Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 130: Là ai?



Hắn phải duy trì như vậy chừng mười phút sau mới triệt để bình ổn lại hơi thở của mình. Đồng thời để cơn đau nhức như đến từ sâu trong linh hồn kia mới giảm đi một chút mới nằm phịch trở lại. Hắn không khó để nhận ra được khuôn mặt của mình lúc này đảm bảo không hề đẹp chút nào. Thời điểm tồn tại kia hướng về hắn... Tuy đến hắn còn không biết mình núp ở chỗ nào nhưng hắn biết khoảng khắc lúc đó tồn tại kia gần như là trực chỉ hắn mà quát lên. Chỉ một âm thanh kia thôi đã đánh bật hắn từ trong giấc mơ trở lại hiện thực. Hắn có một khắc cho rằng nếu mình không nhanh thì...

Không, không phải! Không phải hắn nhanh mà là ý niệm kia nhanh. Là nó đem hắn ném về, không phải hắn.

Khương Sầm nghiêm mặt nằm trên giường, lần đầu nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện này.

Hai tồn tại kia nhất định không phải chỉ là xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Họ có thật. Cho nên hắn không chỉ đơn giản là mơ... Có lẽ chính hắn đều không thể mơ được một giấc mơ như vậy. Cho nên... Ngay từ đầu người rình rập hai tồn tại kia không phải là hắn. Hắn chỉ là người bám vào đối phương để cùng nghe trộm. Đối phương mới là người muốn nghe... Khao khát muốn biết về tồn tại thứ ba từ trong miệng hai người kia không phải của hắn, hắn là bị đối phương ảnh hưởng... Không, có khi hắn cũng có... Nhưng nó không mãnh liệt đến mức để hắn làm việc không lượng sức mình còn tổn hại sức khỏe này, trong khi cả hắn đều không biết "nó" là ai.

Hắn chỉ biết đối phương cùng hắn thoát không khỏi quan hệ cho nên hắn mới có thể thông qua đối phương mà cùng nhìn chung một cảnh tượng... Rốt cuộc "nó" là ai mà để cho "hắn" nhớ mãi không quên lại mạo hiểm như vậy...

Khương Sầm không biết trong lúc hắn đang suy nghĩ về chuyện này thì hai cái tồn tại kia cũng đang nghĩ về hắn.

"Bạch Dữ, sao vậy?"

Bạch Cửu cũng bị tình huống mới rồi chọc cho giật mình. Cậu ngồi trong khủy tay nam nhân vội ôm mặt hắn lên hỏi.

Bạch Dữ tâm thần vẫn ở trong không gian xung quanh dò xét nhưng không lại cảm nhận được gì nữa. Ban nãy nếu không phải dao động kia đủ mạnh thì chính hắn đều không nhận ra có người ở nghe lén họ nói chuyện. Điều này khiến sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.

Nhưng rõ ràng hắn không hề cảm nhận được một chút nào sóng dao động từ không gian pháp tắc... Này là sao?

"Bạch Dữ?"

Bạch Cửu không nghe thấy hắn trả lời mà chỉ thấy mày liễu như kiếm của hắn nhíu lại thì không khỏi càng theo gấp gáp thúc giục lần nữa.

"Có người rình rập chúng ta."

Bạch Dữ lúc này mới rút về tâm thần nhìn tiểu chuột nhỏ trong tay nghiêm nghị nói. Nhìn Bạch Cửu một bộ không tin được hắn cũng không trách cậu. Đến cảnh giới như họ, đặc biệt là Bạch Cửu phải nói là tồn tại không hề giống bình thường nhưng lại có thể có người ở dưới mí mắt họ nghe lén... Đó là chuyện kinh hãi thế tục thế nào hắn không lý giải được.

"Nhưng... Nhưng sao ta không có cảm giác gì..."

"Đừng nghĩ nhiều."

Bạch Dữ nhìn cậu hoang mang như vậy thì nghiêm giọng bảo vừa hôn lên môi cậu trấn an.

"Đối phương rất đặc biệt, giống như hòa cùng một với trời đất, càng như không có thực thể, không hề để lại chút dấu vết gì trong không gian. Nếu không phải một tia dao động linh hồn kia đánh động ta thì chưa chắc ta đã phát hiện."

"Tại sao lại là ngươi?"

Bạch Cửu không phải không chấp nhận được cách giải thích này. Nhưng sao chỉ có mình hắn cảm nhận được chứ.

"Cho nên ta nghĩ đối phương cùng ta có một tia liên hệ không bình thường."

Bạch Dữ nghiêm mặt nói.

Tuy hắn không nhận ra dao động linh hồn kia là tồn tại nào hắn từng biết. Thế nhưng hắn không đến nổi đến chút cảm giác cũng không có. Cũng chính vì vậy mà hắn mới không có manh mối.

"Ngươi nói... Mục đích của đối phương là gì?"

Bạch Cửu vô thức nhíu lại chân mày tinh xảo của mình khi nghĩ đến có lẽ đối phương không phải chỉ mới lén lút rình rập họ. Nhưng ngay sau đó nó đã bị nam nhân bạch chỉ cho miết đi, không còn nhăn nhún nữa. Bạch Dữ nhẹ giọng trấn an: "Ta không cảm nhận đến một tia ác ý nào. Có lẽ không phải người xấu."

Nhưng đối phương có thể theo dõi họ, việc này không thể đơn giản cho qua được.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều, việc quan trọng hiện tại của ngươi là thanh tẩy bóng tối. Còn có, ngươi nói con muốn về, có xác định được thời gian không?"

Bạch Dữ thấy tiểu chuột vẫn còn lo âu thì tìm cách đánh lạc hướng cậu. Quả nhiên sự chú ý của Bạch Cửu lập tức bị đứa con kéo đi. Cậu ôm mặt hắn nhẹ giọng nói: "Em không rõ lắm nhưng không lâu nữa. Đến lúc đó chúng ta đi đón nó nhé!"

Bạch Dữ nhìn nụ cười rạng rỡ của người trên tay, cưng chiều mà gật đầu đáp ứng. Tiểu chuột của hắn vẫn là nên vô tư lự như vậy mới tốt, giống như con hắn. Còn chuyện kia... Để hắn đến nghĩ là được rồi.

...

Ngày hôm sau Bạch Thụy vẫn theo thường lệ đến trường quay. Có lẽ cậu không thích Trác Dịch không phải chuyện gì oan uổng, không có hắn cậu cảm thấy không khí xung quanh tốt hơn hẳn. Nhưng người bên cạnh không ngừng toát ra cảm xúc tiêu cực khiến cậu không thể tận tình hưởng thụ bầu không khí tốt lành này. Bạch Thụy buộc lòng phải quay qua nhìn đối phương hỏi: "Tô Miện, có chuyện gì à?"

"A?"

Ai biết đối phương lại như hồn ở nơi nào, nghe cậu nói mới giật mình a một tiếng chứ điệu bộ giống như không hề nghe thấy cậu nói gì hết khiến Bạch Thụy không khỏi nhìn cậu ta nhiều hơn.

"Cậu sao vậy?"

Cậu hỏi lại.

Lần này đối phương đã chịu nghe, nhưng mà cảm xúc lại vẫn không tốt hơn chút nào. Đầu lông mày hiện rõ hai chữ tâm sự thật lớn. Cậu không biết người như Tô Miện suốt ngày líu ríu như chim thì sẽ có chuyện gì khiến cậu ta trở nên như vậy.

Thế nhưng Tô Miện lại có vẻ rất khó xử, muốn nói lại thôi.

Bạch Thụy nhìn là biết chuyện này không phải chuyện gì dễ nói cho nên không có định ép cậu ta. Chỉ là Tô Miện thật sự khó chịu cho nên một lúc sau vẫn là tung lung nói: "Tôi thật hâm mộ cậu."

"..."

Bạch Thụy không hiểu sao chuyện lại kéo đến trên người mình nữa. Cậu thì có cái gì mà hâm mộ?

"Ước gì tôi có thể giống như cậu và Khương tổng...."

"..." Bạch Thụy và Sùng Minh đồng thời, kín đáo đưa mắt nhìn nhau. Nhưng chưa đợi họ nghĩ gì đã lại nghe Tô Miện tự mình phản bác tung lung rối loạn: "Không, không đúng... Tôi muốn..."

Bạch Thụy nhìn Tô Miện rối rắm như vậy tâm trạng cũng không khỏi trùng xuống. Rốt cuộc thì cậu đã có chút nào hiểu được tâm sự của Tô Miện từ đâu ra nhưng lại không thể triệt để hiểu rõ tại sao đối phương rối rắm như vậy. Cho dù tình cảm không thuận lợi thì sao cậu ta lại giống như... Cậu cũng không biết nói sao nữa. Rốt cuộc thì vấn đề này đến cậu còn ngu ngơ khờ khạo thì làm sao mà lý giải cho được chuyện của người khác.

Đương lúc này bỗng nhiên cậu lại thấy Tô Miện bình thường trở lại, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì. Bạch Thụy nhạy bén phát hiện ra sự chuyển biến này là do trợ lý của Tô Miện đi mua cafe cho cậu ta đã trở về rồi. Nhưng Bạch Thụy không có suy nghĩ chuyện này lâu. Chuyện tình cảm cậu không hiểu được, cậu lại càng không phải người thích lo chuyện bao đồng trong khi đối phương đều không có ý định nói cho cậu. Nói đi nói lại cậu và Tô Miện vẫn chỉ là chi giao bình thường. Hơn người dưng một chút lại không đến mức để cho cậu chủ động nhúng tay vào chuyện của đối phương. Trừ khi đối phương tự động mở miệng nói cho cậu, hoặc là nhờ cậu giúp đỡ.

Khoảng thời gian sau đó mọi chuyện đối với Bạch Thụy diễn ra đặc biệt bình thường, cứ như vậy cho đến hết ngày.

Nhưng cậu không biết thời điểm đó ở thành phố S lại khác.

Khương Sầm mặt mày âm trầm ngồi dựa vào trên ghế sofa trong phòng nghỉ sang trọng tại nơi tổ chức bữa tiệc sinh thần của Trác lão gia tử. Khuôn mặt hắn lúc này đỏ ửng bất thường nhưng không giống như lần trước bị người ám toán mà khí huyết lộn xộn không thể kiểm soát. Dù cho hắn đều là mệt mỏi ngã đầu lên thành ghế, hai mắt nhắm chặt. Có điều lông mày của hắn đều nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Trong khoang miệng hẳn còn vươn mùi máu tươi như nhắc nhở hắn những chuyện vừa mới xảy ra càng khiến cho khí tức quanh thân hắn như gió bão nổi lên ngập trời. Sùng Chinh đứng ở cách đó không xa đều không dám lại gần chứ nói chi là nói gì.

Nữa tiếng trước...

Khương Sầm đang ở trong bữa tiệc của Trác gia vốn định vào nhà vệ sinh một chút rồi về luôn. Ai biết vừa đến ngã quẹo hắn đã bị một người vệ sĩ cao to không khác gì hắn tấn công. Đối phương hành động nhanh chuẩn đem một cái khăn tẩm thuốc mê chụp lên miệng mũi hắn. Sự việc diễn ra nhanh đến mức hắn không kịp trở tay, cứ thế bị đối phương ám toán thành công mà hôn mê đi trong tay đối phương. Sau đó hắn không còn biết gì nữa.

Thời điểm hắn mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện, còn có một đôi tay ở trên thân hắn chuyển động khiến hắn trong lòng giận dữ chỉ muốn ngay lập tức đánh bật ra, đồng thời đem nó cho chặt. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của hắn. Trong lúc hắn nghĩ như vậy thực chất hắn còn chưa mở được mắt, toàn thân không có một chút sức lực dùng được. Cảm giác vô lực này khiến hắn trở nên điên cuồng.