà quên hỏi Tiêu Minh Dạ chuyện đính hôn của Viên Ngọc Lan.

Lý Hoành Phi như là sợ Chung Ý Thu thấy vẻ cô đơn và bi thương của mình, nên nghiêng đầu làm bộ như là hứng thú, nghiêm túc nhìn chằm chằm tủ văn kiện phía sau lưng.

Chung Ý Thu không đành lòng, nhưng vẫn nói thẳng, “Ừ, ngày hôm qua đính hôn.”

Lý Hoành Phi cười một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chung Ý Thu tính khuyên rồi lại không biết nên nói cái gì, đạo lý ai cũng hiểu, ai cũng có thể giảng đạo lý, mà lại không có người nào có thể chân chính lý giải sự đau xót và mê mang của người trong cuộc cả.

Chung Ý Thu lo lắng nhìn chằm chằm hắn muốn nói rồi lại thôi, Lý Hoành Phi cười ngượng ngùng, nói: “Không có việc gì.

Em chỉ cảm thấy cái tên Hồ Yến Bằng không phải là người tốt, gã đứng đầu tà giáo này, em sợ cô ấy…… Bị lừa.”

“Tôi biết, tôi sẽ bảo Tiêu Minh Dạ để tâm.”

“Ừ.”

Sáng nay hiệu trưởng Trịnh vừa tới đã đen mặt, có thể nghĩ ngày hôm qua nói chuyện chẳng ra gì với Trịnh Tề Quân, bọn họ cũng không dám hỏi lại.

Giữa trưa trên đường về ký túc, Chung Ý Thu mới nghe Trịnh Tiểu Bình nói: “Cậu không để ý à? Mắt kính của hiệu trưởng Trịnh thiếu mất một cái thấu kính, nghe nói tối hôm qua đánh nhau rồi!”

Chung Ý Thu thật đúng là không chú ý tới, nghe xong lời này thì cảm thấy nặng lòng, chỉ sợ hiệu trưởng Trịnh sẽ từ bỏ, không muốn quản nữa.

Chung Ý Thu cũng không biết có nên tiếp tục nữa hay không, dù sao cũng có quá nhiều học sinh bỏ học, các giáo viên có thể đi tới nhà khuyên hai lần là đã xem như hết trách nhiệm, khuyên không được nữa thì cũng chỉ có thể từ bỏ.

Thời tiết oi bức dị thường, chắc là trời sẽ mưa nữa đây.

Hôm nay lại cúp điện không mở quạt được, Chung Ý Thu ngủ trưa mà ướt đẫm mồ hôi cả người, mà cậu lại hết áo sơmi, chỉ có thể mặc của Tiêu Minh Dạ.

Kích cỡ quần áo của Tiêu Minh Dạ lớn hơn cậu hai số, bả vai dài hơn rất nhiều, mặc ở trên người rộng rãi làm cậu thích thú lắm.

Ban ngày càng ngày càng dài, buổi chiều tan học trời còn sáng trưng.

Sau khi thu hoạch lúa thì sẽ tới bắp, hiện tại đã nảy mầm, chú Nghĩa mỗi ngày vào giờ này sẽ đi làm cỏ.

Loại công việc cực nhọc này chú Nghĩa không cho Chung Ý Thu đi làm, vừa vặn hôm nay thân thể cậu thật sự khó chịu, liền không cậy mạnh.

Vương Văn Tuấn và Viên Bảo Lâm cùng đi thăm hỏi gia đình, lớp của họ có một học sinh xin nghỉ một tuần, qua rồi mà vẫn chưa đi học, nên bọn họ tới nhà thăm hỏi xem sao.

Trong ký túc chỉ còn lại Chung Ý Thu, cậu hái đồ ở trong vườn rau trước, rồi lại vào thôn mua thịt, tính toán làm hoành thánh cho Tiêu Minh Dạ ăn.

Tiêu Minh Dạ ngày mốt sẽ đi, ra cửa ăn cơm đều là tạm chấp nhận, Chung Ý Thu muốn làm thêm món ăn ngon cho hắn.

Người bán thịt ở Viên gia trang có biệt danh là Viên Mập Mạp, hơn 50 tuổi, làm đồ tể hơn nửa đời người, sinh ý lớn, mướn bảy tám công nhân.

Mỗi ngày sau khi giết súc vật, thì sẽ vận chuyển thịt đến các chợ xung quanh.

Bình thường ông không bán lẻ, nhưng người chung quanh biết nhau, ai nấy đều tìm tới mua, làm ông không bán không được, mà giá cả cũng phải chăng lắm.

Chung Ý Thu mỗi lần đi mua thịt ông đều vui tươi hớn hở, cân xong còn nhất định phải đưa thêm một cân món đồ gì đó.

Đơn giản là cháu nội của ông năm nay học lớp Một, Chung Ý Thu năm nay dạy thêm Toán học lớp Một, mà đứa nhỏ này mỗi ngày về đều lảm nhảm với Viên Mập Mạp rằng, thầy Tiểu Chung giỏi lắm, lớn lên đẹp trai, thi đậu đại học, còn nói tiếng phổ thông như người trong TV nữa……

Hôm nay đi trễ, không còn thịt nhiều, Viên Mập Mạp cho cậu ba cân thịt ba chỉ mà ông để lại cho nhà mình, trước khi đi còn nhất quyết đưa cho Chung Ý Thu thêm nửa cái đầu heo……

Chung Ý Thu sợ mấy thứ này, dọc đường đi cũng không dám nhìn đầu heo một cái nào hết.

Trở về cắt thịt, bằm thành nhân, rồi xắt rau cần, cậu không dám nêm gia vị, chờ Tiêu Minh Dạ về làm.

Làm xong việc thì quần áo lại mướt mồ hôi, cái này cũng không có quần áo để thay đổi, chỉ có thể để mặc nó ướt đẫm.

Ao nhỏ ngoài vườn rau phủ kín lá sen, mấy ngày hôm trước Tiêu Minh Dạ nói đã kết củ ấu, Chung Ý Thu vẫn luôn chờ đợi, thừa dịp hai người không có ở đây, nên cậu tìm cây gậy trúc dài kéo vào, lật lá cây lên xem củ ấu đã trưởng thành chưa.

Hái được một thúng củ ấu, Chung Ý Thu trực tiếp ngồi xổm ở hồ nước để ăn, ăn xong rồi vùi vỏ xuống đất không cho ai biết……

Cún con sủa ăng ẳng ở ngoài, Chung Ý Thu còn tưởng rằng Tiêu Minh Dạ đã trở lại, vội vàng đem củ ấu còn dư giấu ở bên cạnh bụi cỏ, chậm rì rì đi ra ngoài.

Không phải Tiêu Minh Dạ, mà là Trịnh Tiểu Hà đứng ở ngoài cửa, đang thăm dò nhìn vào trong, cún con dùng sức sủa gâu gâu mà không dám tiến lên, thấy Chung Ý Thu ra tới thì sủa càng khí thế.

Chung Ý Thu không ngờ con bé sẽ đến nơi này, kêu con cún vào nhà rồi lại vẫy tay kêu Trịnh Tiểu Hà tiến vào.

Trịnh Tiểu Hà mặt đầy mồ hôi, tóc mái ướt đẫm, càng lộ rõ con mắt đen láy.

Chung Ý Thu có chút bất an, hỏi, “Làm sao vậy?”

Trịnh Tiểu Hà như là vô cùng sợ hãi, run run nói: “Thầy Tiểu Chung ơi…… Lệ Lệ…… Lệ Lệ nói nó muốn đi nhảy sông……”

Đầu óc Chung Ý Thu trống rỗng, không hiểu ý của con bé, hỏi: “Cái gì nhảy sông?”

Trịnh Tiểu Hà mặc một cái áo sơ mi tay ngắn không vừa người, như là đồ sửa lại của người lớn, đôi tay con bé không tự giác sờ sờ vạt áo, nói năng lộn xộn nói: “Lệ Lệ nói…… Muốn đi nhảy sông, không muốn sống nữa……”

Trời nóng bức mà Chung Ý Thu lại giống như rơi vào hầm băng, vội vàng hỏi, “Nói hồi nào, bạn ấy đang ở đâu?”

Trịnh Tiểu Hà ngốc lăng, trả lời theo bản năng, “Tan học con về nhà, bạn ấy tìm con nói…… Con sợ quá mới đi tìm…… Tìm không thấy……”

Phảng phất một mũi tên hung hăng cắm vào trái tim Chung Ý Thu, đau đến mức làm cậu cúi người, nắm chặt ngực áo trái hung hăng đấm hai cái, liều mạng làm bản thân bình tĩnh lại, bắt lấy bả vai của Trịnh Tiểu Hà, mở to mắt nói: “Con chạy nhanh đi gọi người, kêu ba mẹ, kêu hiệu trưởng Trịnh, nhìn thấy ai thì kêu người đó!”

Nói xong liền cất bước chạy ra cửa, chạy ra rồi mới nhớ tới ở gần đây có hai con sông, con sông nhỏ ở Trịnh gia trang chảy ra ngòai sông lớn sau núi! Cậu lại vội vàng hỏi Trịnh Tiểu Hà, Trịnh Lệ Lệ có nói là con sông nào không?

Trịnh Tiểu Hà lắc đầu nói không biết.

Chung Ý Thu cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa từng có, bước chân cũng không dừng lại, lao ra khỏi sân, lớn tiếng gọi chú Nghĩa.

Vừa kêu vừa chạy vào ruộng, cũng không rảnh lo dẫm hỏng bao nhiêu mầm bắp non.

“Sao?” Chú Nghĩa thấy gương mặt sợ hãi của cậu thì cũng sợ theo.

Cậu nhanh chóng thuyết minh tình hình cho chú Nghĩa.

Chú Nghĩa lập tức bị dọa thay đổi sắc mặt, rồi lại có chút chần chờ, “Không đến mức đó chứ? Trẻ con nói……”

Chung Ý Thu không kịp giải thích, giọng nói cũng thay đổi, nhanh chóng nói, “Trịnh Lệ Lệ thì khác, nó nói là làm được! Chú dẫn người đi tìm ở sông nhỏ, con đến sông lớn sau núi! Nắm chặt!”

Nói xong lời nói người đã chạy ra thật xa.