Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 148: Đây là chuyện gì chứ...



Tiểu Sầm rốt cuộc giải cứu được cái tai của mình về. Tuy rằng không đau nhưng nó cứ có cảm giác kỳ quái lắm. Thêm chuyện mới nãy hắn nói, nó không khỏi cảnh giác lùi về sau một bước lom lom dòm hắn.

"Ngươi không thừa nhận cũng được. Dù sao ta chỉ muốn xác định chuyện này thôi."

Ai biết lại nghe hắn nói vậy, nó lại càng thêm không hiểu. Rốt cuộc người này muốn gì... Giống như nhận định rồi nó chính là thiếu niên hắn thấy... Nhưng như vậy không phải là nói hắn biết nó không phải một con chuột bình thường? Hắn không sợ? Hay hắn muốn dùng chuyện này uy hiếp nó?

Vừa nghĩ đến đây nó đã nghe hắn nói:

"Ngươi đừng lo, ta sẽ không nói chuyện này cho ai nghe. Cũng không muốn ngươi làm gì cả. Nhưng mà ta chỉ muốn nói, ta rất thích ngươi."

"Ta cũng không biết tại sao nữa. Nhưng từ lần đầu nhìn thấy ngươi đã thích rồi. Cho nên ngươi đừng có chán ghét hay cảnh giác với ta như vậy."

Tiểu Sầm đầu đầy khó có thể tin được nhìn người đàn ông có khối người mê kia. Nó nghe lầm rồi đúng không? Hay là do nhân loại này nói quá khó hiểu?? Hay là nó hiểu sai ý tứ của lời nói này???

"Dù sao ta cũng không biết nữa."

Không hiểu sao Phương Thần lại giống như hiểu được ý tứ trong đôi mắt đậu đen kia mà cười khổ một tiếng.

"Ngươi ăn đi, ăn xong ta đưa ngươi về."

Phương Thần nói rồi đưa tay cầm ly cafe của mình lên nhấm một ngụm, mắt nhìn ra ngoài cửa kính khẽ trầm tư. Rốt cuộc thì cảm xúc trong lòng hắn nên lý giải thế nào hắn cũng không rõ. Nhưng chính là hắn cảm thấy bản thân hôm nay làm vậy không có sai. Sau khi nói rõ rồi trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm. Mặc dù hắn vẫn không nhịn được tự cười giễu mình. Đường đường là Phương đại thiếu của S thị người tình đầy rẫy thế nhưng chỉ là chơi qua đường, chưa từng có tình cảm chân thật với ai lại đối với một con vật nhỏ thành tinh vừa gặp đã có tình cảm. Có khi hắn là bị nó vô tình mê hoặc đi cũng nên. Nhưng hắn cảm thấy bản thân thật tỉnh táo, con vật nhỏ kia đều không tận lực quyến rũ hắn như trong phim, càng là né tránh hắn.

Cho nên hắn tự lại gần là do hắn quyết định. Phương Thần hắn không đến mức đổ lỗi nọ kia. Nhưng hắn lại không biết nói sao về việc theo đuổi một con vật... Hắn cảm thấy bản thân tương lai nhất định là khổ. Trừ khi hắn đem nó về ngày ngày bồi dưỡng tình cảm... Nhưng có thể sao? Chưa nói chủ nhân nó, con vật nhỏ này nhất định là không chịu. Nếu hắn cưỡng ép mang đi, nó sẽ càng ghét hắn hơn.

Cái trò cưỡng ép gì đó hắn tự nhận bản thân không phải người có máu đó đâu.

Hắn muốn là tự do yêu đương. Cho dù là tình nhân của hắn đều là tự nguyện lên giường, hắn chưa từng ép buộc, không hợp thì tan. Nhưng chỉ với con vật nhỏ này, hắn không muốn nó ghét hắn, xa lánh hắn. Có như vậy hắn mới không cảm thấy con đường này đi quá gập gềnh kỳ quái.

Tiểu Sầm không biết trong lòng ai đó nghĩ gì, nhưng nó thấy hắn bỗng nhiên trầm tư như vậy thì càng thêm không biết làm sao. Tự nhiên nó... Nó nghĩ nó chỉ là một con chuột... Vô tình được chủ nhân mua về nuôi, lại không nghĩ được chủ nhân khai mở linh trí rồi tu luyện. Nó nghĩ cuộc đời của nó chính là bình thản ở bên cạnh chủ nhân tu luyện, nào có nghĩ... Nhưng đối phương có vẻ rất chân thành, còn không có ép buộc nó cái gì...

Chủ nhân à, tiểu Sầm phải làm sao đây?

"Chít..."

Phương Thần đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi giống như đang thâm dò của tiểu vật nhỏ kia. Đợi hắn đưa mắt tới thì đã đối diện với một đôi mắt đậu đen thủy linh đầy nhân tính.

Chủ nhân của đôi mắt kia thấy hắn nhìn tới thì bò ngang vài bước rồi dừng lại nhìn hắn.

"Ngươi muốn về?"

Hắn không hiểu mà gần như ngay lập tức đoán được ý nó. Quả nhiên nhìn thấy con vật nhỏ kia gật nhẹ cái đầu một cái. Khó được thấy nó chịu giao tiếp đơn giản với mình, Phương Thần dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn theo ý nó. Nhưng trước khi đứng dậy hắn nhìn đĩa bánh không mất đi bao nhiêu trên bàn dò hỏi: "Không ăn nữa sao?"

Tiểu Sầm ngốc một cái, sau khi theo ánh mắt của hắn nhìn đến đĩa bánh. Lúc này nó mới hiểu ra. Nó rối rắm một chút rồi chạy lại ôm một cái bánh lên vừa nhìn hắn. Nội tâm Phương Thần như bị ép mềm đi, hắn nhẹ giọng hỏi:

"Gói về cho ngươi đúng không?"

Tiểu vật nhỏ lập tức gật đầu.

Thế là Phương Thần một tay ôm chuột, một tay bưng đĩa bánh lại quầy thu ngân nhờ nhân viên của họ đem bánh đóng gói lại, trả tiền rồi mang cả chuột lẫn bánh trở về.

"Tuy có chút kỳ quái nhưng một anh chàng đẹp trai ngồi nói chuyện với một con vật nhỏ đáng yêu, hình ảnh này thật là chọt trúng tim tui, ấu ấu!!"

"Đúng là rất cưng."

Phương Thần không biết sau khi họ đi nhân viên trong quán không ngừng bàn tán về hắn. Bản thân hắn không nhanh không chậm trở lại chung cư của Bạch Thụy. Có điều hắn không lên trên được nên chỉ có thể gọi điện kêu người xuống. Tiểu Sầm từ lúc đó vẫn luôn ngồi trong lòng bàn tay hắn. Nó được hắn che chở không cho nắng chiếu đến, thật sự là được sủng mà kinh. Nhưng trong lòng nó đang rối rắm, bởi vì sự chu đáo thấu hiểu của người này mà càng thêm không biết phải làm sao.

Vừa nhìn thấy chủ nhân nhà mình xuất hiện ở cửa thang máy nó đã nghĩ phóng qua nhưng ai đó nhanh chóng giữ nó lại. Đợi chủ nhân của nó lại gần mới cẩn thận đưa nó cho cậu còn không quên nói: "Đừng có hấp tấp như vậy."

"Đây là của nó. Đột ngột rồi."

Lúc này Phương Thần mới đưa túi bánh cho Bạch Thụy vừa tạ lỗi nói.

Đúng thật là đột ngột. Tự nhiên Khương Sầm đi thẳng đến ổ bông đem tiểu chuột nắm lên ném ra ngoài cửa cậu đều không kịp phản ứng. Sau khi nghe hắn giải thích cậu mới không lo nghĩ hắn là muốn ném tiểu Sầm đi. Cậu đều không ngờ người này không thông qua được cửa của tiểu Sầm lại chạy đi nhờ đại Sầm. Ai đó thì đúng là không cần hỏi ý kiến ai rồi, trực tiếp đã đem chuột ném đi, đúng thật là làm người ta không kịp trở tay.

Cậu còn sợ tiểu Sầm sẽ làm loạn lên. Nhưng hiện tại nhìn nó tuy nằm trên vai cậu, đôi mắt lại hâu hấu nhìn người ta cũng không biết đang nghĩ cái gì, có điều không giống như vừa đánh một trận lớn về, Bạch Thụy tò mò nhưng cũng nhẹ lòng hơn.

"Tôi lên đây."

Bạch Thụy lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhặt với hắn vừa nói.

"Tạm biệt."

Phương Thần lưu luyến nhìn con vật nhỏ trên vai cậu nhưng vẫn là nói.

Cửa thang máy đóng lại ngăn cách đôi bên với nhau.

Bên trong thang máy, Bạch Thụy đã không nhịn được hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?"

"Chít chít..."

Tiểu Sầm như gặp được tri kỷ, lập tức hoa chân múa tay nói một hồi. Đến cuối cùng điệu bộ còn có phần chán nản khiến Bạch Thụy nghe mà choáng váng nãy giờ không nhịn được buồn cười.

Cậu nào nghĩ chuyện lại như vậy chứ. Nhưng mà...

"Vậy ngươi tính sao?"

"Chít..."

Nó thì biết tính sao... Tự nhiên kêu nó đối mặt với vấn đề đến chính chủ nhân đều cảm thấy rắc rối nữa.

Ting.

Cửa thang máy mở ra.

"Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa."

Tiểu Sầm đang rối rắm nghe cậu nói vậy thì vô thức ngẩng đầu lên nhì cậu.

Bạch Thụy vừa đi ra ngoài vừa nói: "Chỉ là... Ngươi cảm thấy thế nào với hắn? Nếu lần sau hắn lại tới thì phải làm sao?"

Phải làm sao... Đầu tiểu Sầm như muốn to ra, trong lòng nó rối bời gì đâu. Tự nhiên quăng cho nó vấn đề to đùng, vượt quá năng lực của nó như vậy.

"Chít..."

Nó bất lực chỉ đành ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân ngốc nghếch nhà mình cầu giúp đỡ.

"Như vầy đi. Ngươi có cảm thấy hắn đáng ghét như Trác Dịch không?"

Bạch Thụy nghĩ nghĩ rồi đổi một cách nói.

Quả nhiên cách này hiệu quả, tiểu Sầm lập tức lắc đầu.

"Như vậy là ngươi không bài xích hắn. Thế lần sau hắn tới ngươi cứ cư xử bình thường như với Sùng Minh, với mọi người thôi."

Bạch Thụy đơn giản nói.

Tiểu Sầm bị cách nói này của cậu chọc cho ngẩn ra. Thật lòng mà nói thì cách này... Sao nó không nghĩ ra nhỉ. Nó thật sự là bị người kia bất thình lình làm cho mụ mị. Thật ra nó chẳng cần chi rối rắm hắn có hay không có tình cảm với nó. Nó chỉ cần như bình thường, là chính nó thôi.

"Chít!"

"Ân."

"Hai người đang nói gì vậy?"

Khương Sầm ngồi trong phòng khách nghe hai chủ tớ họ lầm bầm thì thuận miệng hỏi.

Tiểu Sầm vừa mới bỗng nhiên bị hắn ném đi, lúc này lại bất thình lình nghe thấy giọng nói của hắn nó theo phản xạ có điều kiện lập tức bấu trên người chủ nhân mình, thả thân thể ở sau lưng cậu núp đi. Chỉ để lộ đôi mắt đậu đen lom lom cảnh giác dòm người đang ngồi trên sofa kia.

"Phì!"

Bạch Thụy nhìn mà buồn cười không thôi. Nói thật, lỡ mà ai đó muốn đem nó ném, nó trốn cũng trốn không được. Nhưng cậu không đến mức đem lời này nói ra đâu.

Bạch Thụy đem nó thả lại vào trong ổ bông cũng không quên mở bịch bánh ra đổ vào đĩa cho nó rồi quay lại chỗ người đàn ông đang ngồi. Cậu ôm cổ hắn hí hửng nói: "Em nói anh nghe, bạn của anh đúng là kỳ quái."

Khương Sầm không nói gì mà nhìn cậu ý hỏi vừa thuận tay nắm cái eo cậu kéo gần lại. Bạch Thụy thuận thế ngồi luôn trên đùi hắn.

"Hắn vậy mà tự mò ra được tiểu Sầm không giống bình thường, còn tỏ tình với nó nữa."

Bạch Thụy hớn hở không thôi. Chuyện này đúng là kỳ ba.

Đến cả Khương Sầm nghe xong còn sững người một chút.

"Anh nói, Phương Thần người này thế nào?"

Bạch Thụy vừa nói đến đây tiểu vật nhỏ nào đó đang nhai bánh trong ổ cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Nó cũng không biết bản thân đã bắt đầu chú ý những thứ có liên quan đến ai kia theo bản năng.