Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 142: Chúng ta về nhà đi(H-)



"Phương thiếu, anh sao thế?"

Bỗng nhiên Sùng Minh nhận ra hắn khác thường mà lên tiếng hỏi. Sau đó chưa đợi hắn trả lời Sùng Minh đã nghĩ đến gì mà hô lên: "Đúng rồi, không phải anh nói có một thiếu niên rời khỏi phòng Trác Dịch sao. Có phải là cậu ta không? Mà nhìn kỹ thì cậu ta trong có phần giống Bạch Thụy thì phải. Dù cậu ta là tóc đen... Có lẽ Trác Dịch đã nhìn lầm? Cơ mà vẫn không giải thích được tại sao đối phương lại chụp những tấm hình này rồi còn gửi cho Bạch Thụy."

Sùng Minh không biết lời suy đoán lung tung rối loạn của mình đã khiến cho suy nghĩ trong lòng Phương Thần như ánh mặt trời phá khai mây đen, để lộ chân tướng ở bên trong. Hiện tại trừ khi có cách giải thích chính xác hơn, hắn là không thể xóa bỏ được suy nghĩ tiểu vật nhỏ kia chính là thiếu niên này. Trong lòng hắn còn cố chấp cho rằng tất cả những gì mình nghĩ là đúng.

Tại sao vậy? Vì hắn...

Lòng hắn lộn xộn, ngoài miệng hắn không có cảm xúc đáp lời Sùng Minh: "Đúng là cậu ta. Dù tôi chỉ thấy bóng lưng nhưng vóc dáng cùng kiểu tóc đều giống."

Lúc nói đến thiếu niên hắn không nhận ra giọng mình mềm hơn. Không chỉ hắn mà người khác cũng vậy.

"Nếu dùng cách nói Trác Dịch vì nhớ thương Bạch Thụy mà tìm đến một thiếu niên gần giống như cậu để thỏa mãn cũng không phải không được. Nhưng Bạch Thụy bị chuốc thuốc lại nói làm sao. Lại nói, tại sao cậu ta trông giống như đang chơi Trác Dịch một vố vậy? Đáng lẽ Trác Dịch nên là... Lại đổi thành vào phòng cùng người này?"

Tại vì thiếu niên là... Trong lòng Phương Thần như có tiếng nói giải thích cho tất cả những nghi vấn của Sùng Minh nhưng hắn lại chỉ trầm mặc nghe, không hề biểu hiện chút nào hắn có lý giải khác về việc này. Bởi vì nó quá mức hoang đường lại hoàn mỹ lý giải mọi chuyện một cách logic? Hắn nghĩ chỉ cần hắn nói, Sùng Minh có khi sẽ tin cho xem. Dù sao Sùng Minh đều quen thuộc vật nhỏ kia hơn hắn. Nhưng hắn lại không phải vì Sùng Minh sẽ tin mà vẫn đem chuyện này giấu đi... Hắn vì...

"Mặc kệ thế nào, chúng ta đã có thứ này trong tay, không sợ không cho Trác Dịch một vố đau."

Sùng Minh gằn giọng nói. Như vậy hắn vẫn có cái để bàn giao với ông chủ tư bản của mình.

Khương Sầm không biết Sùng Minh vì sợ hắn trách phạt mà cực khổ nghĩ tìm cách để giảm nhẹ tội. Hắn hiện tại còn đang bận thỏa mãn cái tiểu bại hoại chưa từng biết đủ nào đó chỉ cần hắn lơ đãng một cái là lại ra chuyện.

Bốp!

"Kẹp chặt như vậy làm gì?"

Vừa mới được hắn bắn cho một bụng căng tròn, tiểu bại hoại nào đó vẫn nhất quyết không buông anh em của hắn ra, còn xoắn... Khương Sầm không khỏi cho cậu một cái tát vào mông.

Không khó để thấy cái mông tiểu hỗn sắc kim long đều bị hắn đánh đến đỏ nhưng vẫn cứ lẳng lơ sắc tình như vậy. Bên trong kẽ mông còn luôn cắn chặt một thanh sắt nóng vốn dĩ là bán mềm hiện tại đã lại cứng rắn lên. Này là có tiết tấu muốn bị ai đó vắt kiệt nhưng vẫn cứ hưởng ứng theo cậu đây mà.

Đều là phu sướng phu tùy nhưng ai đó cứ phải đổ thừa cho cậu... Bạch Thụy ở trong lòng bĩu môi khinh thường hắn.

Sau khi trải qua một trận điên loạn trong phòng tắm Bạch Thụy cơ bản đã giải quyết được chút dược vật kia. Hiện tại cậu chỉ là đang ở trạng thái dính người, thực chất chỉ là muốn tương dung mật thiết với ai đó cho nên mới không rời không bỏ món đồ kia thôi. Dù hiện tại bị nắm lên làm tiếp cậu cũng không ngại, nhưng mà người này có thể nói cho công bằng chút được không.

"Còn không phải sao?"

Xui thay cái trề môi của cậu lại bị ai đó nhìn thấy, thế là bị hắn đánh cái bốp lên chỗ gắn kết thật chặt của hai người. Kết quả lại chọc cho Bạch Thụy rên rỉ một tiếng ngọt như chảy mật. Nơi mê người càng theo bản năng cắn chặt thứ hùng dũng vĩ đại kia. Ai đó nhất định là cố ý...

Lúc này hai người đang nằm ở trên ghế sofa. Hai thân hình phải nói là dán chặt vào nhau không có kẽ hở. Bạch Thụy một chút đều không rời ra hắn, chỉ muốn làm tổ trong ngực nam nhân luôn.

"Khương Sầm..."

Bỗng nhiên nghe cậu như vậy ỷ lại gọi, còn bị hơi thở ấm áp thơm tho hẳn còn vươn mùi rượu của cậu phun cho mơ màng, cổ họng hắn vô thức phát ra một tiếng trầm thấp đáp lại.

"Em quay xong rồi này... Chúng ta về nhà đi..."

Về nhà... Vốn là một từ ngữ đặc biệt đối với cậu. Nhà trong lòng cậu không nơi nào khác chính là Uẩn Thiên thế giới, nơi có hai cha đang đợi cậu. Lúc này nó lại mang một ý nghĩa khác. Nhà chính là nơi cậu sống với người đàn ông mới hơn một tháng. Nếu là người khác đến nói thì quãng thời gian họ quen nhau thật sự là quá chớp nhoáng, chẳng đủ cho cái gì hình thành cùng đảm bảo. Có lẽ đến cả người đàn ông đều không nghĩ quá sâu xa. Nhưng đối với Bạch Thụy nó đã đủ cho cậu đối với người đàn ông kia sinh ra tâm tình không rời không bỏ. Long châu đều đã nhuốm đầy khí tức của hắn, trái tim càng bị nuông chiều không giới hạn cho chiếm. Cậu càng sẽ trân trọng, nâng niu nơi họ nối tiếp với nhau. Cậu không biết hắn có nghĩ vậy không, nhưng cậu đã muốn nhận định rồi, cậu sẽ cố gắng cho nó thật sự trở thành thứ cậu muốn.

Khương Sầm không biết cảm xúc mãnh liệt trong lòng tiểu ngốc bức bình thường vẫn luôn rất ngốc nghếch trong tình cảm. Hiện tại cậu cũng ngốc nghếch như vậy nhận định một mối quan hệ nếu tính ra chỉ mới có hai tháng hình thành. Nhưng khi nghe cậu nói về nhà, trong ngực hắn đều là dâng lên nổi xúc động khó tả. Trong lúc nhất thời chẳng ai phân biệt được âm thanh đang phát ra trong lòng ngực của cả hai là của ai. Họ chỉ biết nó đồng điệu, hòa quyện lấy nhau vào lúc này.

"Ừ."

Bạch Thụy nghe được tiếng đáp lại của hắn thì không hiểu cảm thấy vui vẻ. Cậu không ngừng như mèo con dụi đầu vào hõm cổ hắn bày tỏ sự thỏa mãn.

"Nhột."

Khương Sầm bị đầu cún trong ngực chọc cho nhộn nhạo không thể không giữ nó lại. Nhưng ai đó đang bị cảm xúc hạnh phúc trong lòng làm cho xúc động, không nhịn được được lại hướng người đàn ông đòi hỏi.

"Khương Sầm... Muốn nữa..."

"..."

"A!..."

Kết quả cho sự kích động là tiểu hỗn đảm nào đó đã bị nắm lên thảo phạt một trận điên cuồng nữa.

Từ sofa cho đến chiếc giường lớn ấm áp trong phòng... Một trận yêu đương không có tiết chế cứ thế kéo dài đến tận lúc bầu trời đều muốn tỏa. Bạch Thụy gần như là bị làm cho ngất đi nhưng ai đó tinh thần lại đặc biệt phấn chấn. Trong lúc cậu đang ngủ hắn đã kêu Sùng Chinh hai người đến thu xếp đồ đạc lên máy bay ngay khi trời còn chưa sáng. Bạch Thụy đều là bị người ôm đi, một bộ ỷ lại mười phần, cũng không sợ bị bán đi mà ôm chặt cổ hắn không rời. May sao lúc này sân bay chẳng có bao nhiêu người, dù thời điểm qua trạm kiểm soát họ còn rước lấy vài ánh mắt tìm tòi kỳ quái nhưng đều không lại khuôn mặt lạnh lùng của Khương đại tổng tài dọa cho rụt về. Cứ thế, Bạch Thụy thời điểm tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong nhà của họ tại S thị thì không khỏi vui vẻ chạy khắp nhà một lượt.

Cậu thì như vậy, còn Trác Dịch thì sao?

Sau khi bị tiểu Sầm cho hôn mê đi lại tạo kiểu tạo dáng một trận thì trực tiếp ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Bởi vì tác dụng của mị thuật mà hắn mông lung không rõ rốt cuộc đêm qua hắn có cùng Bạch Thụy một đêm hoang đường không. Nhưng hắn nhanh chóng làm rõ suy nghĩ này. Đơn giản là vì tuy toàn thân hắn bị cởi đến bóng loáng nhưng cơ thể lại sạch sẽ, xung quanh không có dấu vết gì cho thấy đã có chuyện tốt lành diễn ra ở đây. Như vậy chưa tính, vấn đề là hắn lại ngủ mê mang, trong phòng chẳng có lấy một bóng người nào ngoài hắn.

Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra thì đêm qua... Sao hắn lại ngủ mất? Bạch Thụy đâu? Sao hắn lại hôn mê?

Trác Dịch mang đầy một thân tâm sự vốn định đi tìm Bạch Thụy làm rõ, ai biết đối phương vào sáng sớm đã trở lại S thị. Trác Dịch có phải nói là bị khó hiểu trong lòng dày vò một trận. Mới đầu hắn định dựa vào chuyện này để cưỡng ép tách hai người kia ra. Tuy không phải không có điểm để lợi dụng vì hắn đã chuẩn bị khá nhiều nhưng hắn lại không nắm chắc chuyện tối qua đã thành. Cho dù hắn có thể khiến cho Khương Sầm hiểu lầm Bạch Thụy thì với tính cách của Bạch Thụy, cậu cũng sẽ không đơn giản thỏa hiệp với hắn. Lỡ mà đêm qua hai người không hề có gì với nhau... Dù hắn chẳng hiểu gì cả thì mục đích hắn muốn vẫn là không đạt được trọn vẹn.

Bạch Thụy nếu biết Trác Dịch nghĩ gì thì đảm bảo sẽ nói cho hắn. Chưa nói chuyện này không có khả năng xảy ra vì dù cậu có bị chuốc thuốc, hắn đều không thể chạm được vào người cậu nếu không được cậu cho phép. Cho dù hắn có làm gì được thì cũng không thể khống chế nổi cậu. Bạch Thụy không phải người thường, tư tưởng của cậu cũng sẽ không theo lối suy nghĩ của nhân loại tầm thường. Trinh tiết gì đó thật ra không có quá nhiều ý nghĩa gì cả. Chỉ cần nó vẫn chỉ là một hồi tai nạn cậu không muốn, nó chẳng làm nên được cơm cháo gì. Có khả năng vì quá tức giận cậu sẽ đem hắn giết, như vậy thì cái gì cũng không có nữa rồi.

Chỉ cần cậu không thích hắn thì vĩnh viễn hắn đều đừng mơ cậu sẽ thỏa hiệp với hắn. Hắn không có năng lực giam giữ cậu thì đừng lại nói chuyện hoang đường đó.