Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 119: Không cần thiết



Sùng Minh nghe đám người xì xầm bên tai thì nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tình huống này thật ra đã rất tốt, nhiều người trước đây có thái độ không được dễ chịu với Bạch Thụy đã có suy nghĩ khác dù chẳng hiểu lý do tại sao lại có sự chuyển biến này.

Nhưng dù sao vẫn là chuyện tốt dù lúc này hắn còn có chút lo lắng cho minh tinh nhà mình bị ai đó mang đi mặc cho hắn biết hắn lo cũng chẳng được gì. Chỉ là Sùng Minh ở khóe mắt nhìn thấy ai đó sắc mặt lại không đẹp cho lắm, trong lòng không khỏi có chút cười trên nổi đau của người khác. Người ngu đều nhìn ra được mối quan hệ của họ không phải một mình Khương tổng muốn, Bạch Thụy càng là cam tâm tình nguyện còn được nước lấn tới nữa. Có điều, chỉ nhìn biểu tình của Trác Dịch là hắn biết đối phương còn chưa có ý định từ bỏ đâu. Nhưng thế thì sao? Chỉ cần Bạch Thụy không muốn, ai cũng ép không được.

Cứ nhìn xem biểu hiện hôm nay của cậu đi thì biết. Chính là một bộ không sợ trời không sợ đất, đến Khương tổng còn dám cãi lại ầm ĩ như vậy. Dù không ai không nhìn ra là Khương Sầm đã nhân nhượng cậu. Chứ nếu hắn mà muốn, con hỗn sắc kim long nào đó chỉ có thể quắc đuôi làm mèo nhà được thôi.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục quay. Tạm thời để cảnh của Bạch Thụy qua một bên. Chúng ta bắt đầu cảnh của Tô Miện."

Tiêu đạo thấy tình huống tạm thời ổn định lại rồi thì lên tiếng kéo lại tinh thần của đám người.

Ai nấy lập tức trở lại với công việc. Nhưng không ngoại lệ vẫn là có người không chịu an phận.

"Trác ảnh đế, anh vẫn nên ở đây thì hơn."

Sùng Chinh phụ trách canh chừng ở lối vào Khương Sầm vừa mang ai đó đi qua nhìn thấy Trác Dịch đi tới thì lạnh mặt chặn lại.

"Đây không phải nhà của hắn."

Trác Dịch lạnh lùng nói. Biểu tình chẳng tốt đẹp gì người mù đều nhìn được.

Nhưng Sùng Chinh sẽ quan tâm?

Có điều trước khi hắn nói gì thì Sùng Minh đã lên tiếng: "Tôi nói này Trác ảnh đế. Không khó nhận ra anh đang cố sức lấy điểm trước mặt Bạch Thụy. Có lẽ công sức anh bỏ ra đã có được một chút kết quả tốt rồi. Bằng chứng là Bạch Thụy không phải lúc nào cũng sẽ bài xích anh. Nhưng đó là anh dùng đúng phương pháp, từng chút một len lỏi vào."

"Chính bản thân anh biết nếu mạnh mẽ cưỡng ép, với tính tình của Bạch Thụy cậu ấy sẽ chỉ càng thêm chán ghét anh. Tôi nghĩ anh là người thông minh, càng không phải là loại không có mắt. Anh phải hiểu lúc này anh đi phá đám họ là tốt hay xấu. Công sức anh tạo dựng lâu nay sẽ đổ sông đổ biển anh biết không? Chẳng bằng anh đứng một bên xem, đưa than sưởi ấm chứ không phải dệt hoa trên gấm, khiến cho tình cảm của họ ngày một bền chắc hơn, Bạch Thụy lại càng bài xích anh hơn."

Sùng Minh khó được nói nhiều với Trác Dịch như vậy.

Nhưng cho dù hắn không phải có ý tốt, ý đồ muốn kéo dài thời gian nấu ếch thì Trác Dịch lại không thể không thừa nhận hắn nói không sai. Mặc kệ cách hắn làm có cho ra kết quả gì không thì nó vẫn là biện pháp tốt nhất hắn có thể vào làm lúc này. Nếu chẳng may vì chút việc mà đem mọi thứ đổ ra đất, hắn mới sẽ hối hận. Hơn nữa hiện tại mọi chuyện vẫn còn có lợi cho hắn, Tống Thiên Kim kia là một con cờ tốt để hắn có thể lợi dụng. Hắn không thể nóng vội mà sôi hỏng bỏng không được.

Hai anh em họ Sùng nhìn Trác Dịch rời đi mà không khỏi âm thầm nhìn nhau một cái. Nhưng trong lòng Sùng Minh có chuyện không hiểu nên không bận tâm Trác Dịch nữa mà hắn hướng anh trai mình khó chịu hỏi: "Rốt cuộc Khương tổng muốn làm gì?"

Hắn không tin Khương Sầm sẽ bỗng nhiên muốn chơi trò chèo kéo với Bạch Thụy. Tính cách Bạch Thụy yêu ghét rõ ràng, làm không khéo sẽ phản tác dụng. Hắn cũng không tin Khương Sầm không biết Tống Thiên Kim đến đây. Nếu hắn muốn thì có thể ngăn không cho cô ta gặp mặt Bạch Thụy.

"Anh không quá rõ. Hiện tại anh chỉ biết Khương tổng muốn Bạch Thụy ghen."

"..."

Sùng Minh câm nín một hồi thì không nhịn được hỏi: "Vì cái gì chứ?"

Bạch Thụy rất đơn thuần chính hắn đều nhìn ra. Chẳng lẽ Khương đại tổng tài muốn tìm kích thích?

"Em thấy Bạch Thụy có ngốc không?"

Sùng Chinh không rõ lắm mà hỏi hắn một câu như vậy. Sùng Minh im lặng một lúc thì nói: "Cậu ấy chỉ là đơn giản, không phải ngốc."

"Anh chính là nói cái phần đơn giản kia. Nếu đến cả việc thích hay không thích người khác cậu ấy cũng không hiểu thì nó có là vấn đề không?"

"Sao cậu ấy lại không thích được..."

Sùng Minh nói được một nữa thì ngừng. Đối với ánh mắt ám chỉ của anh mình, hắn ngập ngừng nói: "Ý anh là cậu ấy chỉ theo bản năng làm chứ không hiểu à?"

Sùng Chinh gật đầu.

"Cho nên Khương tổng mới muốn kích thích cậu ấy một chút."

"..."

Tuy nghe rất hoang đường nhưng thật ra không phải không có lý. Có điều ai nhìn vào sẽ nghĩ Bạch Thụy không hiểu gì chứ. Cứ nhìn xem mới nãy, chính là một bộ chiếm hữu bá đạo không thèm quan tâm bất cứ cái gì. Khương tổng bỏ bê cậu ấy một buổi thì lập tức làm mình làm mẩy lên, tất cả đều là Khương tổng sai. Nếu tính đến mối quan hệ hợp đồng kia, Bạch Thụy như vậy là tự cho là đúng, mơ tưởng hảo huyền rồi không biết tốt xấu ngay. Cái việc tình nhân yêu kim chủ không hề hiếm lạ. Nhưng như vậy mà còn không phải yêu, còn không biết mình đang làm vậy là vì sao thì... Vậy mà đổi một người, Bạch Thụy lại thật sự có khả năng này.

"Nhưng Khương tổng đâu cần phải thử cậu ấy vậy chứ. Cậu ấy rất đơn giản. Cho dù không nhận ra thì cậu ấy vẫn sẽ không rời không bỏ một khi đã nhận định rồi một người."

Hắn vẫn cảm thấy cách làm của Khương Sầm là dư thừa. Không khéo Bạch Thụy sẽ hiểu lầm, cho rằng Khương tổng không có tình cảm với mình, tất cả chỉ là cậu ấy tự biên ra. Với tính cách của cậu, chạy mất là không khó đoán đâu.

Sùng Chinh đối với việc này chỉ biết nhún vai bất lực thôi chứ nói gì được. Ông chủ muốn làm, hắn chỉ có thể theo lệnh mà thực hiện. Có lẽ ông chủ không hoàn toàn muốn mọi chuyện diễn ra như thế, sau chuyện này có khi sẽ không lại làm thế nữa. Hiện tại mọi chuyện đã diễn ra rồi, chỉ có thể đợi xem Khương tổng của chúng ta có thu phục được con tiểu minh tinh nào đó không.

Phương hướng Khương Sầm mang Bạch Thụy rời đi là một ngỏ cụt cho nên trừ khi có thể vượt qua hai người Sùng Minh thì không ai có thể quấy rầy họ được. Mà cuối lối đi lại chính là nhà vệ sinh của khu thành cổ này, trước đây xây dựng là để phục vụ khách đến tham quan, hiện tại bị đoàn làm phim trưng dụng cho nên trừ người trong đoàn ra thì không còn ai sử dụng nó nữa. Vì vậy hiện tại ở nơi này chỉ có hai người họ thôi.

May sao nơi này vì toàn minh tinh sử dụng nên được vệ sinh rất sạch sẽ, có thể sánh với nhà vệ sinh của khách sạn năm sao nên không cần sợ không thích hợp để giải quyết chuyện tình cảm... Khụ.

Bạch Thụy thời điểm bị người mang đi được nữa đường cậu đã không làm mình làm mẩy ầm ĩ lên nữa rồi.

"Sao không nói nữa?"

Khương Sầm đặt người ngồi lên bồn rửa mặt lót sạch men sáng bóng không nhịn được trêu chọc hỏi.

"Hừ!"

Tiểu ngốc bức tính tình hẳn còn rất lớn trực tiếp quay mặt qua một bên không thèm nhìn hắn.

"Giận?"

Khương đại tổng tài biết mà còn cố hỏi.

"Anh cũng không phải đạo lữ của em, hừ!" Cho nên không thèm giận, hừ...

"..."

Tính tình còn thật là lớn, trực tiếp mang quan hệ hợp pháp ra nói luôn.

"Đợi thật sự là đạo lữ rồi không phải em sẽ leo lên đầu tôi ngồi?"

Khương Sầm tức cười làm bộ hỏi.

"Mới không thèm!"

Ai đó xị mặt ra hờn giận không thôi.

"Là ai chỉ muốn làm người yêu tôi thôi nhỉ?"

Khương đại tổng đến lúc này còn không quên tính toán nợ nần. Nhưng nhìn vẻ mặt ngốc đần ra không hiểu gì của cậu hắn không nhịn được nắm mặt cậu lên mút mạnh một cái lên môi cậu cho bỏ ghét. Tiểu ngốc bức này đã quên rồi, hắn biết ngay mà.

"Em không có nói!"

Đợi được thả ra rồi Bạch Thụy mới có phản ứng mà cắn trả lại hắn một cái. Ai biết lại trực tiếp cắn đến môi hắn chảy máu luôn.

"..."

"..."

Bạch Thụy ngốc một chút nhìn máu thấm ra trên đôi môi mỏng cậu mê của ai đó. Sau đó chưa đợi Khương Sầm có phản ứng cậu đã ôm mặt hắn, giống như mèo mà dùng lưỡi mình cẩn thận liếm đi những viên thủy châu màu đỏ đang rỉ ra kia còn không quên đáng thương nói: "Em không phải cố ý đâu... Ai bảo anh chọc em chứ..."

Ai đó bị cậu đau lòng thay cũng thấy lâng lâng, chưa gì câu sau đã lại bị cậu chọc cho bật cười. Kết quả đụng đến miệng vết thương khiến hắn không khỏi xuýt xoa một tiếng. Con tiểu ngốc bức nào đó lập tức luống cuống lên, nhưng lời nói ra lại...

"Ai mượn anh cười em!?"

"..."

Khương Sầm đến là chịu với con tiểu ngốc bức bá đạo này.

"Tính tình còn thật lớn!"

Hắn không chịu được nhéo mũi cậu cười mắng.

"Là anh sai trước..."

Nói đến đây giọng cậu bất chợt hạ xuống, còn cúi gầm đầu. Khương Sầm chưa kịp có phản ứng đã nghe cậu bệt miệng đáng thương tố:

"Ai biểu anh không giải thích gì còn bỏ đi cả ngày không về..."

"Còn mắng em... Còn nạt nộ... Chưa ai đối xử với em như anh đâu... Người yêu là gì... Đạo lữ em cũng phải xem xét lại."

Khương Sầm cảm xúc bị cậu nhào lên nhào xuống, đến cuối cùng không nhịn được vỗ cái bốp vào mông cậu, nặng giọng cảnh cáo: "Bảo em vứt cái suy nghĩ đó đi, không nghe!?"

Bạch Thụy đang muốn leo nóc nhà trực tiếp bị giọng điệu của hắn dọa cho rụt cổ, biểu tình tủi thân nhìn hắn.

"..."