Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

Chương 2



Tôi tốn mấy giây để tiêu hóa sự thật khiến mình khiếp sợ này, sau đó--

Không có tiền đồ, chạy trốn.

Tiêu hóa là tiêu hóa, nhất thời tôi không thể nào chấp nhận được việc em trai khóa dưới mà mình thầm yêu lâu như vậy, sáng như trăng, lại thích con trai.

Hơn nữa, cậu ấy...

Cậu ấy còn không chỉ có một bạn trai.

Thanh xuân của tôi nào chỉ kết thúc, thật sự là hoàn toàn sụp đổ.

Trên đường đi tôi chạy rất nhanh, lúc học cấp ba khi tham gia "chạy bền" ở đại hội thể thao cũng chưa từng có tốc độ như vậy.

Quay lại ký túc xá, tôi nhanh chóng cởi vớ bò lên giường, kéo chăn lên cuốn người lại, che đầu.

Thật sự là một ngày đáng sợ và đau khổ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày kia hóng được chuyện của nam sinh mà mình thầm mến, lại còn bùng nổ như vậy....

Chưa được vài phút, điện thoại di động bỗng rung lên.

Tôi thò ra, cầm lấy điện thoại dưới gối nhìn lướt qua, là... em trai khóa dưới Chu Dương.

Chần chừ mãi, tôi cúp điện thoại.

Nam thần bỗng thay đổi thành gay, tôi không có cách nào để đối diện...

Nhưng mà sau đó, Chu Dương lại gửi tin nhắn wechat đến, tôi hít sâu một hơi, mở wechat ra:

"Đàn chị, em không biết nên giải thích với chị thế nào, nói chung là không phải như chị nghĩ đâu, một lời khó nói rõ, hay là... tối nay em mời chị ăn cơm nhé? Tiện thể giải thích đầu đuôi luôn."

Tôi chần chừ không quyết định, không biết có nên hẹn không.

Vậy nên tôi lấy trong túi ra một đồng tiền xu, trong lòng thầm quyết định, nếu là mặt số thì tôi sẽ đồng ý hẹn.

Nhưng mà, lúc đồng xu hạ xuống, là mặt hoa văn hướng lên trên, tôi lại nhanh chóng lật mặt lại, sau đó gõ chữ gửi tin nhắn cho cậu:

"Được, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho chị là được."

Ai lại thật sự để tiền xu quyết định thay mình chứ, cùng lắm chỉ là khoảnh khắc mà đồng xu rơi xuống đó, tìm thấy suy nghĩ của mình.

Buổi chiều có một tiết học, sau khi tan học, tôi vội vàng chạy về kí túc xá, tắm rửa make up, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ váy trắng.

Tôi luôn cảm thấy vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng này của Chu Dương, phải ăn mặc bất phàm một chút thì mới miễn cưỡng hợp với cậu.

Chỗ Chu Dương hẹn là một nhà ăn đối diện trường.

Lầu hai, phòng thứ ba bên tay trái.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy Chu Dương ngồi bên cạnh bàn.

Điều làm cho tôi chú ý đó là Chu Dương nhẹ nhàng tựa vào ghế, trên tay còn cầm một điếu thuốc hút được một nửa.

Tôi ngẩn ra, ngầm quan sát cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi biết... Chu Dương có hút thuốc.

Nghe tiếng mở cửa, Chu Dương ngẩng đầu nhìn sang, lúc nhìn thấy tôi thì theo bản năng dập tàn thuốc lá, lúc mở miệng thì có vẻ bị khói sặc, ho khan vài tiếng.

Chu Dương đứng lên, giơ tay xua xua khói trong không khí, lập tức giúp tôi kéo ghế ra.

"Hơi muộn, sợ chị đói, em đã tự quyết gọi vài món ăn, chị xem có hợp khẩu vị không? Không được lại gọi thêm vài món."

Nói xong, Chu Dương đưa thực đơn cho tôi.

Nói thật là tôi hơi được chiều mà sợ, trên bàn đã có năm món ăn một món canh rồi, chúng tôi vốn đã ăn không hết.

"Không cần." Tôi đậy thực đơn lại đẩy sang một bên, ngồi trước bàn, chống cằm nhìn cậu: "Em thật sự không phải là..."

Tôi thật sự quá tò mò.

Cả buổi chiều, tôi trái nghĩ phải nghĩ vẫn không đoán được, nếu như cậu ấy nói không giống như tôi tưởng tượng, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mua cho bạn cùng phòng?

Vậy sao bạn cùng phòng của cậu lại nói ra những từ mạnh mẽ lang sói như là "Buổi tối cùng dùng hết"...

Tôi lẳng lặng nhìn Chu Dương, chờ đợi đáp án của cậu.

Gương mặt trắng nõn kia lập tức đỏ lên.

Cậu dời tầm mắt, ấp úng giải thích: "Thật ra vốn không có gì, chỉ là bạn giường trên của tôi xem video trên mạng nói có thể dùng cái này để thổi bong bóng, còn có thể đựng được rất nhiều nước, chúng tôi tò mò, nên mua về thử xem..."

Nói thật thì tôi sợ ngu người.

Tôi ngàn đoán vạn đoán cũng không nghĩ đến sự thật lại ngây thơ như vậy.

"Thật sao?"

Chu Dương ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ kia thật sự rất khó khiến người ta không tin: "Thật."

Cậu sờ sờ chóp mũi, trên mặt vẫn ửng đỏ: "Thật ra chỉ là trò đùa khá ngây thơ của nam sinh thôi, chị đừng nghĩ nhiều..."

Tôi...

Được rồi, tôi không nghĩ nhiều.

Tôi chỉ hơi buồn cười, hơn nữa, bỗng cảm thấy Chu Dương rất đáng yêu.

Hơn nữa sau khi biết được cậu không có sở thích đặc biệt gì, tôi xem như cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lời nói gần như thốt lên, cũng chưa kịp chạy qua não.

"... Thật ra em không phải là Gia Đại Mã?"

Nghe tôi hỏi vậy, hình như mặt Chu Dương còn đỏ hơn.

Gương mặt ửng đỏ của em trai nhỏ cực kỳ đáng yêu, dáng vẻ đó cực kỳ giống với con mèo anh lông ngắn thích làm nũng mà tôi đã từng nuôi.

Tôi hận không thể xoa đầu cậu hai cái.

Lòng vòng nửa buổi, cậu bỗng mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức nghe gần như không rõ.

Tôi dựng thẳng đứng lỗ tai lên mới miễn cưỡng nghe rõ, cậu nói là...

"Em, hẳn là cũng không kém..."

Mắt tôi sáng rực lên, ồ, em trai nhỏ khóa dưới cũng rất tự tin đó.

Hai ngày sau, tôi và Chu Dương gần như không có bước phát triển nào.

Trừ mấy câu chào buổi sáng chúc ngủ ngon gì đó cũng không hề có tán gẫu cả ngày, mấy lần tôi chủ động muốn trò chuyện, lại vì bí từ mà bất đắc dĩ từ bỏ.

Mãi đến một tuần sau, tôi bị bạn cùng phòng kéo đến đăng ký học bơi, ngoài ý muốn gặp được Chu Dương.

Chu Dương... mặc quần bơi.

Tội lỗi, tôi nhịn không được chăm chú nhìn thêm, trong lòng hốt hoảng.

Đậu xanh.

Tự tin của em trai nhỏ có vẻ rất có lý.

Quá xấu hổ, tôi không dám nhìn nhiều, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nếu Chu Dương đã ở đây, tôi vốn còn định tìm cơ hội chạy trốn không chần chừ ở lại.

Có câu rất hay, gần quan được ban lộc, huống gì, ở trong nước lại còn mặc đồ bơi.

Tôi cũng xem như có tự tin về dáng người của mình.

Eo nhỏ chân dài mông nộn, không mặc đồ tắm lắc lư trước mặt Chu Dương một vòng thì xem như là tôi có lỗi với bản thân.

Nhưng mà tôi vừa mới thay áo tắm, vẫn chưa kịp lắc trước mặt Chu Dương thì đã rơi xuống nước.

Lúc đó trên bể bơi có rất nhiều người, có vẻ có người lúc đi ngang qua đã va mạnh vào vai trái của tôi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã chìm vào hồ bơi, hơn nữa còn là khu vực nước sâu.

Quan trọng nhất là, cmn tôi không biết bơi.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, đầu tôi trống rỗng, gần như là đạp nước theo bản năng, trong lúc hoảng loạn hình như có nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nước, sau đó, trong tầm mắt hình như có thêm một người.

Gương mặt đó, lại có vẻ giống Chu Dương.

Người nọ nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, một tay ôm lấy tôi.

Sự thật chứng minh, lúc người đang nguy hiểm cầu xin sự sống rất mạnh, tôi cơ bản không có thời gian phản ứng, gần như theo bản năng ôm chặt lấy người nọ, hai chân quấn lên lưng người đó, tay ôm chặt lấy cổ.

Tôi xin thề, vào lúc này tôi vốn không biết người trước mặt là ai, càng không có ý cố tình sàm sỡ người ta, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên khi chết chìm được cứu.

Nhưng mà...

Phản ứng theo "bản năng". có lẽ không chỉ có mỗi tôi.

Người nọ cố sức ôm lấy tôi kéo đến khu nước cạn, sau đó ôm tôi đứng dậy.

Cơ thể thoát khỏi mặt nước, đầu tôi lại vẫn trống rỗng, vẫn còn duy trì tư thế ban nãy, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, lòng thả lỏng.

Người ôm tôi chính là Chu Dương, nhưng mà, lúc này mặt cậu rất đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ ửng.

Mà tôi lại đoán được nguyên nhân mà cậu đỏ mặt.

Nhìn chằm chằm cậu vài giây, tôi áp sát tai cậu nói: "Em trai khóa dưới, em tỉnh táo một chút."

Cả người cậu lập tức hơi cứng lên, tai cũng đỏ ửng.

"Xin... xin lỗi đàn chị."

Tên này mơ màng nói câu xin lỗi, sau đó ôm tôi lên bờ.

Sau đó...

Trên bờ ồ lên.

Tôi sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng, có lẽ là phản ứng của Chu Dương quá rõ ràng, mọi người đều nhìn thấy được.

Hiển nhiên Chu Dương cũng ý thức được chuyện này, gương mặt vốn trắng nõn của cậu lập tức đỏ bừng.

Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cần được giúp đỡ: "Đàn chị..."

Tôi hiểu.

Khoảnh khắc này quá lúng túng, tất nhiên là tôi cần giúp một tay.

Vì vậy tôi làm ra vẻ liều mình đáp: "Không sao, chị đây chống đỡ cho em." Nói xong, tôi cố cúi người xuống, cố gắng che đi cậu.

Nhưng mà, trái lại Chu Dương lại cúi xuống đặt tôi xuống, sau đó...

Tên này chạy nhanh như gió.

Chạy!

Lúc sắp đi, cậu lại để lại cho tôi một câu: "Xin lỗi đàn chị, em cần yên tĩnh một chút."