Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 118: Muối tiến - Ruộng muối



Eagle chở chuột nhỏ bay dọc bờ biển, đi tìm kiếm nơi có thể giúp họ làm muối.

Muốn tìm một nơi có thể làm ruộng muối thì không thể tìm bãi cát trắng, không cần tìm nơi quá cao, chỉ cần đất ở gần mặt biển cứng là được.

Một nơi như vậy không khó tìm, cứ bay dọc bờ biển, tìm một nơi cây cối thấp mà khô cằn, nơi đó chính là nơi họ cần.

Chim to mang chuột nhỏ bay đi, rất nhanh đã rời khỏi vịnh nước của tộc người cá, bay qua bên phải, hướng xuống phía nam.

Nơi tốt, nơi tốt, nơi tốt...

Bạch Kỳ Thư lẩm bẩm trong miệng, mỏ ta đôi mắt chuột nhỏ của mình, nhìn đại địa thú nhân bên dưới.1

Bỏ qua những bờ cái trắng, những ghềnh đá treo leo...

" Eagle, chỗ đó!"

Bạch Kỳ Thư kêu lên, chỉ vào một khoảng đất trống bằng phẳng, nơi mà sóng biển sóng biển nhẹ vỗ rì rào vào bờ đất, trên mảnh đất chỉ có cỏ lau nhỏ mọc lan, chỗ này một cụm chỗ kia một cụm.

Nơi này cách tộc người cá mười phút bay, đủ gần, lại không quá xa.

Một mảnh đất rộng trải dài gần chục cây số, càng vào trong thì càng cao lên, cao hơn nữa chính là núi đá cùng bụi cây thấp.

" Nơi này sao?"

Eagle đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này quá sức khô cằn, đợi đến mùa khô, sợ rằng sẽ nóng đến cháy.

Mùa khô ấy vậy mà khiến cho người ta khó chịu cực kỳ, có thể cháy đồng cháy cỏ, cây cối thì sơ xác tiêu điều, vào giữa mùa khô còn có thể gây ra cháy rừng.

" Đúng vậy, Eagle, ở trên mảnh đất này nè, đào sâu xuống dưới, tạo thành những ô vuông vừa đủ, sau đó chúng ta sẽ cho nước biển chảy vào đây, trải đều ra khắp ô vuông, đợi nắng lên khiến nước bốc hơi đi, thứ còn lại chính là muối."

Cậu từng thấy ruộng muối trong tivi, bạt ngàn là muối, trắng muốt, mặn mòi.

" Nơi này quá nóng, đến thời điểm mùa khô sợ rằng em sẽ không đến đây được đâu."

Eagle sờ đầu cậu nói.

" Nóng lắm hả, tuy chúng ta cần nơi như vậy nhưng nóng quá thì làm sao mà cào muối được, cũng không thể chỉ để cho đám thú nhân các anh làm."

Bạch Kỳ Thư nghi ngại hỏi.

" Nếu là lâu lâu ra cào thì không sao, hơn nữa em đã nói rồi mà, chúng ta cần nắng nóng, nên chỗ này có lẽ rất thích hợp, đến lúc đó bọn anh sẽ đi, từ đây đến lúc đó còn nữa mùa xuân, đủ cho chúng ta chuẩn bị."

Eagle kéo cậu đi xem xét chỗ này, tuy anh chưa hiểu lắm nên làm như thế nào nhưng thiết nghĩ nơi tốt cũng đã tìm được, muối cũng chỉ trong tầm tay mà thôi.

" Chúng ta chỉ làm trong khả năng thôi, không làm nhiều."

Bạch Kỳ Thư quyết định nói.

Nhưng đến lúc thật sự bắt tay vào làm thì Bạch Kỳ Thư mới hiểu, cậu vẫn còn đánh giá thấp khả năng của thú nhân.

Nhìn xem, bốn con chim lớn... À không, ba con chim lớn và một con dực sư đang giơ vuốt của mình ra đào đất, cậu cảm thấy để họ xới hết mảnh đất này lên cũng được nữa, quá tiện lợi đi.

Hơn hết là, họ cũng không phải đào nền móng để dụng nhà, chỉ cần xới khoảng năm đến bảy mươi centimet thôi, vậy là được rồi.

Để tránh cho họ xới loạn lên thì Bạch Kỳ Thư đã chia ô cho họ, mỗi người một ô, không cần sợ đất hất vào mặt nhau do bọn họ cày quá mạnh mẽ.

Trong lúc đám thú nhân đào đất thì á thú nhân ngồi vọc đất... Không phải, là đẩy đất ra ngoài.

Bạch Kỳ Thư đã nhượng Eagle làm mấy cái cào đất bằng gỗ, lúc này Bạch Kỳ Thư đang trải nghiệm cảm giác làm nông dân.

Chỉ mới nhấc cái cào lên thôi là tay chuột đã chịu không nổi, nói chi là cào đất, cậu đành phải ngồi bên cậu ô vuông, lấy cái gậy gỗ hất đất ra ngoài.1

" Hình như chúng ta có hơi vô dụng."

Alice cũng ngồi nghịch đất.

" Tại cậu có thai thôi, tôi mới vô dụng."

Bạch Kỳ Thư ỉu xìu nói.

Lúc này trời đã về chiều, nắng nhẹ kèm theo gió biển mát rượt, vậy nên đám á thú nhân bọn họ mới được ngồi đây vọc đất.

" Nae, Chae, không được lại gần nước biển."

Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn đám con, thấy đứa nhỏ nghịch ngợm muốn nhún chân xuống nước thì gọi lại.

Nae bị bắt quả tang thì ngoan ngoãn đi trở về.

Bạch Kỳ Thư thở dài, đứa con này lúc trầm ổn thì rất là nhượng người bớt lo, lúc nghịch ngợm thì thôi rồi, nó sẽ dẫn theo anh nó đi khám phá khắp nơi, láu cá quá sức.

Mấy người Eagle rất nhanh đã xới xong bốn mẫu đất, bắt đầu cào đất ra ngoài.

Cũng không cần phải cào hết ra, chỉ đem hết đất đá trộn lẫn bên trong ra ngoài, để lại một lớp đất chừng năm bảy phân, đám á thú nhân các cậu sẽ dặm cho nó đầm xuống bằng phẳng nhất.

Việc này cũng không tốn sức cho nên họ có thể nhàn nhã mà làm, hai đứa con nhỏ có thể có việc để làm, không đến nổi đi nghịch phá khắp nơi.

Dặm cũng được sơ sơ rồi thì trời cũng chiều, bọn họ nên trở về.

Lúc về thì nhìn thấy Aidan tộc trưởng đang ngồi ở trên bãi cát đợi họ.

" Mọi người đã đi đâu vậy, tôi còn tưởng mọi người đi luôn rồi, cũng may là còn thấy đồ dùng của mọi người ở đây."

Aidan thở dài nói.

" Chúng tôi đến đây là vì có việc, hôm nay chúng tôi đi làm chuyện này, bởi vậy mới không có ở nhà, có lẽ mai cũng lại đi, anh tìm chúng tôi có chuyện sao?"

Bạch Kỳ Thư nhìn hắn.

" Không có gì, tôi định dẫn mọi người xuống nước, nhưng nếu mọi người đang bận thì để lúc khác."

Aidan xua tay nói.

" Chúng tôi có khả năng sẽ ở đây cho đến khi Alice sinh đứa nhỏ nên chắc sẽ có cơ hội thôi, việc chúng tôi đang làm cũng gần tạm được rồi."

Bạch Kỳ Thư tỏ vẻ nói.

" Vậy a, nếu vậy mọi người phải ở đến mùa khô rồi, vậy mọi người nên chuẩn bị nhiều hơn, mùa khô ở đây tuy không đến nổi ác liệt nhưng cũng rất khó chịu.". truyện ngôn tình

Aidan cũng vui nhưng cũng dặn họ kỹ càng.

" Chúng tôi biết, chuyến này đi xa chúng tôi cũng đã nghĩ kỹ nên sẽ không khiến mình phải chịu khổ đâu, đến lúc đó vẫn là xin chiếu cố nhiều hơn."

Eagle chấp tay nói.

" Đừng khách sáo, chúng tôi cũng rất vui được chào đón các bạn, có gì khó khăn cứ nói với chúng tôi."

Aidan lắc nhẹ đầu, mái tóc đỏ rực như một ngọn lửa đang bùng cháy, còn oánh nhuận toả sáng, thật sự rất đẹp.

" Các bạn chắc muốn chuẩn bị bữa ăn, tôi có mang đến ít cá ở đây cùng trái cây."

Aidan rất tận chức một chủ nhà.

" Cảm ơn ngài, Aidan tộc trưởng."

Đám bọn họ đặt tay trước ngực nói.

Sau đó Aidan đi rồi, Dark đi săn, còn lại chuẩn bị bữa tối.

Đám cá Aidan mang đến chính là giống cá có trên bàn tiệc hôm đó, thân mình màu trắng, chất thịt lại rất ngon, Bạch Kỳ Thư nhìn thì không biết là con cá gì nhưng mà nghĩ đến độ kỳ lạ của thế thú nên cậu cũng không thắc mắc chi, ăn ngon là được.

Sau khi làm sạch cá thì cậu quyết định sẽ hấp nó lên một nữa số cá, một ít đem nướng, một ít con cắt khúc ra kho.

Nước mắn mà hôm bữa họ được ăn Bạch Kỳ Thư cũng đã hỏi các mỹ nhân ngư, thì ra nó là một chất lỏng chảy ra từ một gốc san hô lớn, là sản vật của tộc người cá.

Aidan biết họ thích nó thì đem đến một con ốc biển bự đựng đầy nước mắn.1

Nước mắn thật sự là được hoan nghênh, nhất là Mash, thanh niên này thích cá vô cùng, nhất là cá hấp rồi chấm mắn.

Số cá kia có hết một nữa sẽ lọt vào bụng của cậu ta, dù ngày nào hắn cũng ăn, thế mà vẫn không chán, có vẻ rất thích hợp với nơi này.