Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 137: Viên mãn - Tay nhỏ, chân nhỏ



Sau đó Eagle làm, còn Bạch Kỳ Thư ngồi bên cạnh xem, lúc cần sửa thì lập tức lên tiếng kêu anh sửa, nên rất nhanh cái phần trục quay đã xong.

Khi Eagle ghép hai khối đá lại với nhau thì trót lọt.

Giờ chỉ cần xoay thử xem nó chạy không.

Trong cái nhìn hào hứng của chuột nhỏ, Eagle vịn hai bên khối đá, xoay.

Xẹt.

Khối đá trên thuận lợi xoay một vòng trên mặt phẳng của khối đá dưới, không hề trượt ra khỏi trục quay.

Nhưng mà... Có vẻ khó khăn.

" Anh thấy sao, có dễ xoay không?"

Bạch Kỳ Thư nhìn chim to.

" Xoay thì được, nhưng rất khó khăn, đảm bảo em làm không được."

Chim to nhìn chuột nhỏ.

" Xoay được là được rồi, còn khó khăn là do mặt tiếp xúc của nó chưa lán mịn, lại còn thiếu mấy cái rãnh nhỏ nữa, anh mài thêm đi, ở trên này nè, gọt thêm vài đường nghiêng xung quanh cái trục, nông thôi nhé."

Bạch Kỳ Thư chỉ vào cái mặt phẳng trên khối đá bên dưới.

Eagle theo ý cậu rạch rạch vài đường, nhìn lại thì khá giống hình dạng của tộc chim.

" Trên này nữa!"

Bạch Kỳ Thư lại ở trên mặt tiếp xúc của khối đá trên với khối đá dưới mà vẽ vài đường ngược lại.

Sau đó lại mài thêm phần viền của khối đá trên cho trơn lán rồi Eagle mới chồng hai khối đá lên lại, lại xoay.

" Sao hả?"

Mắt chuột sáng sáng nhìn anh.

" Có vẻ mượt hơn nhiều."

Eagle gật gù.

" Anh có cảm thấy cái trục nó cứng không?"

Bạch Kỳ Thư lại hỏi.

" Không có."

Chim to lắc đầu.

" Vậy là tốt rồi, cơ bản nó có thể xoay thì đã thành công rồi, giờ làm những cái khác thôi!"

Bạch Kỳ Thư hoan hô, cười tít mắt.

Eagle nhìn cậu vui vẻ như vậy cũng cười, chuột nhỏ thật dễ thoả mãn.

Sau đó hai người lại tiếp tục làm những cái bên ngoài.

Ở trên khối đá trên đục một cái lỗ gần mép vành, cái lỗ này khi dùng gậy gỗ đóng vào sẽ thành cái tay cầm để xoay cho dễ hơn.

" Tốt lắm!"

Eagle chỉ dùng một tay là có thể xoay cái khối đá trên đến kêu rạo rạo.

Bạch Kỳ Thư thấy anh quay dễ như vậy thì muốn thử.

Chim to có chút ái ngại nhưng vẫn để cho cậu thử.

Nhưng mà... Nó cơ bản không hề nhúc nhích dưới móng vuốt của chuột nhỏ...

"..."

Con chuột nhỏ hí hửng bao nhiêu thì lúc này như cọng bún thui.

Nhìn vẻ mặt cạn lời của chuột nhỏ mà anh muốn cười, khổ nổi không thể cười.

" Tại em đang có thai thôi, không có sức để xoay nó."

Eagle nói giảm nói tránh.

Nhưng hiệu quả nó không có tốt lắm, chuột nhỏ vẫn là không có tinh thần.

" Bay giờ làm gì nữa nào?"

Chim to vội vàng kéo chủ đề lại.

" Chỗ này, gọt một cái lòng chảo, trong lòng chảo lại đục thêm cái lỗ nữa, xuống tận mặt dưới của khối đá, có vậy thì hạt mới rơi xuống hai mặt tiếp xúc của hai khối đá."

Bạch Kỳ Thư dù chưa lấy lại được niềm vui nhưng vẫn là tiếp tục cùng anh làm hoàn thiện cái cối xoay của họ.

Sau đó lại ở trên cái khối đá dưới, phần xung quanh chưa động tới kia gọt một cái mương thấp xuống, chỉ để lại phần tiếp xúc hai khối đá thôi, cái mương này sẽ hứng lấy phần bột hạt rơi ra từ quá trình xoay cối đá làm nát hạt.

Còn phải làm một cái miệng cho nó chảy vào thau chứa.

Thế là một cái cối xay hạt bằng đá nguyên thủy nhất cũng đã ra đời trên thế thú này.

Bạch Kỳ Thư vui vẻ nhìn cái cối, rất muốn nhanh chóng thử xem thành quả của họ.

" Chim, anh lấy ít hạt bắp xuống xay thử xem!"

Chuột nhỏ vội vào thúc dục.

Eagle gật đầu, chạy đi lấy một trái bắp, tách hạt bắp đã khô cứng ra, bỏ vào cối xay, tay cầm cần quay, quay!

Âm thanh lạo rạo vang lên bên tai hai người.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cả hai, những hạt bột mịn theo từng cái xoay xoay của cối đá mà rơi ra ngoài mương đá.

" Thành công rồi, chim!"

Bạch Kỳ Thư thiếu điều muốn nhảy cẩn lên, ôm chặt cổ chim to hôn chụt chụt không ngừng.

Âm thanh của cậu đánh thức hai đứa con đang ngủ bên cạnh.

Hai đôi mắt tròn xoe nhìn a mẫu chúng đang chút chít với a phụ chúng, hai đứa nhìn nhau, quyết định nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Eagle nhạy bén phát hiện ra nhưng lại không nói gì, xem như chấp nhận sự thức thời của hai đứa con, cùng chuột nhỏ quấn quýt một hồi thoả mãn rồi mới buông ra, đi rửa cối dưới yêu cầu của chuột nhỏ.

Bạch Kỳ Thư nhìn anh đi ra ngoài, cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, thế là họ lại có thêm một công cụ mới, làm hoàn thiện hơn cuộc sống giản dị tại thế thù nữa rồi.

Sờ soạn cái bụng đã tròn tròn của mình, đứa nhỏ giống như có cảm ứng, dùng chân nhỏ đạp vào tay cậu.

" Ui!"

Bạch Kỳ Thư ôm bụng, giật mình kêu lên.

" A mẫu, người sao vậy?"

Nae giả bộ ngủ nãy giờ vội vàng bật dậy.

Đứa nhỏ lo lắng nhìn cậu, mày nhỏ nhăn lại.

" A mẫu không sao, em con đạp thôi, đây này!"

Bạch Kỳ Thư cười nhìn nó, chỉ chỉ cái ụ nhỏ trên bụng mình.

Nae kinh ngạc, trợn mắt nhìn cái bụng của a mẫu nó, đưa tay lên sờ thử.

Nơi bàn tay nhỏ của nó chạm vào bụng Bạch Kỳ Thư, đứa nhỏ bên trong lại đạp một cái.

" A!"

Nae giật nãy mình thụt tay lại, chấn kinh nhìn cái bụng.

" Ha ha ha!"

Bạch Kỳ Thư bật cười.

" Làm sao vậy, em trai?"

Chae nghe em nó la cũng mơ màng bò dậy.

" Lại đây Chae, cho con xem cái này nè!"

Bạch Kỳ Thư hí hửng gọi đứa con lớn, đợi nó ngốc ngốc ngồi lại gần mình thì cầm tay nó đặt lên bụng mình.

Đứa nhỏ bên trong rất là vui vẻ chào hỏi anh lớn của nó, dùng bàn tay nhỏ ịn lên bàn tay của anh nó.

Hai mắt Chae trợn tròn lên, nó không kêu nhưng lại ngốc ngốc mà dùng bàn tay ấn nhẹ lên, đứa nhỏ bên trong cũng ịn lại.

" Nó động, nó sờ tay con nè!"

Chae cảm thấy đặc biệt mới mẻ, hai mắt sáng rực lên nhìn a mẫu nó.

Sau bao nhiêu lần bị em nó đánh thì cuối cùng Chae cũng đã hiểu trong bụng a mẫu nó có một em trai, sắp ra chơi với nó rồi nên cũng không có sợ mà rất mong chờ em trai ra chơi với nó.1

" Đúng vậy, em chào con đó!"

Bạch Kỳ Thư cười hiền từ xoa xoa mái đầu mềm mại của nó.

Đứa nhỏ đã muốn cao đến vai của cậu rồi nhưng vẫn ngốc nghếch, đáng yêu.

Đợi Eagle trở về thì thấy ba đứa nhỏ xúm sít lại với nhau, không biết đang làm cái gì.

" Chim, anh về rồi!"

Bạch Kỳ Thư nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào.

" Đang làm gì vậy?"

Eagle lại gần thì thấy hai đứa con đang sờ sờ bụng của a mẫu nó.

" Con anh động nè."

Bạch Kỳ Thư vừa cười vừa kéo bàn tay to của anh áp lên bụng mình.

Eagle cảm thấy bên dưới tay anh có một cái chân chạm vào, rồi tay nhỏ...

" Ừm."

Chim to mềm nhẹ nói, sờ nhẹ bụng cậu, đối với đứa con nhỏ sắp ra đời chào hỏi.

" Hình như em nghe thấy tiếng con Dê Dê?"

Bạch Kỳ Thư dõng tai lên nghe ngóng.

" Đúng là nó, anh vô tình tìm thấy ở chỗ trước đó."

Eagle gật đầu, mang cái cối để lên kệ gỗ trong nhà, để cho cối khô ráo rồi mới dùng được.

" Là nó thật sao, không phải con khác?"

Bạch Kỳ Thư có chút kinh ngạc nhìn anh.

" Là nó, lúc anh gặp thì nó còn nhận ra anh, nó còn có một đứa con nhỏ nữa, nó muốn anh mang về, nên anh đã mang cả hai con về luôn, nó rất nhân tính."

Eagle nói với cậu tình huống lúc gặp con Dê Dê.

Bạch Kỳ Thư không ngờ lại có chuyện như vậy, vậy là hai đứa con của cậu đều được nuôi lớn từ con Dê Dê này rồi.