Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 95: Tương lai khó nói



Luke ngồi yên trên nệm da thú mà trầm tư, tộc chim Đại đã mấy đời tộc trưởng rồi vẫn không có tế ti mới, dạo trước tế ti mèo tộc còn hỏi ông ấy chuyện này nhưng ông chỉ nói người có duyên chưa có xuất hiện trên đời.

Vậy nên lúc này đã có rồi sao, còn là ấu tể thú nhân được sinh ra trong tộc chim, thật là hâm mộ.

Đừng nói tộc chim, cho dù là mèo tộc cũng đã rất lâu chưa có tế ti mới.

Nói sao thì tế ti cũng rất khó tìm.

Người có duyên với thú thần nào có phải rau cải trắng, muốn là có đâu.

Đám tế ti các tộc lớn mà nghe được đảm bảo sẽ ghen tỵ chết mất.

Lần này nghe nói chỉ có tế ti của hổ tộc là đến đây.

" Làm sao em biết chuyện này?"

Luke hỏi hắn, đứa em này mới đi ra ngoài có một chút đã đem về tin tức lớn, có phần hơi bị nhanh nhạy đó.

" Anh không biết thôi, bởi vì em đã gặp được rồi."

Luca đắc ý nói.

Luke cũng phải trợn mắt với vận may này.

Rồi sau đó không biết tại sao tin này lại bị tuồng ra, đến tai tế ti của hổ tộc.

Thành ra là trước ngày lễ một ngày, Blair, tế ti của hổ tộc đã đến gặp tế ti Terry.

Mục đích là gì chắc ai cũng biết rồi.

" Ông tính giấu đến bao giờ đây?"

Blair nhìn Terry đang nhàn nhã ngồi dựa vào chân bước tượng thú thần, bực bội nói.

Blair trông trẻ hơn Terry một chút, cũng có một đầu tóc trắng được buột chặt lại ở phía sau, cơ thể cũng cường tráng hơn, chỉ nhìn thôi đã biết thú hình của ông là một con bạch hổ thuần trắng, lúc này con bạch hổ đang giơ nanh múa vuốt cùng con chim ưng giảo hoạt.

" Tôi giấu làm gì, chuyện này cả tộc chim Đại đều biết."

Terry lúc này như một lão ngoan đồng, chơi xấu nói.

" Ông..."

Blair đưa tay chỉ vào mặt Terry, thiếu điều muốn lật nóc thần điện luôn.

" Được, ông không giấu thì mang nó ra đây tôi xem đi, chắc là được đúng không?"

Blair quắc mắt lên nhìn ông.

" Ông cần gì phải xem, cũng có gì đáng xem đâu."

Terry xua tay.

" Ông tưởng ông giấu thì tôi tìm không ra đứa bé đó à."

Blair xem như hiểu, cái tên này rõ ràng không hề sợ ông.

" Ông chỉ cần ngồi đợi thêm một hôm rồi tôi sẽ giới thiệu với tất cả không được sao?"

Terry bó tay.

" Tôi giống đám nhóc con kia chắc."

Blair muốn lật bàn.

May mắn ông không có hai cái râu trên mép, nếu không lúc này nó có thể bay bay.

" Thôi được, ông ngồi đó đợi đi, nó sắp đến rồi."

Terry cũng không muốn cù nhây với Blair nữa, mắc công làm tổn hại hình tượng của mình trong lòng tiểu tế ti nhỏ nhắn kia.

Hai lão già ngồi trừng nhau tầm mười phút thì có hai bóng dáng xông vào thần điện.

Vụt.

Vụt.

Blair vẫn luôn chú ý đến cửa vào, nhanh chóng bắt lấy hai bóng dáng kia.

Một con chim xanh và...

Blair trừng muốn rớt cằm nhìn con vật nhỏ kia từ hình thú hoá thành hình người, trở thành một tiểu đáng yêu biểu tình thì lạnh lùng, bộ dáng thì trắng nõn, nhỏ xinh, toàn thân đều trắng, rất phù hợp với tiêu chí chọn tế ti của thú thần đại nhân.

Cơ mà nó là con gì vậy, nhỏ chút ét.

" Nó là...?"

Blair lắp bắp hỏi.

" Là người ông đời gặp đó, không cần nghi ngờ, nó là ấu tể tộc chim Đại không sai, chỉ là chỉ thừa hưởng đôi cánh từ a phụ nó mà thôi, hình thú là của a mẫu."

Terry nói với ông.

Blair càng nghe càng không tin nổi.

Làm sao mà ấu tể lại có thú hình của á thú nhân được, chẳng lẽ nó không phải do á thú nhân sinh ra?

So với Blair đang chấn kinh thì Nae có vẻ bình tĩnh hơn, nó đối với ông lão cũng tóc trắng đang ngồi trong thần điện chỉ nhìn một cái rồi không thèm nhìn nữa, yên lặng đứng bên cạnh Terry, đợi ông nói chuyện.

Chae thì lại có chút tò mò nhìn Blair, ở đâu ra một ông lão tóc trắng nữa vậy, còn đang có biểu tình rất hài hước nữa.

Blair phải mất một lúc lâu mới có thể hoàn lại hồn, ông đưa mắt nhìn Terry.

Terry thở dài.

" Nae, đây là tế ti Blair của hổ tộc."

Terry xoa đầu đứa nhỏ chỉ cao đến bắp đùi ông một chút.

" Tế ti Blair khoẻ."

Nae nãi thanh nãi khí chấp tay cúi đầu.

Trong lòng Blair chỉ có một câu mà thôi: Đứa nhỏ mềm mại quá.

Thật sự thì vẻ ngoài hình người của Nae bé nhỏ so với thú hình thì lực sát thương cũng lớn hơn chứ không nhỏ hơn chút nào, dù là ai có thắc mắc đối với hình thú của nó thì chỉ qua một chút thời gian tiếp xúc cũng sẽ bị nó manh hoá.

" Khụ khụ... Ngươi tên Nae, vậy phía sau ngươi là ai?"

Blair đưa mắt nhìn Chae hỏi.

" Là anh trai con, Chae."

Nae vẫn điềm tĩnh nói.

Blair gật đầu, nhìn đứa nhỏ tóc xanh cường tráng hơn rất nhiều so với em trai mình lại giống như hộ vệ đứng bên cạnh em trai, tùy thời bảo hộ, khó được.

" Ông đang dạy nó sao?"

Blair quay sang hỏi Terry.

" Tất nhiên rồi."

Terry nhún vai.

" Vậy tôi không làm phiền nữa, cơ mà ông phải mang nó đến gặp tôi, vậy mới đúng đúng không?"

Blair đứng lên nhìn ông, bộ dạng kia nào giống lão già tùy thời tức giận lúc này, một bộ không giận mà uy này mới phù hợp với thú hình của ông.

Terry xua tay.

Blair đi rồi, trong điện im ắng một hồi.

" Chúng ta học thôi."

Terry cũng không giải thích gì.

Nae ngoan ngoãn gật đầu.

...

Sau khi từ thần điện trở về, Chae đối với phụ mẫu báo cáo lại chuyện này.

Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ một hồi vẫn không thấy có vấn đề gì cần chú ý, thế nên cũng không có nói gì.

Eagle vừa được chuột nhỏ an ủi tâm linh tổn thương cũng không có thấy gì không ổn, chỉ đối với con trai lớn tán thưởng, biết báo cáo tình hình của em trai, cứ thế mà phát huy.

Chae được khen thì hít mắt cười ngốc.

Bạch Kỳ Thư nhìn đứa con ăn no đã đi ngủ Nae, lại nhìn Chae đang hưng phấn đến mất ngủ, thở dài.

" Em sao vậy?"

Chim to ôm cậu hỏi.

" Hai đứa con này, không biết tương lai sẽ có ai phù hợp với hai đứa, hôm qua có một á thú nhân mèo tộc nói muốn làm con dâu em đó."

Bạch Kỳ Thư nhớ lại chuyện kia cũng buồn cười, con cậu mới bao lớn, một mùa mưa còn chưa có đến đâu.

Ấu tể thú nhân lại cần bốn mùa mưa mới thành niên cơ.

" Em nói đứa nào?"

Eagle nhìn hai đứa con, hỏi Bạch Kỳ Thư.

" Đứa này nè."

Bạch Kỳ Thư chỉ Nae.

Eagle trầm ngâm, đừng nói là cậu, cả anh cũng thấy không thể nào, bảo Chae thì còn được đi.

Cơ mà... Eagle nhìn đứa con đang nằm trong ổ bông cười ngốc thì cũng cảm thấy không rõ tương lai ra làm sao...

" Mặc kệ đi, chọn ai đều là quyền tự do của con nó, có bạn đời hay không cũng là bản lĩnh của mỗi đứa, chúng ta không xen vào được."

Eagle ôm chuột nhỏ thủ thỉ, phụ mẫu chỉ có trách nhiệm sinh nó ra, bảo bộc nó đến khi thành niên rồi thả nó bay đi tìm bầu trời cho mình, đến đây là hết trách nhiệm rồi, hai đứa con của anh dù có hơi sai sai nhưng chắc chắn bạn đời cũng sẽ không tệ.

" Tự nhiên em cảm thấy nuôi con thật là nhàn, anh không biết chứ em xem tivi thấy biết bao bà mẹ than trời trách đất, lúc mang thai cũng than khổ, đẻ ra rồi cũng than nuôi khổ, con lớn rồi cũng than lo chuyện gia đình cho nó, nó có gia đình rồi lại phải chăm lo cho cháu, cũng khổ nốt."

Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc nói, cảm thấy mình sướng gì đâu á.

Eagle chỉ biết nghe, anh cũng không hiểu mấy cái chuyện cậu nói nó ra làm sao, ở thế thú này rất đơn giản, cũng không có xen vào nhiều chuyện như vậy, nếu không thì Michael tộc trưởng cũng không khổ tâm như bay giờ.

..............................................