Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 127: Muối tiến - Mùa khô đến



Chuyện của Mash thì bế tắc nhưng mùa khô thì tới rồi.

Mùa khô đến.

Trước đó mấy ngày đám thú nhân đã đi chuẩn bị rất nhiều nước uống, đựng trong những cái bồn bằng gỗ, đậy thật kín để nó không bốc hơi.

Họ còn chuyển lều trại của mình vào trong rừng cây, ở dưới những cây đại thụ rậm rạp, dùng chúng che đi cái nóng của mùa khô.

Đám dưa hấu trong rừng đã được hái xuống, ướp lạnh ở bên dưới lớp cát gần mực nước biển.

Aidan tộc trưởng đã đến xem thử họ chuẩn bị cho mùa khô thế nào rồi, còn dặn họ có chuyện gì cần giúp thì thổi cái con óc biển mà hắn đưa cho họ, họ sẽ đến giúp.

Mùa khô đám mỹ nhân ngư đều sẽ không lên bờ trừ khi có chuyện quan trọng.

Eagle gật đầu nói cảm ơn nhưng cũng không định làm phiền họ, người cá còn sợ mùa khô hơn cả họ nữa.

Mùa khô bắt đầu khi trời cũng không quá nóng, chỉ đến nữa tháng đầu tiên mới bắt đầu nóng đến gây gắt, lại đến một tháng thì những nơi quá khô cằn sẽ tự bốc cháy lên, nên đám thú nhân khi đi săn cũng phải thật cẩn thận.

Dự tính Alice sẽ sinh vào tháng đầu tiên khi mùa khô đến, thời điểm đó thật sự là quá ác liệt.

Bởi vậy Ian rất là lo lắng.

" Không phải chúng ta chưa trải qua mùa khô bao giờ, anh đừng có lo."

Alice lại rất là lạc quan.

" Chúng tôi sẽ ở trong nhà, không chạy loạn, ruộng muối bên kia đành phải nhờ các anh."

Bạch Kỳ Thư nói với hắn, để hắn yên tâm.

" Muối đã bắt đầu kết hạt nhanh hơn rồi, xem ra mùa khô rất thích hợp với chúng."

Dark cũng nói.

" Mọi người không cần tham, đừng cào quá sâu, chỉ cào phần muối trên mặt trên."

Bạch Kỳ Thư dặn họ.

Cách làm muối này tồn tại một khuyết điểm, đó chính là nhiều sạn, bởi vậy nên họ cần thận trọng khi cào muối.

" Chúng tôi biết."

Ian gật đầu.

Dù chỉ cào phần trên thôi nhưng lượng muối mỗi ngày một khả quan hơn, không có gì phải sợ cả.

Đợi đến khi mùa khô bắt đầu hết nóng dần thì họ sẽ trở về, tranh thủ về trước khi mùa mưa tới.

Ấu tể nhà Floyd định là sẽ sinh khi mùa mưa đến, nhưng ấu tể nhà Bạch Kỳ Thư thì cậu cũng không rõ, nếu giống như lúc sinh hai đứa nhỏ thì sợ rằng Bạch Kỳ Thư sẽ sinh ngay thời điểm bọn họ đang di chuyển về nhà.

Vì chuyện này mà chim to nhà cậu rầu thúi đầu.

Đám Alice không biết nổi khổ của họ, bởi vì họ không biết Bạch Kỳ Thư sinh sẽ không giống á thú nhân bình thường, chính vì vậy mà chim chuột chỉ im lặng tính toán xem chuyện nào khả quan nhất.

" Anh đừng lo nữa, còn chưa biết được mà."

Bạch Kỳ Thư nhìn chim to nhà mình suốt ngày nhăn mày thì đưa tay ra vuốt vuốt cho phẳng lại.

" Sao không lo được, chuột nhỏ, anh lo muốn chết luôn đây này."

Chim to vùi đầu vào ngực cậu rầu rĩ nói.

" Nói bậy không."

Chuột nhỏ phủi phui cái miệng chim to.

" Hay chúng ta ở lại đây, đợi em sinh xong thì về?"

Chim to buồn bực nói.

" Anh cũng biết vậy còn khó khăn hơn mà, mùa mưa em cũng đã thấy rồi, không thể di chuyển được đâu, nếu mà đợi em sinh thì có khi phải đợi qua mùa mưa mới đi được, như vậy phải đến mùa đông chúng ta mới về đến, anh thấy vậy có ổn không, chúng ta đã đi quá lâu rồi."

Bạch Kỳ Thư sợ anh nghĩ lẩn quẩn mà ôm mặt anh hôn nhẹ.

Mùa mưa là một mùa khó khăn, thân là tộc trưởng anh nên ở trong tộc chỉ đạo mọi người chuẩn bị cho mùa mưa, ở qua mùa khô đã là cực hạn của họ rồi.

" Anh đừng lo, chim, em không sao đâu, cùng lắm đến lúc đó chúng ta bại lộ việc em biến thân được, anh cho em vào gùi mang đi thôi."

Bạch Kỳ Thư dụi dụi mũi vào mũi anh, quyết định nói.

Eagle nghe mà chấn động, mở to mắt nhìn chuột nhỏ.

" Bọn họ đều là bạn của anh, cũng là bạn của chúng ta, hơn nữa bay giờ anh là tộc trưởng rồi, Nae cũng là tế ti tương lai, còn sợ không bảo vệ được em sao, chưa kể, em tin họ sẽ không nói ra ngoài đâu."

Bạch Kỳ Thư cười nói.

Eagle ngẫm nghĩ lời cậu nói, cuối cùng cũng gật đầu.

Không phải anh tham gia lễ tuyển chọn này là vì chuột nhỏ sao, vì để bảo vệ cậu cho dù có bại lộ chuyện nguyên hình, nếu không anh cũng không làm tộc trưởng chi rồi.

Cho dù không như vậy thì chỉ cần cậu bình an, anh cũng để cho cậu trở lại nguyên hình mà mang đi.

Nghĩ thông suốt rồi Eagle cũng vui vẻ hơn, không suốt ngày cau mày nữa, chuẩn bị vượt qua mùa khô nóng bức.

Những ngày đầu tiên của mùa khô, Bạch Kỳ Thư nằm trên thảm lá dừa nghỉ ngơi, suy nghĩ mùa khô sẽ nóng đến mức nào.

Xét thấy trái dừa có thể để lâu được nên cậu đã cho đám thú nhân hái hết dừa trên cây xuống chất đầy một góc như ụ núi.

Dừa trong vịnh biển của tộc người cá không nhiều nên họ đã ra ngoài nơi lần đầu họ đến để hái, Bạch Kỳ Thư đã kêu họ đừng hái từng trái mà hái nguyên chùm, như vậy dễ mang về hơn.

Nhìn một núi dừa xanh um, tự nhiên cậu cũng không thấy nóng nhiều nữa.

" A mẫu!"

Nae trên người chỉ mặc một lớp váy, áo đã bị nó giấu đi, có lẽ là do nóng.

Nó lúc này đã gần một mét nhưng vẫn mũm mĩm đáng yêu, không giống như anh Chae của nó, đã cao hơn nó một cái đầu, đã có dáng vẻ của một thiếu niên, dù lúc này nó chỉ tính là chín mười tuổi thôi.

Eagle đã nói, ấu tể trong hai mùa mưa sẽ phát triển hình thể hoàn mỹ nhất, mùa thứ ba sẽ là thời điểm hoàn thiện cánh chim cùng móng vuốt.

Có nghĩa là cánh sẽ thay lông, móng sẽ đổi mới, càng thêm sắc bén hơn, càng thêm cứng cáp hơn.

" Sao vậy Nae? Nóng không?"

Bạch Kỳ Thư kéo nó ngồi trên thảm lá dừa, sờ sờ người nó.

Đứa con này giống cậu, có lông mao, lông mao có tác dụng giữ ấm tốt nhưng sẽ cực nóng vào mùa khô, đừng nó là nó, cả cậu cũng sẽ không biến về nguyên hình trong mùa này, quá tra tấn.1

" Không nóng lắm ạ, chỉ là chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi mùa mưa bắt đầu, a mẫu, em trai sẽ không sao chứ?"1

Nae rất nghiêm túc mà nói, dù giọng nói còn mềm nhẹ nhưng biểu tình của nó thật trầm ổn.

" Chúng ta sẽ đi khi mùa khô không nóng nhiều nữa, nhưng sao vậy Nae?"

Bạch Kỳ Thư cũng không định ở lại nhưng vẻ mặt của đứa con có chút không đúng.

" A mẫu, trước khi mùa mưa đến, nơi này sẽ có sóng lớn, rất lớn, đủ sức nhấn chìm nơi ta đang ở và cả khu rừng ven biển này nữa, biển giận dữ, a mẫu."

Nae nhăn mày nhỏ, dùng hai cánh tay ngắn của nó mà diễn tả.

Bạch Kỳ Thư nghe mà chấn động.

Biển giận dữ??

Sóng thần??

Cậu không rõ mùa mưa ở biển có khác gì mùa mưa ở đại địa không lúc này Nae đã nói vậy, cậu nhận ra rằng, đây là thiên tai của vùng biển này.

Vốn dĩ mùa mưa đối với tộc người cá là có cũng như không, một chút cũng không ảnh hưởng đến họ, xem ra thú thần không hề thiên vị bất cứ chủng tộc nào.

Khi mà khắp nơi đều đang chịu khổ thì không riêng gì ai, mọi người cùng chịu, dù mỹ nhân ngư được thú thần ưu ái cũng không.

Nhưng họ không nghe Aidan tộc trưởng nói về chuyện này...

Là họ nghĩ chúng ta sẽ đi sau khi mùa khô tốt hơn sao? Có thể bình yên rời đi vùng biển này trước khi thiên tai đến?

Bạch Kỳ Thư chỉ có thể nghĩ được như vậy, dù sao tộc người có không có lý do gì giấu họ chuyện này cả.1