Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 140: Nhiệt tình như lửa (H)



Bạch Thụy cố nén khô nóng trong người vươn tay chạm vào nó. Bản năng cường giả cho cậu biết tình huống trên người nó thật sự không tốt. Cho nên cậu vô thức vận chuyển long châu đem một tia tiên lực chuyển vào người nó. Làm xong rồi cậu gần như là lại gục xuống nệm, cuộn tròn thành một cục rồi tiếp tục than nóng, còn kéo áo, không ngừng để lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn ửng hồng. Tiểu Sầm được cậu chuyển cho một tia tiên lực lại có phần quá sức với nó, cưỡng ép nó tiến vào trạng thái nhập định mà mê mang đi mất.

"Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?"

Lúc này Sùng Minh đã phát hiện ra tiểu Sầm, đồng thời nhìn thấy trạng thái của nó không được bình thường. Nhưng lúc này nó giống như ngủ cho nên hắn cũng không biết nó bị cái gì. Có điều hiện tại không phải thời điểm để xem xét, hắn vừa đem Phương Thần đẩy ra khỏi phòng vừa hỏi. Người sau tuy tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn là thuận theo Sùng Minh đẩy dần dần đi ra khỏi phòng, mắt thành thật không nhìn loạn.

"Ở lan can bên ngoài, trông nó cứ như bị bệnh. Để nó vậy không sao chứ?"

Hắn nghĩ đến đây thì không khỏi lo lắng. Vốn hắn còn định quay đầu nhưng giữa chừng kịp thời ngừng lại mà vẫn nhìn Sùng Minh dò hỏi.

"Tôi trông nó hình như đã ngủ rồi. Có lẽ nó đã gặp chuyện gì đó nhưng hiện tại trông có vẻ không sao nữa rồi. Chúng ta ra ngoài đi, Khương tổng đang trên đường đến. Hiện tại chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi."

Sùng Minh vừa nói vừa đem cửa phòng đóng lại, ngăn cách đôi bên.

"Khương Sầm đang đến?"

Phương Thần vừa nghe đã sợ run tim. Nhưng hắn nghĩ mình không có làm gì, còn hỗ trợ được chút chút, chắc không đến nổi bị diệt khẩu đâu ha. Có điều...

"Cậu ta bị làm sao thế? Đang yên đang lành mà... Đúng rồi! Trác Dịch!"

Bỗng nhiên lúc này hắn mới nhớ ra tình huống mình nhìn thấy trước đó cùng thiếu niên từ trong phòng... Đúng vậy, nó đúng là phòng của Trác Dịch đại ảnh đế. Vốn dĩ là hắn đuổi theo thiếu niên kia... Ngẫm lại Phương Thần mới thấy không đúng, trong lòng có ngờ vực cũng như chút suy đoán đến hắn còn không tin được. Nhưng chưa đợi hắn tin hắn đã vì ý nghĩa sau đó chọc cho khó chịu. Đến chính hắn còn không kịp rõ ràng thì đã bị Sùng Minh cắt ngang.

"Anh nói cái gì Trác Dịch?"

Sùng Minh nắm vai hắn gặng hỏi.

"A... À..."

Phương Thần bị dứt mạch suy nghĩ nhất thời không kịp phản ứng, phải một lúc sau hắn mới không nhanh không chậm nói: "Tôi đi theo anh thì lại tưởng anh lên lầu, kết quả tôi vừa lên đến nơi đã nhìn thấy một bóng người từ phòng Trác Dịch đi ra. Nhưng tôi không đuổi kịp đối phương..."

Hắn không hiểu đem cái phần phía sau thay đổi. Rồi lại còn hỏi: "Lúc nãy anh có nhìn thấy Trác Dịch ở dưới đại sảnh không?"

"Không thấy. Tôi tìm được Bạch Thụy trong phòng vệ sinh, còn tiểu Sầm lại đi cùng anh... Đúng rồi, anh tìm thấy nó ở đâu thế?"

Bình thường luôn dính trên người chủ nhân nó, đến lúc có chuyện lại không thấy đâu. Tuy hắn có cảm tưởng điên rồ là việc Bạch Thụy với trạng thái không bình thường lại chỉ nằm ở trong toilet chứ không có bị đem đi có liên quan đến việc tiểu Sầm mất tích nhưng hắn lại không biết làm sao giải thích chuyện này. Rốt cuộc hắn chỉ đành ém lại trong lòng.

"Tôi tìm thấy nó ở một góc kia, trông điệu bộ của nó cứ như là bị bệnh nên tôi mới bế nó lên."

Phương Thần dù nói đúng sự thật nhưng vô hình chung bản thân hắn lại không cảm thấy sự thật chỉ có nhiêu đó. Nhưng hắn như Sùng Minh đều có điều khó nói nên không thể nói ra, chỉ đành để lại nghi vấn trong lòng.

"Tôi nghi ngờ Bạch Thụy bị như vậy có liên quan đến Trác Dịch. Nhưng hiện tại Trác Dịch không thấy, có lẽ là đang ở trong phòng. Bạch Thụy lại... Anh tạm thời theo tôi đi điều tra chút chuyện đi."

Sùng Minh vừa nói vừa lôi kéo Phương Thần hướng thang máy đi.

"Cứ để cậu ta như vậy sao?"

Phương Thần không có dị nghị nhưng lại không nhịn được hỏi. Hắn nhìn ra được trạng thái của Bạch Thụy, mà với tình trạng đó cứ để như vậy coi được sao? Không sợ hư thân thể? Cho dù Khương Sầm có đến thì vẫn là vài tiếng sau...

"Biết làm sao được... Cậu ấy không cho người khác chạm vào. Với cả... Thôi đi, tôi nghĩ cậu ấy có thể chịu được đến khi Khương tổng tới."

Sùng Minh ngập ngùng một hồi thì chỉ có thể kết luận như vậy. Vốn hắn còn nghĩ đi làm cho cậu một bát canh thanh tỉnh đầu óc, nhưng lại sợ vào phòng nhìn thấy tình huống không nên thấy cho nên vẫn là thôi đi. Hắn sợ mình sẽ bị giết.

Vì để tránh tình cảnh tuy là thoát chết được rồi nhưng vẫn bị lăng trì đến gần chết thì hắn vẫn nên trước làm chút việc để lát nữa công đạo với Khương tổng, cứu vớt lại tội trạng của mình vẫn hơn.

Kết quả là hai người trong thời gian chờ đợi Khương Sầm đến đã chạy xuống bộ phận phục vụ của khách sạn điều tra xem đồ uống họ mang lên có bị động tay động chân hay không. Dù họ đã có mơ hồ đoán rằng tình huống khó mà xử lý được nhưng có làm còn hơn không làm.

Thời điểm Khương Sầm biết chuyện lại lên máy bay là hơn sáu giờ tối, đến được khách sạn của Bạch Thụy tại thành phố H lại là bảy giờ ba mươi. Trong thời gian đó Bạch Thụy vẫn luôn ở trong phòng gần như là tự mình an ủi bản thân. Một mình cậu phải nói quậy banh cái giường lên, đến cả tiểu Sầm đều bị cậu trong lúc không tỉnh táo quậy rớt xuống giường, lăn đến trong góc. Nhưng nhờ vậy khi ai đó đến không nhìn thấy nó mới tránh được một kiếp bị bán đi dù nó đã lập công lớn. Đành chịu, Bạch Thụy lúc đó gần như không một mảnh vải che thân, miệng không ngừng gọi tên hắn ngọt đến chảy mật, nơi nào đó càng là ướt át một mảnh vì bị cậu tự mình khuấy đảo...

Tình huống đó cho dù là một con ruồi nhìn thấy hắn đều sẽ diệt cả họ nhà ruồi chứ đừng nói là một con chuột. Còn là một con chuột hộ chủ không chu toàn.

"Khương Sầm ư ư... Không đủ hư ư... Muốn nhiều hơn..."

"Ư a..."

Não bộ của Khương tổng ta cháy mất. Vốn mang một thân lo lắng khó chịu nhìn thấy cảnh này hắn nào nghĩ được gì nữa, chỉ muốn đem người ôm lên, làm làm làm...

Mà hắn đều làm thế thật.

"Ưm Khương Sầm ha..."

Thời điểm hắn chạm đến Bạch Thụy gần như là lập tức quấn lên. Chẳng biết cậu có nhìn thấy không bởi vì tầm mắt vẫn luôn trong trạng thái mông lung. Nhưng cơ thể thật ra đã tự động nhận biết được người bên cạnh. Mùi vị của hắn, khí tức của hắn... Cậu một bàn tay ướt nhẹp còn vương vãi thứ chất lỏng trong suốt với mùi vị khiến người xịt máu mũi mà lần mò ôm lấy đầu nam nhân, chôn mặt vào cổ hắn không ngừng dụi tới dụi lui, gặm tới gặm lui. Đương nhiên không ngoại lệ là chọc cho ai đó một thân khí huyết bùng nổ rồi.

"Khương Sầm... Cho em ha... Cho em A!"

Chưa đợi cậu rên rỉ đòi hỏi xong miệng mềm bị cậu dày vò đến ướt át nãy giờ đã được dị vật xâm chiếm, nhất thời thỏa mãn đến mức phát ra một tiếng thở dài thích ý.

Rồi không đợi cho Khương Sầm làm gì cậu đã tự mình nhún lên nhún xuống, bộ dạng lẳng lơ còn gấp không chịu được rơi vào mắt ai đó thật sự là quá mức dụ nhân. Nhưng hắn ngoài giữ chặt cái eo của cậu, tại thời điểm cậu hạ mông thì phối hợp nhấn eo cậu thật mạnh xuống thì hoàn toàn chỉ ngồi đó nhìn xem. Mặc cho ám trầm cuồn cuộn nổi lên trong mắt.

"A thích quá... Hư ư a..."

Theo từng âm thanh dụ hoặc vang lên mắt ai đó cũng dần dần bị sắc đỏ xâm lấn, vật dưới hạ thân còn đang chôn trong hang động dù bị hắn làm bao nhiêu lần vẫn chật hẹp ướt át mê người càng là cứng rắn như sắt thép.

Toàn thân bởi vì bị tiểu bại hoại nào đó đốt lửa mà cảm thấy nóng đến khó thở, nhất thời không nhịn được đưa tay giật phăng chiếc cà vạt trên cổ đi. Hiện tại nhìn lại mới thấy. Người đàn ông ngồi bên giường trên người vẫn một thân chính trang nghiêm chỉnh như lúc mới đến. Mặc dù có bộ vị nam tính nào đó lộ ra bên ngoài thì đều là bị ai đó cho cắn nuốt không thể nhìn thấy chút trạng thái không chỉnh tề nào. Ngoài việc caravat vừa bị tháo ra cùng cổ áo bị tiểu bại hoại nào không ngừng kéo rộng theo động tác của cậu thì hoàn toàn là một bộ khí chất cấm dục. Mà bởi vì ai đó toàn thân trần trụi sắc tình lẳng lơ ở trên người hắn nhún nhảy vừa rên rỉ mị nhân mà càng khiến cho hình ảnh này càng thêm sai trái... Càng thêm chọc người muốn đem hắn lột trần cho hòa hợp với mọi thứ.

"Ư A!"

Tiểu bại hoại trong trạng thái bị ham muốn nguyên thủy xâm chiếm rốt cuộc đã tự chơi mình đến cao trào, ưỡn ngực cong mông ngưỡng cổ bắn ra. Bên trong hang động chật hẹp lầy lội lại càng ra sức hút lấy cự điểu nào đó. Bộ dạng cứ như muốn đem nó cắn nuốt. Khổ nổi chính là nó vẫn cứ cứng rắn như vậy mới càng chọc cho Bạch Thụy vừa mới cao trào ham muốn bị dược vật khơi dậy lại nổi nên.

Có điều trải qua một lần thỏa mãn cơ bản cậu đã thoải mái hơn một chút, lúc này đã có đủ sực tỉnh táo để quan tâm đến người đàn ông bên cạnh.

"Khương Sầm a..."

Hơi thở ngọt ngấy của cậu phun ở trên cổ như đốt lửa trong lòng ai đó.

"Thoải mái chưa?"

Hắn dùng chất giọng khàn khàn cấm dục kia vừa bốp chặt cái mông căng mẩy của tiểu bại hoại vừa nguy hiểm hỏi.

"Muốn nữa ư..."

Bạch Thụy vừa nói vừa đem bản thân hai khối đậu đỏ ma sát ở trên vải vóc chất lượng của người đàn ông, kích thích từ nơi mẫn cảm khiến cậu không nhịn được rên rỉ. Tiểu điểu vừa mới phun trào lúc này lại đã có xu hướng ngẩng cao đầu cọ vào bụng dưới của ai đó nữa.