Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 11: Phúc lợi (1)



Giải trí Du Thị đứng top bốn trong các công ty giải trí lớn trong thành phố B, là một tòa nhà cao mười hai tầng, tuy không thể so với tập đoàn Cố Thị ở vị trí đắc địa, nhưng cũng xem như là vị trí hoàng kim hiếm có.

Trừ phi là công ty hội họp, hoặc là có hẹn gặp đối tác, lúc không có chuyện gì, Du Yến rất ít khi xuất hiện ở công ty.

Lúc cô vừa bước vào giới giải trí, tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, không muốn người khác biết cô là con gái của Du Chính Thiên. Nhưng giới giải trí to như thế, giữa các mối quan hệ không thể tránh được sẽ có một nhóm bạn bè thân thiết biết được thân phận của cô, dần dần những người trong các nhóm khác cũng biết được chuyện đó, nhưng trong giới giải trí hỗn loạn ấy đều là những người tinh ranh, cho dù biết cũng sẽ không nói ra ngoài, cho nên chuyện Du Yến là thiên kim của chủ tịch Du, phần lớn mọi người vẫn chưa biết.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Yến nhớ, người đại diện hiện tại Trần Hòa Gia, cũng là trong lúc này biết được thân phận của cô, trước đó gã cũng nhìn ra gia thế của cô không nhỏ, cũng có thể đã điều tra qua thân phận của cô, nhưng hồ sơ của cô sớm đã bị công ty áp xuống, trong một đám người cũng không tra ra được, hơn nữa Trần Hòa Gia còn là người đại diện cho vài người nữa, có mấy người còn nổi tiếng hơn Du Yến, cho nên sự chú ý của gã đối với cô cũng không nhiều quá, thế là hai người cùng yên ổn hợp tác với nhau được mấy năm nay.

Nhưng mà nay, có vài chuyện đã biết trước, Du Yến không thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì để tránh đi những chuyện lúng túng sau này sẽ lần nữa xảy ra, cô vẫn nên quyết định sẽ đường ai nấy đi với Trần Hòa Gia.

Du Yến ngồi trên chiếc xe Rolls Royce màu trắng đến công ty, theo lời Dư quản gia nói, thay vì để nó trong ga ra phủ bụi thì chi bằng lôi ra ngoài dạo một chút, nào có ngôi sao nào ra ngoài mà không lái siêu xe chứ, nó chính là thứ cần thiết để tạo nên phong cách.

Du Yến cảm thấy có chút đạo lý, thế là yên tâm lái xe ra ngoài.

Cảnh Hân lái xe của công ty, theo sau chiếc Rolls Royce, cảm thấy khí thế của nữ vương đại nhân của mình lại tăng thêm một bậc.

Tuy hôm nay Trần Hòa Gia đã hẹn Du Yến đến gặp mặt đối tác, nhưng khi đến công ty Du Yến vẫn quyết định lên tầng thượng vào phòng làm việc của chủ tịch Du trước.

Lúc từ nhà qua đây, cô đã xác định được hôm nay Du Chính Thiên có mặt ở trong công ty.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thang máy lên đến tầng ba, có vài người bước vào, đi đầu là chị cả Viên Viên của công ty, đó là một người phụ nữ xinh đẹp và thành thục, tuy trên người có nhiều hào quang nhưng thường ngày cũng xem như là một người hòa nhã dễ gần, luôn nở nụ cười mỉm rất tự nhiên trên môi.

“Chào chị Viên.” Làm một đàn em, Du Yến rất lễ phép chủ động chào hỏi.

Viên Viên là một trong số ít người biết được thân phận của cô, nhìn thấy cô chào hỏi, cũng rất vui vẻ hỏi cô có khỏe không, còn chủ động nói với cô vài câu.

“Nghe nói bộ phim mới của em đóng máy rồi.” Viên Viên vốn đứng cô rất gần, vì nói chuyện với cô, cho nên cả người đều kề sát người cô, giọng nói dịu dàng vô cùng dễ nghe.

“Vâng ạ.”

Viên Viên khá hứng thú với chuyện này, lại nói thêm một câu: “Phim của đạo diễn Điền chị từng xem qua, đó là một thanh niên rất có thực lực.”

Du Yến cười khúc khích, cong mắt nhìn Viên Viên đáp: “Chị Viên, nghe lời chị nói giống như bản thân mình không còn là người trẻ vậy.”

Viên Viên cũng phì cười, bảo: “Thật sự không còn trẻ nữa rồi, chị lớn hơn em cả một giáp đấy.”

“Đừng đùa mà chị, trước đây trợ lý của em còn hỏi là em lớn hay chị lớn hơn đấy.”

“Miệng lưỡi ngọt như bôi đường vậy.” Viên Viên cười khen cô, nhưng bàn tay véo má cô cũng không nhẹ chút nào.

Thang máy rất nhanh liền đến tầng mười, người đại diện của Viên Viên ấn nút mở cửa, Viên Viên nói xong, liền vẫy tay với cô, nói hôm nào sẽ cùng nhau ăn cơm, xoay người bước ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng, Du Yến và Cảnh Hân đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chị Yến, em vừa mới trúng đạn.” Cảnh Hân nheo mắt nhìn cô.

“Bị bắn chỗ nào? Chị vừa nãy rõ ràng luôn nói lời hay mà.”

“Em trúng đạn vì những lời nịnh nọt của chị đấy.”

“Cắt...”

Du Yến nhớ rồi, kiếp trước, cô giành vai của Viên Viên trong một bộ phim, vai nữ chính có thể nói là dành riêng cho Viên Viên, nhưng vì kịch bản thật sự quá đặc sắc, cho nên Du Yến vừa xem liền động lòng, thế là cô trước mặt bố làm nũng, kiên quyết muốn đóng bộ phim đó, Du Chính Thiên bị cô ầm ĩ đến không còn cách nào, cuối cùng đồng ý với cô.

Tuy Viên Viên là chị cả cao quý của công ty, nhưng đường diễn mấy năm nay càng lúc càng hẹp, cô ấy đang rất cần một tác phẩm hay để thay đổi cục diện này, cho nên bộ phim này nói với cô ấy mà nói là vô cùng quan trọng.

Về sau, vai nữ chính bị Du Yến cướp được, nhưng hiệu quả diễn xuất lại không lý tưởng, nguyên nhân thất bại lớn nhất chính là tuổi tác, sau khi bộ phim ấy chiếu rạp, không chỉ phòng vé ảm đạm mà còn thu hút một đội anti fan. Cũng khiến cho Viên Viên tâm ý nguội lạnh, cuối cùng nhảy sang bên giải trí Tinh Tinh, sau khi nhận hai bộ phim chuyển thể, sự nghiệp của Viên Viên lần nữa quay lại đỉnh cao.

Lúc đó, cô bị ma túy giày vò đến người không ra người, mà Viên Viên lại đứng dưới ánh đèn hào quang, đẹp đến không ai bì kịp.

Sự may mắn đặc biệt này, khiến cô lần nữa quay về thời điểm trước đây, bản thân vẫn còn có cơ hội bù đắp lỗi lầm.

Tầng mười hai của Du Thị bố trí rất đơn giản, một phòng họp nhỏ, một phòng tiếp khách nhỏ, phòng làm việc của thư ký chủ tịch, tiếp theo là phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi của chủ tịch.

Cả phòng thư ký đều đã được dặn dò trước, bất kể lúc nào, Du Yến đều có thể tự do ra vào phòng làm việc của chủ tịch, tuy rất nhiều người không hiểu tại sao nhưng cũng không nhiều lời.

Du Yến bảo Cảnh Hân tự tìm chỗ chơi, một mình cô đi gặp Du Chính Thiên.

Bây giờ Du Chính Thiên có thời gian rảnh, đang ngồi trước bàn trà pha trà, từng bước đều làm vô cùng lưu loát, lộ rõ sự thư giãn.

Trước đây Du Yến cũng được ông dạy về trà đạo, nhưng vốn dĩ không có nhẫn nại, ngồi yên để học.

Nhìn thấy cô vào, Du Chính Thiên cười ha hả vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, bảo cô qua ngồi, Du Yến ngọt ngào chào bố, ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn ông pha trà.

“Trà xuân Long Tĩnh mà con thích nhất.” Du Chính Thiên đổ trà vào một tách nhỏ đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn bố, vẫn là con pha cho bố một tách uống nhé.”

Du Yến nói xong liền muốn cầm bình trà lên, nhưng bị Du Chính Thiên gạt ra, chỉ nghe ông nói: “Bỏ đi, bình trà tử sa này của bố vừa mới mua thôi, không muốn bị con làm vỡ nữa.”

“Thật xem thường người khác mà.” Du Yến vờ giận dỗi.

Du Chính Thiên vẫn cười ha hả, gương mặt làm nũng của con gái khiến ông cảm thấy rất buồn cười.

“Thời tiết nóng lên rồi, ở bên ngoài quay phim cực khổ không?” Du Chính Thiên đánh giá Du Yến từ đầu chí cuối, cảm thấy cô đen hơn so với trước một chút.

Du Yến mở hộp điểm tâm trên bàn trà ra, chọn tới chọn luôn, nhìn trúng một khối bánh đậu xanh, liền cầm lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Vẫn may là đã đóng máy rồi ạ.”

“Dạo gần đây khô nóng, ít nhận phim lại.” Con gái cưng là viên minh châu trong tay ông, với gia tài và thân phận bây giờ của ông, dù cho cô ăn chơi cả đời cũng không thành vấn đề gì, nhưng Du Yến có ước mơ của mình, ông cũng không đành ngăn cản, chỉ có thể thường xuyên khuyên cô ít nhận phim lại. Tuy bây giờ Du Yến đã kết hôn nhưng Cố Hành Viễn cũng là một người rất dân chủ, vốn không định nhúng tay vào sự nghiệp của cô.

“Con biết rồi ạ, chuyện của con bố không cần lo lắng nhiều đâu, con có thể tự làm chủ được.”

“Đứa nhỏ này, bố không lo cho con thì còn có thể lo cho ai.”

“Con lo cho tim của bố thôi, bố cần phải thả lỏng, cả ngày vui vẻ, sống thật lâu thật lâu, cứ như thế bên cạnh con mới được.” Du Yến phủi đi mảnh vụn của bánh đậu xanh trên tay xuống, ôm lấy tay Du Chính Thiên, làm ông vui.

“Sống thật lâu thật lâu, thế không phải thành lão yêu quái sao.”

“Thế cũng sẽ là lão yêu quái đẹp trai nhất.”

Du Yến tỏ vẻ ngoan ngoãn, nói chuyện với ông một hồi lâu, cuối cùng mới vào chủ đề chính, “Bố ơi, con muốn đổi người đại diện.”

“Sao vậy, Trần Hòa Gia không ổn sao?” Nói đến chính sự, Du Chính Thiên cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Không phải không ổn, nhưng anh ta dẫn dắt nhiều người như thế, bây giờ cũng có vài người cũng đã nổi tiếng rồi, anh ta đỡ phải phân thân, mà con cũng muốn có người đại diện cho chính mình.”

Du Chính Thiên nhìn cô, cười nói: “Cũng được, con cũng dần nổi tiếng rồi, nên có người đại diện cho riêng mình. Nhìn trúng ai nào? Bố sắp xếp giúp con.”

“Con muốn học trò của Tống Tử Văn, cô ấy tên là Đỗ Phi Phi, tuy là người mới, nhưng năng lực rất ổn.” Du Yến sớm đã chuẩn bị xong những lời nói tốt về cô ấy, kiếp trước sau khi đổi Trần Hòa Gia, đổi thành Đỗ Phi Phi, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cho nên dù bây giờ được chọn lại, cô vẫn là chọn Đỗ Phi Phi.

“Được, con tự mình làm chủ, bố nghe theo ý của con.”

Chính sự nói xong, cô lại ở trong phòng làm việc chơi một chút, còn chạy đi nghịch chuỗi tay của Du Chính Thiên, suýt chút làm vỡ thứ mà ông yêu thích nhất, cuối cùng đành xám xịt bị đuổi ra ngoài.

“Chị lại chọc giận chủ tịch rồi sao.” Thấy cô bước ra, Cảnh Hân liền trưng ra vẻ mặt hóng hớt chạy đến hỏi.

Tâm trạng Du Yến rất tốt, muốn vội đi gặp đối tác ngay, tâm trạng tốt bàn chuyện mới có thể thuận lợi, thế là mặc kệ Cảnh Hân đang hóng hớt bên cạnh cô, trực tiếp đi xuống lầu.

Cảnh Hân bất đắc dĩ dậm chân, theo cô đi xuống.

Quá trình gặp đối tác rất thuận lợi, nếu như không có Trần Hòa Gia ngồi bên cạnh, Du Yến chắc chắn sẽ càng vui vẻ hơn, tóm lại, mỗi lần nhìn thấy gã, cô sẽ nhớ đến chuyện gã muốn cưỡng hiếp cô ở kiếp trước, cho dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng nhớ đến chuyện đó, vẫn khiến cô buồn nôn nổi cả da gà.

Chuyện của Du Yến giải quyết xong, buổi trưa cô cùng Du Chính Thiên ăn trưa, cho đến khi ông chuẩn bị ngủ trưa, cô mới lái xe về nhà.

Trên đường về, Du Yến nhận được một cuộc điện thoại, người ở đầu dây bên kia hẹn tối nay rủ cô đi họp mặt. Tuy trong lòng Du Yến rất không vui, nhưng vẫn đồng ý đi, dù sao vẫn là người quen cũ.

Vừa nghĩ đến tối nay phải phí tinh lực để xã giao với đám người kia, cô liền cảm thấy cả người không khỏe, vừa về nhà liền về phòng ngủ, phải tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.