Nhật Ký Thất Tình Của Nhung Tiên Sinh

Chương 2



31/12/2022

Dù sao cũng là khu náo nhiệt, vài phút sau cảnh sát đã đuổi tới, nhanh đến mức khiến Nhung Dật bi thương.

Cậu còn chưa kịp hỏi vị Alpha giống như thiên thần hạ phàm trong mắt cậu này họ tên là gì, tuổi tác ra sao, có vợ hay chưa đâu.

May mắn thay, khi hai vị cảnh sát hỏi có thể dành chút thời gian để đến cục khai báo hay không, người kia liền đáp ứng ngay. Thế là Nhung Dật cũng tự nhiên đi theo và bày tỏ đây nghĩa vụ của mình.

Tên trộm kia đúng là không biết chọn nơi để phạm tội, nơi này chỉ cách đồn cảnh sát gần nhất một ngã tư, đi bộ là tới.

Nhung Dật đi theo phía sau người kia, ở khoảng cách gần vụng trộm so sánh một chút, ngạc nhiên phát hiện người này quả thật cao hơn mình một xíu, đoán chừng phải cao gần một mét chín, không những thế vai còn rất rộng, nhìn cực kỳ có cảm giác an toàn lại không quá mức tráng kiện, khiến tim người ta đập thình thịch.

Cao lớn, đẹp trai, khi gặp chuyện bất bình ra tay sắt bén, khi hỏi thăm tình huống của cậu lại đặc biệt dịu dàng, cười lên cũng rất phong độ nhẹ nhàng.

Nếu đích đến của bọn họ là cục dân chính thì tốt biết bao, Nhung Dật nguyện ý ký tên không chút do dự.

Đến cục cảnh sát, Nhung Dật vội vàng móc chứng minh thư ra, lúc đưa cho đồng chí cảnh sát còn cố ý đưa qua trước mặt người kia. Không có lý do gì khác, bởi vì chứng minh thư có đánh dấu giới tính thứ hai. Vấn đề này đã để cậu nếm trải quá nhiều thua thiệt rồi, có thể sớm cho đối tượng trong lòng mình biết cũng không phải chuyện xấu.

Đáng tiếc mới đưa được một nửa, đã bị cảnh sát từ chối.

"Không cần không cần, các cậu điền đơn là được. Cất chứng minh thư vào đi."

Nhung Dật bất đắc dĩ, chậm rãi thu tay về. Cũng may người đứng trước mặt cậu lúc này đang nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay cậu.

“Tên cậu thật đặc biệt.” Người kia chuyển ánh mắt từ chứng minh thư đến trên mặt cậu, nở nụ cười: “Hiếm khi thấy người nào chụp ảnh chứng minh thư đẹp như vậy.”

Nhung Dật cũng cười cười, nhưng không nói chuyện.

Không phải giả bộ, mà là căng thẳng quá mức. Cậu bình thường không phải là người đặc biệt hướng nội, nhưng ở trước mặt đối tượng mình yêu thích khó tránh khỏi cứng ngắc.

Cũng may đối phương không để ý, sau khi nhận đơn rồi ngồi xuống, còn chủ động đưa cho cậu một tờ.

Tờ đơn đặc biệt đơn giản, Nhung Dật nhanh chóng điền xong, sau đó len lén nhìn người sát vách. Đáng tiếc còn chưa kịp thấy rõ đã bị đối phương phát hiện.

Người kia chủ động lấy tờ đơn của cậu đưa đi.

"Tôi họ Trần." Hắn nói, "Trần Kha Nghiêu... Thật là khéo, chúng ta hình như bằng tuổi nhau thì phải?"

Ngay cả chữ viết cũng đẹp như thế. Trong lòng Nhung Dật càng lúc càng nhộn nhạo, cả người không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc nở nụ cười.

Trong lòng còn muốn tán gẫu thêm vài câu, đáng tiếc Trần Khả Nghiêu thấy cậu nãy giờ im lặng nên cũng không nói nữa.

Bản thân vụ án đơn giản thô bạo, nghi phạm cũng đã bị bắt, ghi chép cũng đã nhanh chóng làm xong. Mắt thấy sắp rời đi, nhưng còn chưa hỏi được phương thức liên lạc của Trần Kha Nghiêu, lòng Nhung Dật nóng như lửa đốt.

Nếu không nắm chặt cơ hội, biển người mênh mông, rất khó gặp lại.

Đang do dự, Trần Khả Nghiêu đã đi tới trước cửa đột nhiên dừng lại, Nhung Dật nhìn theo ánh mắt của hắn liền thấy cô gái nhỏ bị cướp ví tiền kia.

Cô gái nhỏ đang đung đưa hai chân, ngồi trên chiếc ghế dài trong góc, tay cầm chiếc ví bị mất, trông có vẻ mất mát, hai vị cảnh sát duy nhất trong sảnh còn đang bận rộn, hẳn là vô tình coi nhẹ cô bé.

"Bạn học nhỏ, người nhà em đâu?" Trần Kha Nghiêu đi đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, "Không về nhà sao?"

Cô gái nhỏ có chút rụt rè: "Em... Em không biết trở về như thế nào."

Cô bé bị lạc đường.

Vốn dĩ sau khi rời khỏi lớp phụ đạo, cô bé có thể đón xe buýt ở cửa về nhà ngay lập tức, nhưng khi đến sân ga, cô bé với tay lấy ví tiền, lại phát hiện trong túi còn có một bàn tay khác.

Cô gái nhỏ có chút nhát gan, lập tức không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn người nọ xoay người rời đi, thế là ngây ngốc đi theo, qua hai con đường càng nghĩ càng không đúng, lúc này mới lấy hết dũng khí vừa chạy vừa hét lên.

Bây giờ ví đã trở lại, nhưng cô bé không thể nhớ đường quay lại sân ga, cô bé muốn hỏi chú cảnh sát, nhưng bọn họ đều rất bận, cô bé lại không có nhiều dũng khí, cũng may đang lúc lo lắng rốt cuộc cũng có người phát hiện ra nỗi khổ não của cô bé.

Trần Kha Nghiêu nghe xong, hỏi: "Nhà em ở đâu?"

Lá gan cô bé thật sự rất nhỏ, thoạt nhìn có chút do dự, nhưng có lẽ là nhận ra người trước mặt này là anh hùng thay cô bé bắt được kẻ xấu, thế là từ trong ví tiền lấy ra tấm thẻ, đưa tới.

"Chú, chú có thể đưa con tới nhà ga không?" Cô gái nhỏ hỏi.

"Không thể, " Trần Kha Nghiêu nhìn địa chỉ trên tấm thẻ, lắc đầu, "Nhưng nếu như em gọi anh là anh trai, anh có thể đưa em về nhà."

Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, Nhung Dật đứng cách đó không xa cũng sửng sốt một chút.

"Đã quá muộn rồi, bây giờ mà ngồi xe trở về, ba mẹ em sẽ rất lo lắng," Hắn nói xong, đứng dậy rồi vươn tay về phía cô bé, "Đi thôi, nói lời tạm biệt với chú cảnh sát đi nào.”

Thật ra cứ như vậy mà đi theo một người xa lạ cũng không an toàn.

Nhưng Trần Khả Nghiêu nhìn qua thật sự cũng không giống người xấu. Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm mặt hắn một hồi, mới cẩn thận đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nhảy xuống ghế.

Trần Kha Nghiêu nắm tay cô bé, quay đầu lại, nhìn về phía Nhung Dật còn đang đứng ngốc tại chỗ.

“Vừa rồi xe của tôi đậu ở ngay gara ngầm của trung tâm mua sắm bên kia.” Hắn nói.

Nhung Dật chớp chớp mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.

"... Xin lỗi, vừa nãy đã thấy địa chỉ của cậu." Bộ dáng Trần Kha Nghiêu có chút lúng túng, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Chúng ta hình như là thuận đường. Có cần tôi đưa cậu một đoạn không?"

Nhung Dật dùng sức nuốt nước bọt một cái: "Vậy thật sự cảm ơn."

Nhung Dật cảm thấy mình không phải ngồi ở ghế sau ô tô, mà là ngồi trên mây.

Cô bé kia sau khi quen thuộc với Trần Kha Nghiêu lập tức trở nên hoạt bát, một lớn một nhỏ tán gẫu nhiệt tình ngất trời. Nhờ phúc của cô bé, Nhung Dật đã thu thập được một chút tin tức về Trần Kha Nghiêu.

Tầng bốn tòa nhà đối diện với hiện trường vụ án có một lớp dạy võ dành cho trẻ em, nơi Trần Khả Nghiêu dạy võ phòng thân cho các em nhỏ. Hắn còn đưa cho cô bé tên Lạc Lạc kia một tấm danh thiếp, nói là nếu có hứng thú thì hoan nghênh đến đăng ký học tập. Giá cả hợp lý, nội dung giảng dạy là vật liệu thực tế, đáng tin cậy.

Khi Lạc Lạc cẩn thận cất tấm danh thiếp đi, người bắt cóc vị thành niên này lại đột nhiên triển khai giáo dục phê bình, nói sau này cũng không thể tùy tiện chạy theo người xa lạ, dù sao người xấu cũng sẽ không viết hết tâm tư lên mặt.

Lạc Lạc lắc đầu: "Anh trai lớn là người tốt bắt kẻ xấu! Nhờ có anh mới có thể bắt được tên trộm!"

"Là nhờ anh trai ngồi phía sau." Trần Kha Nghiêu nói xong nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, "Nếu không phải anh ấy đuổi theo ngăn tên kia lại, anh cũng bắt không được."

Đột nhiên bị gọi tên, cả người Nhung Dật lại cứng đờ.

Cậu vẫn luôn không lên tiếng, Lạc Lạc đối với cậu vẫn còn có chút lạ lẫm. Cô bé quay đầu ra sau, khôi phục lại bộ dáng rụt rè trước đó: "Cảm ơn anh trai."

Nhung Dật cười với cô bé: "Không cần khách sáo."

Thật ra nhà cậu gần nhà Lạc Lạc hơn một chút. Nhưng Trần Kha Nghiêu không cẩn thận đi đường vòng, đưa Lạc Lạc về trước.

Chờ khi trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhung Dật lại lần nữa lâm vào trạng thái căng thẳng tột độ.

Phải làm sao mới có thể xin phương thức liên lạc một cách tự nhiên đây? Cậu ngồi ở trên ghế salon, đại não nhanh chóng xoay tròn, đột nhiên linh quang lóe lên.

"Trần tiên sinh, có thể cho tôi một tấm danh thiếp của cậu không?" Cậu chủ động mở miệng, "Con nhà họ hàng tôi vừa lúc có hứng thú với cái này."

"Đương nhiên là được."

Trần Kha Nghiêu vừa định đưa tay móc tấm danh thiếp ra, lại đột nhiên dừng lại. Thừa dịp đèn đỏ, hắn dứt khoát xoay người nhìn về phía Nhung Dật.

"Hay là cậu thêm wechat của tôi đi? Có gì cần tư vấn thì trực tiếp nhắn cho tôi là được."

Khi nói chuyện, hắn nhìn thẳng vào mắt Nhung Dật và mỉm cười, dáng vẻ chân thành, tốt bụng và tràn đầy mị lực. Nhung Dật lập tức như bị si mê.

Cậu vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa kích động nghĩ, người này dịu dàng như thế, về sau nhất định sẽ là một người ba tốt. Họ Trần này còn rất dễ đặt tên, đứa con tương lai của bọn họ nên gọi là Trần gì đó đây? Nếu như có thể, cậu muốn có một đứa con trai trước, như vậy thì sau này anh trai có thể che chở cho em gái. Nhân tiện, trước đó, cậu muốn mặc một bộ vest trắng trong lễ cưới.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng thêm bạn tốt, năm phút sau xe đã chạy đến cửa tiểu khu nhà Nhung Dật.

Sau khi cậu xuống xe, Trần Kha Nghiêu mở cửa sổ vẫy vẫy tay với cậu: "Nếu cần thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Nhung Dật gật đầu.

Cậu rất cần vị tiên sinh này tranh thủ thời gian cùng cậu triển khai một câu chuyện tình lãng mạn làm tiền đề bên nhau đến già, cậu định sau khi về nhà sẽ lập tức liên lạc với hắn ngay.

Nhưng trước khi liên lạc, cậu bỏ ra chút thời gian để xem qua vòng bạn bè của Trần Khả Nghiêu cái đã.

Người này thiết lập chỉ hiển thị nội dung được đăng tải gần đây, tổng cộng cũng không có mấy tin. Lẽ ra thoạt nhìn rất nhanh, nhưng Nhung Dật lại tốn không ít thời gian. Bởi vì Trần Kha Nghiêu đã đăng hai ảnh của mình vào vòng kết nối bạn bè.

Một là ảnh chân dung kiểu lớn, tám mươi phần trăm ảnh đều là tóc, kèm theo dòng chữ "Tiêu rồi, anh chàng Tony này không hiểu cái gì gọi là chỉ cắt ngắn tí tẹo".

Nhung Dật vốn muốn đáp lại, nhưng nhịn hồi lâu cũng không tìm được câu nào vừa có thể an ủi, vừa có thể bày tỏ ý trung nhân, kiểu tóc này cũng rất đẹp trai, đồng thời còn có cảm giác hài hước nữa. Cuối cùng, cậu chỉ lặng lẽ lưu ảnh lại và bấm một lượt thích.

Tấm còn lại kích thích hơn rất nhiều. Là Trần Kha Nghiêu đứng trước gương phòng tập thể dục chụp.

Nhung Dật đang cầm điện thoại nhìn cơ bụng sáu múi trong hình, âm thầm mà bùng cháy dữ dội.

Không còn đối tượng nào lý tưởng hơn như vậy, Trần Kha Nghiêu giống như từ trong giấc mộng của cậu bước ra.

Hơn nữa, hắn đã chú ý tới địa chỉ của cậu, chắc là cũng thấy rõ giới tính thứ hai được đánh dấu trên chứng minh thư rồi. Dưới tiền đề như vậy mà hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, còn đặc biệt đưa cậu về nhà, đồng thời chủ động trao đổi phương thức liên lạc.

Một Alpha, chủ động đưa một Omega về nhà, còn muốn phương thức liên lạc, trước khi chia tay còn nhấn mạnh phải giữ liên lạc.

Điều này cho thấy cái gì?

Có phải cậu nên tranh thủ xem lịch một chút coi gần đây có ngày nào tốt nào để tổ chức nghi lễ cưới gả hay không không?

Ôm điện thoại di động lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, Nhung Dật ngồi dậy, hít sâu một hơi để làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó run tay mở khung chat với Trần Kha Nghiêu.

"Cảm ơn cậu đã đặc biệt đưa tôi về nhà."

Xóa đi.

"Hôm nay thật sự cảm ơn."

Xóa đi.

"Tôi muốn cùng cậu."

Xóa đi.

Trong lúc rối rắm, điện thoại di động đột nhiên run lên.

Một tin nhắn, tiếc là không phải từ người trong lòng cậu hiện tại.

"Hôm nay thực sự xin lỗi, con người tôi có chút trì độn, lại thích nói nhảm, hi vọng cậu không để ý, nếu có thể, hi vọng chúng ta vẫn có thể qua lại giống như trước?"

Người gửi Lưu Nguyên.

Nhung Dật mờ mịt hồi lâu, mới phản ứng được cậu ta đang nói cái gì.

Alpha, người vẫn đứng đầu bảng xếp hạng đối tượng kết hôn lý tưởng của cậu sáng nay, bây giờ đã trở thành dĩ vãng.

Nhung Dật không chút do dự nhắn lại.

"Yên tâm đi, tôi quên rồi!"

Lưu Nguyên, ai vậy? Có thể so sánh được với người chồng tương lai Trần Kha Nghiêu của cậu à?

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi có một vấn đề vẫn luôn để ý về ABO.

Thế giới này rốt cuộc là nên nên thiết lập bao nhiêu loại nhà vệ sinh vậy?

—————————

Trời ơi, nội tâm anh bé này không còn miếng liêm sỉ nào luôn (⁠・⁠o⁠・⁠;⁠)