Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 9



Ngày 5 tháng 11, trời nắng.

Sao em ấy biết làm nũng thế nhỉ?

"Nhật ký quan sát thanh mai"

Sau khi chuyển đến đây hơn hai tháng, Tưởng Oánh Oánh nghĩ rằng mình đã có hiểu biết cơ bản về Hứa Gia Thời.

Cậu có thành tích xuất sắc, nhưng lại không giỏi giao tiếp, hầu như không có người bạn nào ngoài Đào Ấu Tâm, vì vậy cậu đối xử với Đào Ấu Tâm cực kỳ tốt.

Chuẩn bị đồ ăn vặt, cùng nhau đến trường, tham gia các lớp học năng khiếu, thậm chí còn giao dịch tiền bạc để Đào Ấu Tâm cùng đọc sách với mình.

Đào Ấu Tâm không thích đọc sách, thành tích học tập luôn ở mức trung bình. Nhưng cô ấy thì khác, cô ấy có thành tích học tập tốt, cũng thích đọc sách và có nhiều chủ đề chung với Hứa Gia Thời hơn.

Nếu cô ấy có thể làm bạn với Hứa Gia Thời, chẳng phải sẽ được hưởng những lợi ích giống như Đào Ấu Tâm sao?

Đúng lúc Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất đến xem Tạ Nhiên thi đấu, đây là cơ hội tốt nhất để cô ấy tiếp cận Hứa Gia Thời.

"Cậu có thường đọc tiểu thuyết lãng mạn không?" Tưởng Oánh Oánh nhìn thấy bìa sách Hứa Gia Thời vừa đặt xuống, trong lòng cảm thấy bối rối, rõ ràng Đào Ấu Tâm đã nói rằng Hứa Gia Thời luôn thích đọc những cuốn sách sâu sắc và phức tạp.

"Tạ Nhiên, cuộc thi street dance?" Hứa Gia Thời không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Cậu không biết à?" Tưởng Oánh Oánh tỏ ra ngạc nhiên và giải thích: "Bọn họ và Tạ Nhiên chơi khá thân với nhau. Hôm nay họ đến ủng hộ cậu ta, lúc đó còn hỏi ý mình."

Cô ấy luôn chú ý đến nét mặt của Hứa Gia Thời khi nói chuyện rồi đệm thêm: "Nhưng mình thích đọc sách hơn nhảy street dance. Không ngờ khi đến đây lại gặp được cậu."

"Cám ơn." Hứa Gia Thời lạnh mặt nói cảm ơn, cũng không tiếp lời Tưởng Oánh Oánh.

Cậu đi thẳng đến khu vực mình thường đến, lấy từ một cuốn sách công nghệ cũ ra khỏi kệ rồi tìm chỗ đọc.

Tưởng Oánh Oánh vô cùng xấu hổ.

Chẳng trách Hứa Gia Thời không có bạn bè, đối mặt với thái độ này, đại đa số mọi người đều xấu hổ không dám chào hỏi. Nhưng cô ấy đến vì có mục đích và không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Cô ấy nhặt một cuốn sách có nội dung tương tự từ cùng một kệ sách và ngồi xuống cách Hứa Gia Thời không xa, đang nghĩ cách tiếp cận.

Thành tích học tập của cô ấy khá tốt nhưng cô ấy rất ít tiếp xúc với sách ngoại khóa, khi mở sách khoa học công nghệ ra, sự kết hợp các từ trên đó giống như một cuốn sách thần thánh. Tưởng Oánh Oánh nghiến răng, ép mình đọc tiếp, sau đó tìm cơ hội thích hợp để đi đến bên cạnh Hứa Gia Thời: "Ừm... chỗ này mình không hiểu gì, có thể hỏi cậu ý nghĩa của nó không?"

Cô ấy đã thấy Hứa Gia Thời giảng bài cho Đào Ấu Tâm rất cẩn thận và kiên nhẫn, cho dù Đào Ấu Tâm không hiểu cũng chỉ nói "Ngốc nghếch" rồi tiếp tục giảng bằng cách khác.

Hứa Gia Thời liếc qua, trả lời giống như một con AI bách khoa toàn thư: "Blockchain là một công nghệ cơ sở dữ liệu phân tán phi tập trung được sử dụng để lưu trữ và truyền dữ liệu."

Cái “phi tập trung” kia khiến đầu Tưởng Oánh Oánh quay mòng mòng, cô ấy không chắc liệu hỏi một câu hỏi như vậy có khiến Hứa Gia Thời nghĩ rằng cô ấy hoàn toàn là một người ngoài nghề, vì vậy đành phải giả vờ hiểu: "Ồ, hóa ra là vậy, cảm ơn cậu."

Hỏi xong, cô ấy nhân cơ hội ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh: "Hứa Gia Thời, cậu giỏi quá, xứng đáng đứng nhất lớp."

Lúc này cô ấy vẫn đang quan sát Hứa Gia Thời, nhưng khi thấy Hứa Gia Thời không có phản ứng gì thì Tưởng Oánh Oánh lặng lẽ thở phào, trong lòng thầm nghĩ Hứa Gia Thời chỉ là trông lạnh lùng, thực tế không khó tiếp cận.

Cô ấy thử bắt đầu chủ đề mới, tiến lại gần Hứa Gia Thời, quay lại hỏi: "Cậu có thường xuyên đến đây đọc sách không?"

Người này là bạn của Đào Ấu Tâm, cậu tuân theo nguyên tắc lịch sự trả lời: "Cũng thường đến."

Câu trả lời của Hứa Gia Thời này chắc chắn đã cho Tưởng Oánh Oánh thêm tự tin, cô ấy khó có thể giấu được niềm vui trong lòng, bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn: "Học kỳ này mình chuyển đến đây, hôm nay mới phát hiện ra nơi này, sau này có bạn đọc sách cùng rồi."

Vừa dứt lời, cảnh tượng đã bị phá vỡ bởi một giọng nói lạnh lùng: "Bạn này, cậu có thể im lặng được không?"

Trong giọng nói của cậu không có chút ấm áp nào, Tưởng Oánh Oánh hơi sợ hãi, không biết điều gì khiến cậu không vui.

Trong lúc cô ấy còn đang băn khoăn suy đoán thì Hứa Gia Thời đã đứng dậy trả sách và đi sang một khu vực giá sách khác.

Cậu tùy ý tìm một nơi vắng vẻ để tựa vào, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn: Đang ở đâu?

Vài phút trôi qua, "Thiên nga ngốc nghếch" vẫn không trả lời.

Ngay cả thư viện yêu thích cũng không thể khiến cậu thư giãn, Hứa Gia Thời nhìn ra cửa, đã bắt đầu bực bội.

-

Tạ Nhiên nổi bật trong trận chung kết và giành vị trí hạng nhất.

Cậu ấy ôm chiếc cúp trong tay bước xuống sân khấu, nhếch mép cười toe toét, Khúc Thất Thất không ngần ngại giục cậu ta chiêu đãi mình, Tạ Nhiên hào phóng vẫy tay: "Đi thôi. Chúng ta đi ăn một bữa ngon nhé."

Khúc Thất Thất không quên bạn thân của mình, cô ấy quay lại hỏi Đào Ấu Tâm muốn ăn gì, lại phát hiện ra rằng cô đang mải mê xem điện thoại.

Khúc Thất Thất vỗ vai cô: "Đừng nhìn nữa, Tạ Nhiên đoạt giải rồi, muốn đãi chúng ta một bữa đó."

"Mình gửi tin nhắn cho anh Gia Thời." Thậm chí Đào Ấu Tâm còn không ngẩng đầu lên.

Khúc Thất Thất ôm vai cô: "Ôi trời, cậu đúng là em gái ngoan, ăn cơm còn phải báo cáo."

"Không phải, buổi chiều anh ấy gửi tin nhắn cho mình, nhưng mình không thấy." Bây giờ cô gửi tin nhắn cho Hứa Gia Thời, mãi vẫn không thấy cậu trả lời.

Hai người lề mề ở phía sau, Tạ Nhiên quay người gọi: "Sao hai người chậm chạp thế? Đi thôi."

"Đến đây." Khúc Thất Thất kéo Đào Ấu Tâm, ba người vẫy xe ở ven đường, đi đến trung tâm thương mại gần đó ăn KFC.

Trong lúc ăn, Tạ Nhiên đề nghị đi hát, Đào Ấu Tâm cắn một cái chân gà, lắc đầu: "Mình không đi cùng mọi người đâu, lát nữa còn phải lên lớp."

Tạ Nhiên thuận miệng hỏi: "Lên lớp? Thứ Bảy còn học gì à?"

Đào Ấu Tâm trả lời: "Lớp tập múa."

Khúc Thất Thất nói một cách khá tự hào: "Tâm Tâm nhà tôi rất có tài năng, tập múa từ hồi học tiểu học, hiện tại đã múa ba lê cấp 6, thậm chí còn từng đạt giải thưởng nữa."

Tạ Nhiên bỗng nhiên có hứng thú: "Cậu cũng học vũ đạo à?"

Ngay khi họ chuẩn bị bắt đầu trò chuyện, Đào Ấu Tâm đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hứa Gia Thời, nhắc nhở cô rằng hôm nay giáo viên dạy múa bận, lớp học bắt đầu trước nửa tiếng.

Đào Ấu Tâm nhìn thời gian, lập tức tháo găng tay nilon ra, nói với hai người: "Đã đến giờ học rồi, mình phải về."

Từ nhà cô đến phòng tập múa không xa, nhưng đi taxi từ đây phải mất nửa tiếng, hơn nữa lúc này rất dễ bị kẹt xe, cô không thể chậm trễ thêm được nữa.

Tạ Nhiên kêu lên "Thật đáng tiếc", Đào Ấu Tâm vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Buổi tối Đào Ấu Tâm bước vào lớp học múa đúng giờ.

Tan học, Hứa Gia Thời đang học taekwondo bên cạnh còn chưa tan lớp, Đào Ấu Tâm ngồi bên ngoài đợi gần hai mươi phút, mấy thiếu niên lần lượt bước ra ngoài.

Khi cô nhìn thấy Hứa Gia Thời, những người bạn xung quanh vẫn đang nói đùa: "Hứa Gia Thời, em gái của cậu lại đang đợi kìa."

Đào Ấu Tâm coi đây là một lời khen, bước tới trước mặt Hứa Gia Thời như thường lệ, ngọt ngào gọi: "Anh Gia Thời."

Đối phương liếc nhìn cô nhưng không đáp lại.

Hai người sóng vai nhau đi tới. Đào Ấu Tâm nói chuyện với cậu nhưng cậu vẫn không trả lời, cuối cùng cô cũng nhận ra có gì đó không đúng: "Anh Gia Thời, anh làm sao vậy?"

Cậu vẫn không trả lời.

Đào Ấu Tâm giống như đã quen, kiên trì hỏi: "Anh, sao anh lại không vui?"

Bị cô quấy rầy hỏi một hồi lâu, Hứa Gia Thời đột nhiên dừng lại, người phía sau cũng không dừng lại, đụng vào lưng anh.

"A." Đào Ấu Tâm lập tức che trán, chàng trai vừa rồi còn giả bộ lạnh lùng lập tức quay người lại, vừa xoa trán giúp cô vừa quở mắng: "Đi đứng mà cũng không chú ý như vậy."

Đào Ấu Tâm lớn tiếng phản bác: "Rõ ràng là do anh đột nhiên dừng lại mà."

Sau khi xác nhận cô không sao, Hứa Gia Thời mới buông tay ra: "Em còn lý luận nữa à?"

Tuy cậu nói lời cay nghiệt nhưng Đào Ấu Tâm lại không hề sợ hãi, thậm chí còn nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cậu, khóa lại không cho rời đi: "Vậy anh Gia Thời, sao tự dưng anh lại không vui?"

Cậu không trả lời mà hỏi: "Xem street dance có vui không?"

"Ơ?" Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này? Chẳng lẽ Hứa Gia Thời tức giận vì cô đi xem trận đấu với Khúc Thất Thất mà không đi đọc sách?

Thấy cô không trả lời, thiếu niên kiên trì hỏi: "Có vui không?"

"Tạm... được?" Cô không biết câu trả lời như vậy có vượt qua được bài kiểm tra hay không.

Nhưng cô thấy rõ, vẻ mặt Hứa Gia Thời càng lạnh lùng hơn.

Toang thật rồi.

Giận thật rồi.

Cô nhanh chóng bù đắp: "Tạ Nhiên là bạn của Thất Thất. Cậu ấy giấu gia đình, bí mật tham gia cuộc thi nên Thất Thất đã nhờ em đi cùng để cỗ vũ thôi mà."

Cô cố gắng để Hứa Gia Thời biết rằng không phải cô chủ động đến đó mà là vì cô không thể từ chối lời mời của bạn mình.

Đương nhiên Hứa Gia Thời không chấp nhận lý do này, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Đào Ấu Tâm quấn lấy cậu một thời gian dài.

Lâu đến mức nhiều người trên đường nhìn thấy cô gái nắm tay chàng trai và nói chuyện không ngừng.

"Anh Gia Thời."

"Em ồn quá."

"Em có ồn đâu, nghe em đi mà."

"Không muốn nghe."

"Không được, anh phải nghe."

Ở trước mặt Hứa Gia Thời, dường như cô chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, cũng không sợ bị từ chối.

"Đào Ấu Tâm, em sắp xé áo khoác của anh rồi."

"Vậy thì anh tha lỗi cho em đi. Ngày mai em sẽ đến nhà anh làm bài tập." Sự tinh nghịch của cô gái luôn khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng có lẽ chàng trai đã mệt mỏi vì bị cô mè nheo nên cuối cùng cũng nói "Ừ".

Cô gái cười đắc ý: "Anh Gia Thời, em biết anh sẽ không tức giận mà, anh tốt với em nhất.”

Sự cố street dance cứ thế trôi qua.

Nháy mắt đã tới tháng 12, mùa đông đang đến. Mỗi buổi sáng Đào Ấu Tâm đều nằm co ro trên giường không chịu dậy, mười lần thì có đến tám lần là tỉnh vì lạnh do bị Phó Dao Cầm vén chăn lên.

Đào Ấu Tâm hừ lạnh một tiếng: "Mẹ, con là con của mẹ, mẹ nỡ để con gái quý báu nhất của mình bị cảm sao?"

Mặt Phó Dao Cầm tối sầm nói: "Đừng có giở chiêu này ra với mẹ. Ngày nào cũng phải gọi, ngày nào cũng nằm lì trên giường. Con sắp thi vào cấp ba rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ra sao?"

Từ nhỏ Đào Ấu Tâm đã quen dùng chiêu này, Phó Dao Cầm đã sớm học được cách cứng rắn, như vậy mới gọi cô ra khỏi giường được.

Đào Ấu Tâm thề sẽ chiến đấu với mẹ mình đến cùng, Phó Dao Cầm khoanh tay đứng ở cửa, thờ ơ nói: "Gia Thời đã ngồi ở phòng khách rồi."

"A, anh Gia Thời tới rồi." Đào Ấu Tâm đột nhiên nhảy từ trên giường lên như cá chép, nhanh chóng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Khi còn đi học, Hứa Gia Thời đến đây chính là chuông báo thức, điều này mang ý nghĩa Đào Ấu Tâm không thể chậm trễ được nữa, nếu không sẽ đến muộn.

Nằm trên giường thì thích nhưng bị giáo viên phê bình vì đi muộn thì rất đáng sợ.

Đào Ấu Tâm ngồi xuống bàn ăn, nhanh chóng ăn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa.

Phó Dao Cầm nhìn cô con gái không để ý hình tượng của mình, lắc đầu: "Ăn từ từ thôi, vẫn còn thời gian."

"Ăn xong rồi." Đào Ấu Tâm nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng rồi đi về phía cửa.

Lúc cô ngồi xuống thay giày, Hứa Gia Thời nhắc nhở cô: "Bên ngoài đang mưa, mang ô theo."

"Ồ." Đào Ấu Tâm lấy chiếc ô treo trên tường xuống, bước ra khỏi cửa, đi được hai bước, cô phát hiện Hứa Gia Thời vẫn không nhúc nhích: "Anh Gia Thời, chúng ta đi thôi."

Hứa Gia Thời nghiêng đầu ra hiệu, Đào Ấu Tâm cũng nghiêng đầu nhìn, đôi mắt to tràn đầy khó hiểu.

Hứa Gia Thời bất đắc dĩ lắc đầu, nói rõ ràng: "Cặp đâu."

"Ồ ồ." Vừa đặt cặp sách xuống, xỏ giày vào, quay người lại quên mất luôn.

Nhìn thấy con gái mình cẩu thả như vậy, Phó Dao Cầm thở dài: "Con suốt ngày lơ là như thế, không biết sau này con làm được gì."

Đào Ấu Tâm chẳng hề quan tâm, thậm chí còn kiêu ngạo nói: "Không sao, có anh Gia Thời nhớ là được."

Đôi khi họ cảm thấy thói quen xấu của Đào Ấu Tâm ít nhiều cũng có liên quan gì đó đến Hứa Gia Thời - quen rồi.

Khi Phó Dao Cầm nhìn Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời đã lịch sự chào tạm biệt cô: "Dì Cầm, chúng cháu đi đây ạ."

Phó Dao Cầm tự nhiên mỉm cười với cậu.

Đường đến trường không xa, khi hai người bước vào lớp chỉ còn năm phút nữa là chuông reo.

Sau khi mọi người trở về chỗ của mình, Đào Ấu Tâm nhân cơ hội chơi đùa với Khúc Thất Thất một lúc rồi mới vào lớp.

Cả lớp gần như đã đến đầy đủ, lớp phó kỷ luật bắt đầu tổ chức kỷ luật, giục Đào Ấu Tâm ngồi vào chỗ của mình, lúc này cô mới nhận ra Tưởng Oánh Oánh vẫn chưa đến.

Đào Ấu Tâm không ngừng mong đợi, nhưng cho đến khi tiếng chuông kết thúc Tưởng Oánh Oánh vẫn chưa xuất hiện.

Giáo viên chủ nhiệm vào lớp đúng giờ, Tưởng Oánh Oánh đến sau bị bắt ngay tại trận.

"Em sao vậy?"

"Em xin lỗi cô. Hôm nay trời mưa đường trơn trượt nên em bị ngã trên đường."

Chủ nhiệm nhìn thấy ống quần của cô ấy dính bùn, biết là không nói dối nên tha cho một lần, không tính toán: "Vào lớp đi."

Tưởng Oánh Oánh đi đến chỗ ngồi của mình, Đào Ấu Tâm tránh né giáo viên và nhỏ giọng quan tâm: "Cậu không sao chứ?"

Tưởng Oánh Oánh lắc đầu, yên lặng nhét chiếc cặp sách ướt nhẹp vào bàn.

Cô giáo nhìn chằm chằm từ trên cao, Đào Ấu Tâm không dám nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy chiếc quần ướt của cô bạn.

Trong giờ học, cô lại nghe thấy tiếng bụng của Tưởng Oánh Oánh kêu lên, điều này đặc biệt rõ ràng khi lớp học yên tĩnh.

Tưởng Oánh Oánh vô cùng xấu hổ.

Đào Ấu Tâm viết trong tờ giấy nháp: Cậu chưa ăn sáng à?

Bụng cô ấy không cho phép cô ấy nói dối, Tưởng Oánh Oánh chỉ có thể gật đầu.

Đào Ấu Tâm lập tức an ủi cô ấy: Cố nhịn chút đi, sau giờ học mình sẽ lấy đồ ăn cho cậu.

May mắn thay, chủ nhiệm không dạy quá giờ. Tiếng chuông vừa vang lên Đào Ấu Tâm đã đi thẳng đến bàn của Hứa Gia Thời.

Chẳng bao lâu sau, cô mang một đống đồ ăn vặt về cho Tưởng Oánh Oánh ăn tùy ý.

Tưởng Oánh Oánh liếc nhìn sang chỗ Hứa Gia Thời, hơi xấu hổ: "Cái này của Hứa Gia Thời, không được đâu..."

"Không sao cả. Mình đã nói và anh ấy đồng ý rồi."

"Thế, mình cảm ơn." Tưởng Oánh Oánh chậm rãi đưa tay ra, nhìn thấy những bao bì cơ bản chưa từng thấy trong các cửa hàng nhỏ, thậm chí cô ấy còn không biết bên trong là gì? Mùi vị ngon như thế nào?

Trước mặt Đào Ấu Tâm, Tưởng Oánh Oánh lấy hai cái, Đào Ấu Tâm sợ cô ấy không đủ ăn nên chọn thêm hai cái rồi đưa qua: "Socola này rất ngon, cậu ăn thử đi."

Sau đó, Tưởng Oánh Oánh đã thử và quả thực cô ấy chưa từng thử món "ngon" này.

Là bạn của Đào Ấu Tâm đều có thể được Hứa Gia Thời chăm sóc, vậy... trở thành Đào Ấu Tâm thì sao?

Tưởng Oánh Oánh cầm chiếc bánh quy đang ăn dở trong tay, đợi đến khi hết tiết thứ hai, cô ấy lấy một cuốn bài tập ra khỏi ngăn kéo và nói: "Tâm Tâm, mình không giải được một số bài, cậu có thể nói Hứa Gia Thời giảng cho mình được không?"