Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 86: Canh, a mẫu



" Hắn đi khích tướng anh rồi chạy sang châm ngòi ly gián hai người với Kỳ Kỳ, còn nói mình thích á thú nhân nhỏ xinh, nói thẳng ra là hắn lăm le bạn đời của người khác, còn có ý định muốn ruồng bỏ bạn đời của mình, nhưng tội danh thì hắn không muốn nhận nên mới để cho mọi người hiểu lầm Eagle, cũng muốn Kỳ Kỳ hiểu lầm Eagle, thật là hiểm ác mà."

Floyd cũng không ngờ chuyện nó lại dính líu đến vậy.

" Kỳ ba như vậy?"

Dark cũng có chút không thể tin tưởng, tộc chim bao giờ lại có một người như vậy.

" Hôm đó Kỳ Kỳ mắng hắn cũng không khỏi quá ít."

Floyd cảm thấy nên trục xuất hắn khỏi tộc chim mới đúng.

" Em mắng hắn?"

Eagle cũng có chút không ngờ.

" Hắn ở sau lưng bạn đời của mình mà đi tán tỉnh bạn đời của người khác, người như hắn thật sự là sỉ nhục bản chất của thú nhân."

Bạch Kỳ Thư cũng nhớ lại rồi, giờ nghe rõ chuyện khiêu chiến kia cậu cũng cảm thấy mình hẳn nên xin thú thần giáng cho hắn một tia sét.

Cả hai phu phu nhà kia đều đáng hận như vậy.

" Chíp."

Không khí đang căng thẳng bỗng nhiên một tiếng kêu mềm mại đến phá hỏng hết.

Cả đám người nhìn qua, nhìn thấy chim con Chae đã tỉnh lại, vừa ngồi dậy đã làm Nae nằm trên mình nó rớt xuống.

Nó vội vàng cuống quýt ôm em lên, đặt lại lên bụng mình, thấy em nó không tỉnh lại thì thầm thở ra, hù chết chim.

" Phụt, thiệt tình đó, đang sôi máu nhìn thấy hai đứa nhà này là hết giận được luôn."

Alice cũng phải chịu thua độ manh của bọn nó.

" Không nói nữa, Ian, anh nướng được rồi đó."

Bạch Kỳ Thư cũng cười, nói với Ian.

Chuyện gì cũng được, ăn đã rồi tính.

Nồi nước lẩu đã tạm ổn, giờ chỉ cần làm sườn kho, cùng với Ian nướng thịt nữa là ăn được rồi.

Bạch Kỳ Thư bắt cái chảo lên bếp, cho mỡ vào, tỏi băm, phi đến thơm rồi đổ mớ sườn đã được ướp sơ qua vào chảo, đảo đảo đến khi săn lại rồi cho vào ít muối, tiêu, cùng dầu nấm làm lúc đầu để tạo chút màu sắc cho nó, sau đó đổ nước ngập thịt, đậy nắp đợi ráo, nếu mà có quả mọng là được rồi, có thể thế đường, còn có thể tạo màu sắc cho sườn kho.

Sau đó cậu bắt đầu làm đồ ăn cho hai đứa con nhà mình.

" Không ngờ lại thơm như vậy."

Dark sắp chảy cả nước miếng rồi, so với mùi vị trước đây hắn đã ăn ở những bộ lạc kia thì thích hơn nhiều.

" Chúng tôi cũng cố gắng học hỏi rồi nhưng vẫn là không bằng ăn của cậu ấy làm."

Alice cũng rất bất lực.

" Mấy thứ cái cậu thiếu là mấy thứ này, chỉ là tạm thời không có nhiều, tiêu thì ở gần bộ lạc có đó, nhưng ớt thì lúc này không có."

Bạch Kỳ Thư nhún vai, không phải do cậu làm ngon, mà là do có gia vị.

Thú nhân chưa ăn bao giờ sẽ rất dễ nghiện mùi vị mới lạ này.

" Floyd, cậu giúp mình nướng ít nấm, xiên nó vào cái đũa rồi nướng đến khi nó mềm xuống là được rồi."

Cậu đưa thau nấm còn khá nhiều sau khi Alice đã tước được một thau.

" Nướng cái gì làm gì?"

Floyd cầm cái nấm lên hỏi.

" Cho hai đứa nhỏ, trộn với khoai nghiền, nấm rất tốt cho sức khoẻ."

Bạch Kỳ Thư quay đầu nhìn hai đứa con, Chae bởi vì Nae nên không thể nhúc nhích, chỉ biết nằm trong ổ đưa mắt nhìn bọn họ.

" Em ngủ rồi, con có thể nhẹ nhàng để nó xuống, em sẽ không tỉnh đâu."

Cậu tới gần nhìn nó.

Nhưng chim con lại lắc đầu.

Thương em quá nó khổ vậy đó.

" Chưa thấy ai thương em như nó, sủng lên trời luôn rồi."

Alice cũng buồn cười.

Chae một chút cũng không phản bác lại, nó thương em thì sao, em của nó mà.

Nói vậy thôi chứ Nae cũng rất thương nó, chỉ nhìn đứa con cao lãnh của cậu dù có ghét bỏ chim con ngốc nghếch của sẽ không bỏ mặc chim con thì biết.1

Cậu lúc ở trong tiệm thú cưng cũng đã xem rất nhiều phim truyền hình, anh em trong đó không có như vậy đâu, thiếu điều chém giết nhau ấy chứ.

So ra nhà cậu đã rất hạnh phúc rồi.

Hai đứa nhỏ đều rất ngoan, dù có hơi tăng động nhưng nói gì nghe nấy.

" Xong rồi này!"

Hai tiếng nói cùng vang lên, thì ra là Ian và Floyd đều cùng lúc kết thúc công việc.

Bạch Kỳ Thư cũng đi đến xem cái chảo thịt sườn của cậu, nó cũng đã cạn nước.

Bốc một cục lên ăn thử, ưm... Có muối đúng là có khác.

" Alice, đổ chỗ nấm vào nồi canh xương đi, rồi đổ cái chén dầu nấm này vào nữa, thế là hoàn tất rồi, có thể dọn chỗ."

Bạch Kỳ Thư tuyên bố nói.

Alice nhanh chóng làm theo lời cậu nói, nồi canh xương nay đã khác hẳn, thơm ngào ngạt.

Bạch Kỳ Thư lại gần cho vào đó một chút muối, dùng muôi nếm thử, thấy tốt rồi thì để cho họ dời cái bếp đến giữa, cả đám ngồi xung quanh.

Dù trời vẫn còn lạnh nhưng bên trong lại tập trung rất nhiều người nên một chút cũng không thấy lạnh, mà chỉ mát mát, rất thích hợp để ăn lẩu.

Lúc này Nae ngửi thấy mùi thơm cũng không thể ngủ được nữa, dù sao cũng đến giờ ăn rồi, dù có buồn ngủ cũng sẽ đói tỉnh.

Bạch Kỳ Thư múc khoai tây nghiền ra một chiếc đĩa, đĩa là Bạch Kỳ Thư kêu chim to làm cho hai đứa con nhà cậu làm đĩa ăn, khỏi phải xuống ngày lót lá.1

Cái đĩa này rất lớn, Nae có thể đứng trên đó ăn, còn Chae thì đứng bên ngoài.

Chae lúc này đa bắt đầu thon thả hơn rồi, trên lưng và cánh cũng bắt đầu mọc nhiều lông chim hơn, nó cũng đã lớn gần bằng hai bàn tay cậu chụm lại rồi.1

Eagle lại tước cho hai anh em nó ít thịt nướng nữa.

" Ưm... Ngon quá sá, vậy mà có thể phối ra mùi vị như này, thật không ngờ tới."

Dark vừa gặm một miếng thịt nướng đã nhịn không được mà tán thưởng.

So với hắn thì đám người cũ đều đã biết qua tay nghề của Bạch Kỳ Thư, người nào người náy đều vùi đầu ăn.

" Thật là có khác với trước đây, cảm giác giống như mùi vị đã đầy đủ hơn vậy."

Eagle cũng gật đầu trầm ngâm.

" Tôi cảm thấy ăn xong cái này rồi sẽ không muốn ăn thịt nướng bình thường nữa."

Ian khẳng định nói.

" Muối thật sự rất cần cho cuộc sống, tuy bình thường trong máu thịt của con mồi cũng có muối nhưng nó lại không nhiều, tuy không ảnh hưởng đến thú nhân nhưng việc tăng thêm khẩu vị trong bữa ăn cũng là một việc tốt."

Bạch Kỳ Thư gật đầu.

" Hơn nữa, có muối thì có thể ướp thịt, làm thịt khô, tích trữ thức ăn cho mùa mưa và mùa đông."

Nên việc đi kiếm muối là rất cần thiết.

" Vậy chúng ta cần phải đi rồi."

Ian cảm thấy việc này cần thiết vô cùng.

Ai nấy đều gật gù.

" Con muốn ăn cái gì nữa hả?"

Bạch Kỳ Thư nhìn chuột con đã leo đến vai cậu.

" Chít chít!"

Nó chỉ cái chén canh nấm trong tay cậu.

" Muốn ăn canh?"

Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc hỏi lại.

Nae nhỏ bé gật gật cái đầu nhỏ của nó.

" Nhưng mà con nhỏ như vậy, sẽ bể bụng đó."

Bạch Kỳ Thư chọt chọt cái bụng nhỏ trắng muốt của nó.

Chuột con Nae tròn mắt nhìn cậu, ngẫm nghĩ một hồi rồi trèo xuống, ngồi bên cạnh cậu.

Sau đó...

Bạch Kỳ Thư trợn mắt nhìn cái nơi vốn dĩ có một con chuột con nay lại ngồi một đứa bé trai lớn chừng hai ba tuổi, trắng trẻo mập mạp dễ thương, đôi mắt đen láy to tròn, hai má phúng phính, cái miệng nhỏ hồng hồng, mái tóc trắng mượt đến cằm, tay chân thì như củ sen.

Cả đám cũng tròn mắt lên nhìn đứa bé kia.

Nhưng mà Nae bé bổng chỉ quan tâm đến canh.

" Canh, a mẫu."

Nó mở cái miệng nhỏ với hàm răng trắng bóng xinh xắn ra, thật rõ ràng mà nãi thanh nãi khí nói từng chữ một, còn dùng đôi mắt kia nhìn cậu.1