Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

Chương 1: Nhận lớp



Những kỳ thi chuyển cấp luôn khiến con người ta khổ sở, ngày Tâm nhận được kết quả thi thật sự là một ngày vui. Cả nhà đều lên tiếng chúc mừng cô, anh trai còn nói mấy đứa ngốc nghếch với IQ chỉ bằng một nửa của anh ấy mà đậu được cấp ba là nên đãi tiệc bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Nhắc đến gia đình cô thì tiện đây phải kể đến ông bố lai Nga - Việt siêu cấp cực phẩm, bố rất đẹp trai, rất… ừm, chỉ có thể dùng bốn chữ “con nhà người ta” để hình dung bố thôi. Còn mẹ cô trông rất chi là bình thường, song, mẹ lại cực giỏi bếp núc, giỏi kinh doanh, việc gì trong gia đình cũng đến tay mẹ.

Về phần ông anh trời đánh của mình, Tâm xin trực tiếp bỏ qua.

Ngày đầu tiên nhận lớp, Tâm không mặc áo dài mà mặc đồng phục cấp hai cho thoải mái. Chuyện khiến cô vui mừng nhất không phải là đỗ cấp ba, mà là được học cùng lớp với con bạn thân!

Dung - bạn thân của cô, thấy tên hai đứa trên danh sách lớp thì mừng muốn chảy nước mắt mà nói:

“Trời ơi, tao cứ sợ sẽ bị tách khỏi mày cơ.”

“Sợ gì, bộ tách ra rồi tụi mình nghỉ chơi với nhau hay sao mà sợ?”

Tâm cười cười, sau khi hai đứa tìm được lớp của mình thì chọn chỗ ngồi bừa bên một bàn gần cửa chính cho thoáng mát.

Trường cấp ba PV được xem như trường tốt nhất trong khu vực, Tâm học cũng không quá giỏi, chỉ ở tầm trung nhưng may sao vẫn đủ điểm đậu. Mẹ cô nói ngày xưa bố và mẹ từng học ở đây, bây giờ trường không những không cũ kỹ mà còn được đầu tư sửa chữa, đẹp hơn trước nhiều lắm.

Đang ngồi chống cằm buồn ngủ, trước mắt Tâm bỗng nhiên xuất hiện một bạn nam cao lớn. Ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp một khuôn mặt đẹp trai đang nhìn mình.

“Cậu gì ơi, cho tớ hỏi lớp 10A1 phải phòng này không?”

Hai gò má của cô lập tức nóng lên, gật gật đầu:

“Ừ, đúng rồi.”

“Cảm ơn nha.” Cậu bạn kia nói xong đi vào trong lớp, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Ngay lúc nhìn thấy cậu bạn kia, trái tim Tâm đã đập điên cuồng lên. Cô có một cái bệnh rất kỳ cục là hễ mắt đối mắt với ai quá ba giây là không chịu nổi. Mà vừa nãy cậu bạn ấy đã nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cậu ấy còn rất đẹp trai nữa, cho nên… cô bị ngượng đỏ cả mặt. May là người ta không nhìn cô lâu đã đi mất rồi, không hề phát hiện ra.

Dung ngồi kế bên thấy Tâm ngẩn người thì thích thú dùng khuỷu tay húc húc cô nàng, nhỏ giọng nói:

“Ê mày ơi, lớp mình nhiều trai đẹp ghê. Hình như là trường Nguyễn Huệ chuyển ra, tao mới thấy phù hiệu trên tay áo, nghe đồn trường đó giỏi cực.”

Tâm len lén quay đầu nhìn bạn nam vừa nãy, cậu chàng đang chú tâm vào điện thoại, không hề ngẩng mặt lên.

Đúng là đẹp trai thật.

Tóc đen mượt phủ xuống trước trán, mũi cậu ấy cao và vừa với ngũ quan trên mặt, không bị phô. Vừa rồi Tâm thấy da của cậu ấy rất mịn, môi thì hồng hồng, trông cực kỳ sạch sẽ tươm tất.

Trong lớp có mấy bạn nữ đến sớm giống bọn họ, đều đang quay đầu nhìn cậu bạn kia, tuy không lên tiếng khen, nhưng chắc trong lòng cũng đang gào thét rồi.

Một lát sau, lại lục tục có mấy học sinh khác tới, lớp ngày càng đông. Tâm ước chừng có tầm ba mươi lăm người, trong đó có hai mươi nam và mười lăm nữ, số lượng nam nữ vừa nhau chứ không chênh lệch như hồi cô học cấp hai, khi ấy cả lớp có bốn mống con trai thôi.

Tâm nhìn quanh lớp rồi nhìn đến chỗ bạn nam xinh xẻo vừa rồi, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên đối mắt với cô, giống như phát hiện bị cô nhìn lén vậy, còn mỉm cười với cô nữa. Cô sợ hết hồn quay đầu lên bục giảng, lúc này cô chủ nhiệm cũng vừa hay bước vào, cả lớp vội vàng đứng lên chào cô. Chuyện quan trọng nhất khi nhận lớp là nhìn xem chủ nhiệm dữ hay hiền để sau này còn biết đường chăm chỉ hay lười biếng á!

Cô giáo của họ mặc áo dài màu tím, dáng người lồi lõm đúng chỗ, chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi. Trông sơ qua thì cô khá hiền lành nhưng Tâm có cảm giác quái quái, trực giác nói cho cô biết giáo viên của họ hẳn là người rất nghiêm túc.

“Chào mấy em, cô tên là Chiêu Minh, giáo viên dạy văn kiêm chủ nhiệm lớp của mấy em. Tính cô thì rất dễ chịu, chỉ cần mấy em học hành đàng hoàng, cố gắng, thành tích của mấy em tốt thì cô không cấm cản gì hết. Từ chuyện yêu đương đến mang điện thoại đến lớp sử dụng. Tất nhiên là chỉ được dùng trong giờ ra chơi.”

Giáo viên lên tiếng mà Tâm nghe xong quên mất luôn nội dung câu nói là gì, vì cô nàng đang bận nhìn trộm bạn học nào đó… Ôi ôi, phải chăng là tiếng sét ái tình?