Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 114: Cái tội táy máy tay chân



"Khương Sầm..."

Sau một trận đánh nhau, Bạch Thụy nằm trên ngực nam nhân, đầu gác ngay hõm cổ hắn rầm rì hỏi.

"Ừ?"

Âm thanh trầm khàn quyến rũ của ai đó từ trong hầu kết nam tính vọng ra, chui vào tai Bạch Thụy. Nói xong môi còn không quên hôn nhẹ lên vành tai ngon miệng ngay bên cạnh. Bàn tay hắn lại đang vuốt ve hai núm thịt mười phần co giãn của tiểu minh tinh.

"Rốt cuộc mỗi tháng anh cho em bao nhiêu thế?"

Bàn tay trên mông bởi vì lời này của tiểu ngốc bức Bạch Thụy mà dừng lại một chút. Sau đó hắn không báo trước bóp mạnh một cái, chọc cho cậu rên lên một tiếng ngọt nị mê người. Phải biết rằng cái thứ nào đó hẳn còn ở bên trong cậu, hắn bóp như vậy đương nhiên là tác động đến nó rồi. Nhưng người đàn ông lại không để ý tới, rất lạnh lùng mà hỏi: "Hỏi chuyện này làm gì? Sợ tôi cắt tiền bao dưỡng của em à?"

Tiểu ngốc bức, em không biết không có cái hợp đồng kia tôi mới cho em tất cả à. Còn dám quan tâm chuyện này nữa.

Bình thường có thấy cậu hỏi tới đây. Lâu lâu bị hắn nhắc cậu còn không vui, muốn tạo phản với hắn nữa kia. Tự nhiên bây giờ quan tâm nó rồi? Hắn không nhịn được bổ não trong lòng lại giận hờn cắn lên vành tai người trên thân một cái thật mạnh.

"Ư... Em... Em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà."

Bạch Thụy đau nhưng kích thích nơi vành tai mẫn cảm vẫn là đầy đủ khiến cậu âm thanh mềm mại hẳn ra. Dù cậu cảm thấy dạo này người đàn ông tâm thuật rất nhỏ nhen nhưng không thể không lên tiếng giải thích. Bởi vì cậu chưa từng quan tâm cái này nên thật sự không biết hắn bình thường cho cậu bao nhiêu hết. Cậu thật sự chỉ muốn hỏi chút thôi, người này thật là... Vừa bá đạo lại vừa xấu tính còn hay ghen tuông nữa.

"Vì bỗng nhiên em nhớ ra mình không có giữ cái hợp đồng kia. Lỡ có ngày ai hỏi em lại không nói được."

"..."

Khương Sầm khựng lại nghĩ, hình như hợp đồng đều là Sùng Chinh giữ. Nhưng nào không phải là do tiểu ngốc bức này chẳng chịu quan tâm? Hiện tại muốn xem? Còn muốn nói cho ai? Không có cửa! Hắn còn chưa tính sổ với cậu xong.

"Hình như em đâu cần thiết nhắc đến vụ hợp đồng. Em chỉ cần nói em là người yêu tôi, cái em cần là cả Khương thị xem thử họ có cho được không, không phải là được rồi sao?"

"..."

Người đàn ông này là đang muốn nhắc khéo cho cậu biết mối quan hệ của họ không giống trước đây hay là chỉ muốn chọc tức đám người kia?

Nhưng dù là cái nào thì: "Họ sẽ cho rằng em nói ngông, tự nhận định mối quan hệ với kim chủ là quan hệ yêu đương."

"Thì sao?"

"..."

Được rồi. Cậu sai rồi.

"Sao không nói gì nữa?" Nhưng ai đó không tha cho cậu.

"..."

Bạch Thụy không nghĩ tiếp tục nói chuyện với người này nữa. Cậu đánh lạc hướng hắn bằng cách thít chặt lại cửa mình bên dưới còn đang ngậm lấy con quái vật dữ tợn đã lại phồng lên từ bao giờ kia. Ngay lập tức được nó giật thình thịch đáp lại. Khóe miệng Bạch Thụy không nhịn được nhếch lên một cách đắc ý. Gì chứ chỉ cần làm chủ được con quái vật này thì mọi sự đều thuận lợi hết!

"Muốn nữa?"

Ai đó nếu biết cậu có suy nghĩ leo lên đầu lên cổ như vậy nhất định sẽ cho cậu biết cảm giác làm chủ anh em của hắn là như thế nào. Nhưng bỗng nhiên bị cậu siết đến rùng cả mình, Khương Sầm vẫn là bị cậu gợi lên ham muốn nguyên thủy. Hắn mạnh mẽ bóp cái mông tròn căng mẩy của cậu một cách sắc tình vừa trầm giọng khàn khàn từ tính hỏi.

"Không có."

Con tiểu bại hoại nào đó còn biết trợn mắt nói dối.

Nhưng lời cậu nói nào có ý nghĩa gì với người đàn ông kia đâu. Bản thân cậu đều biết vậy kia mà.

"A!"

Bạch Thụy bị ai đó bất ngờ mạnh mẽ vớt ra khỏi bồn tắm, vừa đi vừa giã đến nước nôi văng tứ tung mà cất cao giọng rên rỉ. Nhưng khóe miệng cậu ở nơi ai đó không nhìn thấy lại nhếch lên một cách đắc ý. Mặc kệ cậu nói thế nào đều không trị được người đàn ông này. Chỉ có cách này mới được thôi.

Nhưng kết quả của một trận khiêu khích là Bạch Thụy lại nằm bẹp trên giường.

May sao người đàn ông này không có làm cậu quá ác. Buổi sáng cậu vẫn là xuống được giường đúng giờ đi diễn.

Sáng này Khương Sầm lại không đi cùng cậu. Hắn nói có chuyện, sáng muộn sẽ đến tìm cậu.

Nhưng đợi hắn đến thì lại nhìn thấy một tình cảnh khiến hắn máu nóng xông lên đầu.

Phương Thần ngày đó miệng thì đáp ứng Khương Sầm sẽ không đến làm phiền Bạch Thụy nhưng chân sau Khương Sầm vừa đi hắn đã chạy theo sau.

Thì này không tính là hắn tự mình đi đúng không? Hắn là đi theo Khương Sầm tới đấy chứ!

Với ý nghĩ như vậy, Phương Thần nhanh gọn thu thập quần áo, định bụng sẵn tiện đi thành phố H du lịch vài bữa luôn. Ai biết hắn vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Tống Thiên Kim đứng trước cửa. Cô nàng là đã biết nên đúng lúc đến hay chỉ là tình cờ đến Phương Thần không biết. Hắn chỉ biết thời điểm Tống Thiên Kim hỏi hắn đi đâu, hắn nói đi thành phố H du lịch thì cô nàng lập tức đòi đi cùng. Vốn hắn còn định kiếm cớ giờ hắn phải đi, không thể đợi cô thì đã nhìn thấy phía sau Tống Thiên Kim là một cái vali quần áo...

Chưa đợi hắn hỏi Tống Thiên Kim đã nói cô nàng ở khách sạn không quen. Nhà cô nàng thuê hiện còn đang trang hoàng cho nên muốn đến ở nhờ nhà hắn một thời gian.

Chưa nói đến việc hắn có cho cô nàng vào ở không, chỉ nói việc hắn tìm cớ không thành, lại không tiện tìm cớ nữa cho nên hắn đành đưa cô đi cùng. Có lẽ trong lòng hắn thật ra không tính từ chối Tống Thiên Kim. Thử nghĩ xem nếu Tống Thiên Kim nhìn thấy Khương Sầm ân ái với một người đàn ông. Phương Thần chưa gì đã thấy kích thích. Cho nên việc dẫn Tống Thiên Kim theo hắn không hề bài xích mà còn có chút mong chờ.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau đến thành phố H.

Vừa đến nơi hắn chỉ kịp đem hành lí thả vào khách sạn đã ngựa không dừng vó chạy thẳng đến trường quay nơi Bạch Thụy đang đóng phim. Tống Thiên Kim không biết có khó hiểu với sự gấp gáp của hắn hay không nhưng cô nàng không rên một tiếng theo hắn chạy đi.

Phương Thần cảm thấy cô nàng nhất định là đã biết gì. Nhưng chưa đợi hắn hóng xem drama của Khương Sầm thì...

Đối với Bạch Thụy hắn đương nhiên là nhìn phát nhận ra cậu ngay. Nhưng để cho hắn không dời được mắt là khi hắn nhìn thấy trên đầu vai của Bạch Thụy đứng một con thú nhỏ. Con vật này không biết là đang nói gì mà không ngừng hoa chân múa tay với cậu, lâu lâu còn ghé vào bên tai cậu thì thầm. Bộ dạng mười phần linh tính không nói, hành động còn đáng yêu muốn chết.

Phương Thần không biết bản thân có thích những thứ vật nhỏ đầy lông mao này không, nhưng thời điểm nhìn thấy nó hắn lại cứ như bị mê hoặc, không nói không rằng đến gần Bạch Thụy.

Bỗng nhiên hắn lù lù xuất hiện khiến hai chủ tớ không khỏi giật mình một cái. Tiểu Sầm càng là trực tiếp chui vào trong vạt áo cổ trang của Bạch Thụy, chỉ có một cái đầu nhỏ ngó ra ngoài lom lom nhìn xem người lạ hoắc vừa mới xuất hiện kia. Sùng Minh đương nhiên là nhận ra Phương Thần. Bụng hắn nghĩ sao người này lại ở đây, miệng còn chưa kịp nói gì đã nghe Phương Thần nói: "Vật nhỏ này là cậu nuôi à?"

Bạch Thụy không biết hắn, thấy hắn không cho cậu cảm giác không tốt, còn có nhìn thấy biểu hiện của Sùng Minh thì lạnh nhạt gật đầu đáp lại.

"Tôi xem chút được không?"

Phương Thần giống như không còn tỉnh táo, giống như bị con vật nhỏ kia mê hoặc thần trí. Lúc nói còn không nhịn được đưa tay đến ngực áo Bạch Thụy, muốn đem vật nhỏ kia lôi ra xem cho kỹ.

"Phương thiếu anh..."

Vụt! Bốp! Rầm!

Nhưng chưa đợi Sùng Minh đưa tay lên ngăn cản Phương ngốc Thần đã bị người ta đấm cho một cái lảo đảo ngã vật ra đất.

Biến cố này đến quá nhanh khiến cho đám người không ai kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Phương Thần bị đánh đến ngơ ra trên đất vẫn không biết chạy đến đỡ hắn lên.

"Cậu ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám chạm tay vào người em ấy?"

Rốt cuộc ở thời điểm âm thanh lạnh như hàn băng ngàn năm này vang lên đám người mới bừng tỉnh lại.

"Phương Thần!"

Tống Thiên Kim lại là người đầu tiên phản ứng trước. Cô ta lập tức chạy lại đỡ Phương Thần vẫn còn ngơ ngác ở đó lên. Nhưng không biết cô ta là đỡ không lên hay không hề muốn đỡ, chính là mãi mà cô ta vẫn không kéo được Phương Thần lên. Kết quả cô ta ngồi bên cạnh Phương Thần ngẩng đầu khó xử nhìn Khương Sầm. Người sau đang mặt lạnh như băng sương đang ôm thanh niên có mái tóc kim sắc chói mắt vào lòng xem xét. Trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu không thoải mái nhưng ngoài mặt cô ta lại nhìn hắn bất đắc dĩ lại mập mờ nước đôi nói: "Khương Sầm anh đừng hiểu lầm. Phương Thần chỉ là..."

Lúc cô ta nói còn liếc mắt qua Bạch Thụy. Người không biết chuyện mà nhìn thấy biểu tình này của cô ta thì đảm bảo sẽ nghĩ Phương Thần là đánh chủ ý lên Bạch Thụy. Mà Phương Thần trước nay còn có tiếng thích nam sắc cho nên người ta nhất định sẽ hiểu theo ý cô ta ngay. Nhưng mặc kệ cô ta đánh cái chủ ý gì thì vẫn phải hỏi xem người bên cạnh có muốn hay không đã. Ai đó chỉ bị đánh một cái chứ không có chết.

"Tống Thiên Kim!"

Ở lúc chưa ai kịp lên tiếng sau lời nói ngập ngừng của cô ta thì âm thanh lạnh lùng khác hẳn ngày thường của Phương Thần đã vang lên.