Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 162: Tôi thật hâm mộ cậu



Bạch Thụy đã đoán được kha khá nhưng không có biểu hiện gì mà bình thản gật đầu. Có điều thái độ của cậu lại khiến cho Tô Miện như được tiếp thêm sức mạnh, vẻ mặt có thả lỏng hơn mà nói tiếp: "Cậu cũng biết tôi mới vào nghề gần đây thôi, sớm hơn cậu một năm nhưng sự nghiệp gần như thuận lợi ngay từ thời điểm đầu tiên. Hồ sơ lý lịch của tôi cũng đẹp, xuất thân chính quy cho nên mọi người dù không thiếu lời ra tiếng vào cho rằng tôi cũng như những người khác trong giới bị quy tắc ngầm thì họ không có chứng cứ cũng không làm gì được tôi."

"Nói ra thì tôi không phải sau khi vào nghề với quen được anh ta. Trước đó khi còn đang đi học đã có qua lại rồi. Là tôi cần tiền, anh ta cần thân thể này."

Tô Miện nói đến đây thì nằm quật ra ghế sofa trong phòng, nụ cười có chút cay đắng. Rõ ràng mọi chuyện cũng không có giống như Tô Miện nói, chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Ít nhất Tô Miện là có tình cảm với người ta, khó nói không phải tự nguyện bị bao nuôi. Bạch Thụy không nói gì chỉ im lặng nghe, lúc này cũng im lặng nhìn Tô Miện cả người không còn sức sống như bình thường vẫn thấy. Có lẽ để duy trì được như vậy cậu ta đã rất cố gắng. Bạch Thụy là người vô tư không hiểu được nội tâm của Tô Miện nhưng cậu vẫn biết làm sao lắng nghe, hiểu được những lời cậu ta nói.

Bỗng nhiên Tô Miện lại quay qua nhìn Bạch Thụy cảm thán: "Tiểu Bạch, thật ra tôi rất hâm mộ cậu."

Bạch Thụy không phải mới lần đầu nghe thấy lời này từ miệng Tô Miện nhưng cậu vẫn luôn không hiểu. Lần này Tô Miện cũng không đợi cậu thắc mắc đã nói hết ra.

"Tôi nhìn ra được cậu là người vô tư, sống không có gánh nặng càng không coi trọng tiểu tiết. Kim chủ của cậu... Tôi không biết giữa hai người rốt cuộc có mối quan hệ thế nào nhưng tôi có thể nhìn ra được cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu, cưng chiều cậu. Tất cả đều khiến tôi ghen tỵ với cậu."

Tô Miện biểu tình khổ đắng, khóe miệng đang cười nhưng thật khó coi.

"Dù rằng đều là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng nếu anh ta cũng giống Khương tổng, bên ngoài sạch sẽ, bên trong chuyên nhất một người... Không, cho dù không đến mức như vậy, tôi cũng chỉ cần anh ta đừng có cái gì cũng muốn... Vừa muốn sự nghiệp còn muốn tình cảm của tình nhân. Tôi cũng là con người thôi, thiết nghĩ tôi cũng chẳng nợ nần gì anh ta cả."

Tô Miện lung tung rối loạn nói một đống nhưng Bạch Thụy bất ngờ lại hiểu được. Có lẽ là do tâm tình cậu lúc này vừa hay ở cùng không gian với cảm xúc của Tô Miện.

"Thời điểm đó tôi cùng anh ta ký hợp đồng ba năm. Vừa lúc gần đây đã xong rồi. Tôi mệt mỏi với việc phải ghen tuông vì một người mình không thể nào có được, khó khăn lúc đó tôi đã giải quyết xong rồi, cho nên tôi hướng anh ta đề nghị chấm dứt hợp đồng."

"Anh ta không chịu?"

Bạch Thụy khó được tiếp lời. Quả nhiên Tô Miện nở nụ cười khổ gật đầu. Điều này thật ra không khó đoán. Như ai đó thôi, lúc này không phải bá đạo giữ cậu lại bên người sao. Nhưng rốt cuộc tình cảm thế nào thì...

"Anh ta không thể cho tôi cái gì ngoài hai chữ tình nhân."

Tô Miện cười thảm: "Nhưng tôi là người, tôi cũng có sở cầu mà. Tôi tự nhận tôi thích anh ta, nhưng biết rõ không tới đâu lại cứ đâm đầu vào... Tôi không đến mức như vậy. Mỗi lần nhìn anh ta trước ôm tôi hứa hẹn đủ điều, sau lại ôm vị hôn thê của anh ta..."

"Anh ta không đồng ý còn nghĩ muốn kiềm chế tôi. Cho nên tôi chạy, tự ý quyết định tham gia thử vai bộ phim của Giảng đạo rồi được chọn. Sau đó tôi bỏ lại cả trợ lý bên cạnh là người anh ta an bài rồi chạy đến đây. Ai biết anh ta lại rầm rộ sai người đến bắt tôi về. Anh ta cũng không sợ vợ yêu sắp cưới của anh ta biết được lại ghen tuông. Nhưng có lẽ anh ta muốn nhìn tôi bị cô ta lôi ra xỉ vả là thứ không biết liêm sỉ thì đúng hơn..."

Tô Miện nói đến đây thì biểu tình đắng chát. Dù Bạch Thụy biết cậu ta chỉ là đang tìm cho mình lý do để từ bỏ thôi.

"Vậy giờ cậu định thế nào?"

Bạch Thụy đã hiểu rồi. Cho nên cậu nhìn Tô Miện hỏi.

"Nhà anh ta sẽ không đồng ý cho anh ta quen một người như tôi. Bản thân anh ta cũng sẽ vì sự nghiệp của mình mà chọn một người phụ nữ làm vợ. Tôi không muốn tiếp tục đi con đường này nữa, cho dù tương lai không có trợ lực của anh ta tôi sẽ gặp nhiều khó khăn, có khi còn bởi vì anh ta cản trở mà không thể sống được trong nghề này nữa. Nhưng tôi không sợ, tôi đã không còn gánh nặng. Nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi tránh khỏi việc bị anh ta quấy rầy. Anh ta sẽ không dám làm quá căng đâu, cậu chỉ cần như hôm nay, giúp tôi tránh khỏi anh ta... Tôi nghe nói sắp tới anh ta kết hôn rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ không kéo dài bao lâu nữa đâu."

Thời điểm nói đến hai chữ kết hôn kia đuôi mày Tô Miện nhuốm đầy khổ sở nhưng lập tức bị cậu ta ép xuống. Biểu tình lại trở nên đầy sự quyết tuyệt.

"Anh ta sẽ tìm đến tận đoàn làm phim?"

Bạch Thụy lại hỏi.

"Anh ta có quyền, có tiền, sao lại không dám chứ."

Tô Miện bất lực: "Nhưng anh ta sẽ không dám làm căng, cũng chỉ có thể tìm cách tiếp cận tôi để chơi trò đưa đẩy. Bởi vì anh ta cho rằng tôi thích anh ta."

Dù đây là sự thật...

"Tôi hiểu rồi. Cậu là sợ anh ta không ngừng bám tới. Cậu vừa không muốn gặp anh ta, vừa không muốn tiếp tục đôi co."

Tô Miện gật đầu.

"Cho nên tiểu Bạch, nếu cậu không ngại có thể ở chung với tôi không?"

Tô Miện nhìn Bạch Thụy cẩn thận đề nghị, còn giải thích: "Có cậu, anh ta sẽ không dám liều mạng."

Không phải Tô Miện nghĩ nhiều mà thật sự có khả năng này.

Bạch Thụy ngẫm nghĩ một chút, cậu lại cảm thấy không có vấn đề gì nên đồng ý. Cậu đã có nghĩ người kia sẽ đến đây tìm cậu, nhưng đến lúc đó lại tính đi. Dù sao cậu vẫn chưa có hết giận.

Sau đó hai người đi tìm tiếp tân của khách sạn để đổi phòng rồi cùng nhau dọn vào một căn có hai giường.

Hai ngày sau đó thật giống như Tô Miện đã dự liệu, người của kim chủ cậu ta không ngừng quấy rầy đến tận khách sạn nhưng đều bị Bạch Thụy cho đuổi hết. Bạch Thụy cũng đã nhìn thấy người kia, đối phương thật sự chẳng kém cạnh gì Phương Thần nhưng vẻ đa tình trên khuôn mặt anh ta Bạch Thụy lại không thích. Bởi vì có Bạch Thụy cho nên người kia không dám làm gì quá đáng, rốt cuộc cũng chỉ có thể tay không mà về.

Đương nhiên khó nói được đối phương là do cố kỵ cậu hay cố kỵ người sau lưng cậu. Bởi vì dù đám người kia giấu được kỹ nhưng vẫn khó lọt được con mắt của Bạch Thụy. Chỉ là Bạch Thụy xem như không biết.

Không chỉ có thế, hai ngày này trên mạng cũng rầm rộ video Bạch Thụy đại phát thần uy hôm đó. Có lẽ là do người qua đường hứng thú ghi lại đăng lên, sau đó fan lại soi ra được Bạch Thụy. Bởi vì trong lúc đánh nhau mái tóc kim sắc của cậu bị trượt ra một ít. Tuy rằng sau đó video bị người cho mạnh mẽ gở xuống nhưng từ khóa có liên quan đến Bạch Thụy lại liên tục xuất hiện, dân mạng cũng làm thám tử lừng danh đem Tô Miện mò ra. Rồi thì một đống vấn đề bị dân mạng xào lên như lý do tại sao Bạch Thụy lại đánh nhau, có liên quan gì Tô Miện không, những người đó là ai vân vân và may may nhiều không đếm hết. Nhưng đó chỉ là suy luận lung tung thôi. Tóm lại hai người họ chỉ đến thành phố Y sớm có hai ngày mà ra một đống chuyện.

Khương Sầm nhìn người trong video mà mấy lần nổi lên ý định muốn đem người bắt về. Nhưng hắn biết chuyện đó là không thể. Không nói chuyện cậu đang giận dỗi hắn, chỉ việc sau đó cậu phải quay phim là hắn không thể đơn giản làm thế được. Chỉ là hiện tại hắn không thể rời đi S thị để tìm cậu, nhất thời chỉ có thể ngồi ở đây phát giận với trên dưới Khương thị.

Hai ngày sau Sùng Minh cùng tiểu Sầm đến Y thị. Vừa nhìn thấy cậu hắn đã ai oán nói: "Bạch Thụy à, cậu đem điện thoại mở đi lên."

Bạch Thụy không hiểu lại có vẻ giật mình khi nghe hắn nói. Biểu tình của cậu thật sự là khiến Sùng Minh bất lực muốn chết.

"Cậu đem điện thoại khóa, ai đó không gọi được sẽ giày vò người khác. Anh tôi sắp bị đóng thành cục băng rồi."

Lúc này Bạch Thụy mới nhớ ra, thật sự là có chuyện đó. Cậu ngược lại không có giống như Sùng Minh nghĩ sẽ còn làm mình làm mẩy không chịu cho người ta cơ hội giải thích, hiểu xong thì lập tức đi đến vali đồ đem điện thoại bị cậu bỏ quên lâu nay mang ra. Sùng Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tô Miện ở bên cạnh còn nói: "Bảo sao mấy hôm nay tôi đều không thấy cậu dùng điện thoại. Cậu cũng thật là có thể chịu được việc này. Gặp tôi mà không có điện thoại trên tay tôi nhất định sẽ rất bức bối."

Đành chịu, người thời đại này chính là không thể rời được thứ điện tử thông minh nhiều tiện lợi như vậy. Nhưng Bạch Thụy không giống. Ở tu chân giới không có, sau khi xuống đây cậu ở nhà cũng sẽ không nhiều đụng điện thoại, chuyện này Sùng Minh ngược lại biết được một chút. Thời điểm Bạch Thụy dùng điện thoại nhiều nhất là khi đi quay phim, chỉ có dùng nó mới nói chuyện được với người kia nên cậu mới đụng.

Kết quả Bạch Thụy vừa mở nguồn không được bao lâu thì có điện thoại gọi tới. Cũng không biết là ai đó vẫn luôn ngồi canh cậu hay sao.