Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 139: Viên mãn - Tôi có thể sinh, anh có sao?



Rina giống như con khổng tước xoè đuôi mà ngạo mạn nói.

" Thành thật rất xin lỗi những á thú nhân của tộc trước khi nói những lời này, Rina, anh trở thành bầu bạn của David cũng được hai mùa mưa rồi đi, mùa xuân đã trải qua hai lần, xin hỏi, anh đã sinh được cho hắn ấu tể nào chưa?"

Bạch Kỳ Thư giống như một vị bác sĩ nhìn một người hiếm muộn đến giờ vẫn chưa có ấu tể mà từ tốn hỏi.

Eagle vẫn luôn đứng bên cạnh nén lại khoé môi đang nhếch lên.

Nhưng mà bên dưới, Alice đã vịn Ian cười ha ha.

Rina bị lời này lôi một cái, mặt mũi bầm dậm cả lên.

" Tôi biết á thú nhân không có dễ mang thai, dù thú thần tạo ra á thú nhân là để giúp thú nhân duy trì giống loài nhưng anh nói anh khoẻ mạnh cường tráng, có thể sinh ra những ấu tể tốt nhất, vậy tới giờ anh đã có chưa, hay anh lại lươn lẹo nói rằng là do David không được?"

Bạch Kỳ Thư tiếp tục công tâm.

Bên dưới đã có nhiều người không nhịn được cười, lời này nói được độc đáo.

" Á thú nhân có tốt hay không là dựa vào năng lực thụ thai của họ, tại sao nói á thú nhân cường tráng mới tốt, bởi vì họ thụ thai sẽ nhanh hơn, nhưng anh xem, anh chê tôi yếu, nhưng vào mùa đông trước tôi đã sinh cho thú nhân nhà tôi hai ấu tể, hiện tại khi mùa mưa sắp đến tôi lại sắp sinh cho anh ấy thêm một á thú nhân... Anh nói xem, anh lấy cái gì đi so với tôi vậy, á thú nhân cường tráng khoẻ mạnh Rina?"

Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa bước ra phía trước, đứng bên cạnh chim to, ưỡn bụng tròn xinh xinh của mình cho cái tên không biết sống chết lại còn mắt mù Rina kia xem.

Đến lúc này Rina mới nhìn thấy bụng của Bạch Kỳ Thư, hắn không thể tin được mà trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào cậu, giống như dùng ánh mắt là có thể trừng chết đứa nhỏ trong bụng Bạch Kỳ Thư vậy.

" Làm sao có thể, á thú nhân vừa mới sinh sao có thể có ấu tể liền được chứ?"

Rina bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hét lớn.

Tiếng hét của hắn giống như muốn cho cả quảng trường nghe thấy vậy.

Cơ mà hắn cũng làm được rồi, bởi vì tất cả đều nghe thấy, và cũng cảm thấy nghi hoặc, hoặc giả vẫn luôn có người thắc mắc nhưng bị sự chấn kinh làm cho quên mất, lúc này lại bị Rina lôi ra.

Xung quanh quảng trường vang lên tiếng xì xào không ngừng.

Đám Alice thấy tình hình có chút không đúng, dù cũng khó hiểu nhưng lại lo lắng cho Bạch Kỳ Thư hơn.

Bạch Kỳ Thư cũng là giật mình khi nghe lời này.

Ngẩn ngơ một chút rồi quay đầu nhìn chim to, Eagle ghé vào tai cậu nói nhỏ, Bạch Kỳ Thư nghe thì hiểu ra.

" Cả tộc hay cả đại địa thú nhân này đều biết, á thú nhân đã sinh ấu tể rồi thì sẽ rất khó hay nói là không có khả năng lại sinh ra được ấu tể nữa, tôi nói có đúng không?"

Khi Rina nói lời này thì quay đầu nhìn đám người trên quảng trường.

Đám người tuy không ưa hắn nhưng cũng thắc mắc chuyện này, vì vậy đều gật đầu.

" Cậu ấy..."

Floyd lo lắng quay qua nhìn Alice.

" Yên tâm đi, Kỳ Kỳ sẽ giải quyết được, cậu không thấy cậu ấy vẫn cười sao, không sao đâu, Kỳ Kỳ rất thông minh, đảm bảo sẽ cho Rina một bài học nhớ đời."

Alice nhìn Bạch Kỳ Thư trên đài tế, quả quyết nói.

" Chae! Chae!"

Stella được Ian ôm lấy đang bá cổ a phụ mình, miệng thì không ngừng gọi.

Tiếng nói của nó giống như đang cổ vũ vậy, đám người xung quanh cũng quay lại nhìn nó.

" Lát sẽ cho con gặp Chae, được không?"

Alice bẹo má nó.

" Được!"

Nó nói thật to thật rõ, đôi mắt vẫn rực sáng nhìn Chae trên đài tế.

Rina lúc này như nhận được sự cổ vũ lớn lao, quay đầu lại nhìn Bạch Kỳ Thư, giống như cậu là một con quái vật dị loại nào ở đâu vậy.

Eagle thấy ánh mắt này của hắn thì khó chịu, anh muốn thẳng tay giải quyết chuyện này cho xong luôn nhưng bị một bàn tay cản lại.

Bạch Kỳ Thư luồn tay nhỏ của mình vào tay to của anh, cho anh một ánh mắt an tâm, sau đó quay qua nhìn Rina.

" Ý anh là gì?"

Bạch Kỳ Thư tỏ vẻ nghi ngại nhìn hắn.

Biểu hiện này trong mắt Rina và nhiều người thì giống như là chột dạ vậy.

" Bảo sao mà ấu tể cậu sinh ra lại không giống bình thường, cậu rốt cuộc là cái thứ gì, tại sao lại muốn trà trộn vào tộc chim Đại của chúng tôi, còn tế ti nữa, nó không phải chim loại!!!"

Rina càng nói càng giống như thám tử đang phá án vậy.1

" Phụt!"

Bạch Kỳ Thư vừa nghe xong đã bật cười.

Tự nhiên không khí đang căng thẳng bị tiếng cười của cậu làm cho giật mình, cả đám trợn mắt lên nhìn cậu, không hiểu làm sao.

Rina lại thấy cậu là bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá cười.

Đương lúc hắn muốn lên tiếng nữa thì thấy Bạch Kỳ Thư giơ tay lên ngăn lại.

" Khụ... Khoan đã, đợi tôi cười xong thì nói, cơ mà đứng mãi mỏi chân quá, có thể ngồi được không, muốn thăng đường phá án thì cũng phải cho ngồi chứ."

Bạch Kỳ Thư vừa nhịn cười vừa nói, bám vào người chim to mà để cho bản thân không ngã xuống.

Dù là nói vậy nhưng Bạch Kỳ Thư cũng không có ngồi, cậu nói xong thì cũng không cười nữa, đưa mắt nhìn Rina và đám người bên dưới.

Đám người vẫn luôn nhìn cậu, rất muốn xem cậu sẽ nói gì, tuy họ không cảm thấy Bạch Kỳ Thư là cái gì không giống bình thường như lời Rina nói, trong ấn tượng của họ Bạch Kỳ Thư luôn niềm nở với mọi người, lại còn thông minh giỏi giang, biết làm này làm kia, nhìn xem những cái cửa mà họ đang dùng, nhờ nó mà mùa đông họ mới tránh được chim ác đen tấn công, còn có gì mà khoai lang khoai tây nữa, còn nuôi thú, người như vậy sao có thể làm hại tộc chim được, không nhìn xem tộc chim bây giờ tốt cỡ nào chứ.

Nhưng họ vẫn muốn biết tại sao á thú nhân nhỏ nhắn này lại có thể dễ dàng mang thai như vậy, nếu có thể chia sẽ bí quyết thì tộc chim sẽ càng thêm lớn mạnh.

Bạch Kỳ Thư nhìn một vòng thì cũng hiểu, cậu không nhìn thấy chút ác ý nào trong mắt họ.

Lại nhìn Rina, á thú nhân rõ ràng là hình mẫu tốt đẹp được người người ganh tị thì lúc nào cũng ngạo mạn, làm chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ cho mình, lý do thật sự cho những gì anh ta đang làm người ở đây ai cũng nhìn thấy rõ, cố tình bản thân anh ta lại quá sức cực phẩm, vẫn còn đắc ý quên mình như vậy.

" Tôi nghĩ tôi không cần nói cho mọi người biết tôi là cái gì như lời chất vấn của Rina đâu, bởi vì những gì tôi làm cho tộc chim là thú thần chứng giáng."

Bạch Kỳ Thư nhìn đám người, thấy họ gật đầu thì mỉm cười.

Rina thấy vậy thì lại không vui, sắc mặt trầm xuống, muốn nói gì thì lại bị Bạch Kỳ Thư đoạt trước.

" Còn tại sao tôi có thể liên tục có ấu tể... Nói đùa một lần thì là tôi có thiên phú di bẩm, nói đùa hai lần thì là Eagle quá dũng mãnh."

Bạch Kỳ Thư lém lĩnh nói.

Vậy mà trong đám người lại vang lên vài tiếng cười.

" Tôi biết mọi người đều muốn có thể sinh ra nhiều ấu tể hơn, tôi cũng không muốn dùng mấy cái lý do không rõ ràng để nói cho mọi người, nhưng tôi nghĩ có một điều là hợp lý nhất có thể nói."

Bạch Kỳ Thư nhìn bọn họ, cười.

" Đó là do điều kiện sống của đại địa thú nhân vốn kém cỏi, những thứ mọi người có thể ăn thì lại quá ít ỏi, ăn đối với mọi người chỉ để no bụng, không chết đói, nhưng nó lại không đủ tốt cho cơ thể của á thú nhân chúng ta."