Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 7: Tiêu tổng, anh bị điên à?



“Gia Hân, em dừng lại nghe anh nói đã!”

Tiêu Sinh đuổi theo Lạc Gia Hân, trong lòng không khỏi lo lắng. Bữa cơm vốn dĩ ấm cúng và vui vẻ đột nhiên bị chuyện chẳng đâu vào đâu phá hỏng.

“Tiêu Sinh, anh làm gì vậy? Buông tay em ra!”

Tiêu Sinh bắt được cánh tay mỏng manh của Lạc Gia Hân, hắn thở hổn hển, rồi ôm cô vào lòng. Thế nhưng, Lạc Gia Hân vẫn chưa nguôi cơn giận, chính xác là thẹn quá hóa giận, nên cô ta một mực làm mình làm mẩy.

“Gia Hân, em đã đến đây rồi, khó khăn lắm chúng ta mới có một bữa cơm đầm ấm với cha mẹ anh, không lẽ em định bỏ về như thế này?”

“Nhưng em làm sao vào đó ngồi ăn chung mâm với Cao Hy Hy được nữa!” Lạc Gia Hân gào lên. “Mẹ anh còn bênh con nhỏ đó chằm chằm, lúc nào cũng ác cảm với em. Anh nhìn đi, trong gia đình anh, có ai muốn chào đón em không? Đó là chưa nói đến, Cao Hy Hy với anh đã ly hôn rồi, mẹ anh còn mời nó về đây ăn cơm tối, vậy là có ý gì? Anh đừng nói với em anh không nhìn ra ý đồ của mẹ anh!”

Tiêu Sinh biết lỗi lần này không phải tại Cao Hy Hy, nhưng việc mẹ hắn mời cô đến ăn tối đích thực là đả kích lớn đối với Lạc Gia Hân, không khác nào cố tình ngăn cản hắn và cô ta đến với nhau.

Trước mặt Tiêu Sinh, Lạc Gia Hân vẫn khóc không ngừng, như muốn trút hết mọi ấm ức trong lòng. Tiêu Sinh biết chuyện lần này là Lạc Gia Hân sai, nhưng nhìn cô ta yếu mềm như vậy, hắn lại không nỡ trách cô.

Có trách thì trách Cao Hy Hy mặt dày đến nhà hắn ăn cơm tối!

“Đã vậy, anh còn không bảo vệ em, còn muốn em phải hạ mình trước Cao Hy Hy.”

Lạc Gia Hân lại thút thít khóc, khuôn mặt tràn đầy vẻ ủy khuất và tủi hờn, khiến Tiêu Sinh lại thêm đau lòng.

“Anh xin lỗi.” Tiêu Sinh không biết nói gì hơn ngoài ba chữ này, hắn vốn cảm thấy bản thân mình đã nợ Lạc Gia Hân, dù năm đó chính hắn mới là người bị bỏ rơi.

Hai người đứng đối diện nhau một hồi, Tiêu Sinh nhẹ giọng an ủi, thuyết phục Lạc Gia Hân ở lại dùng bữa. Trước sự thành khẩn của Tiêu Sinh, cô ta cũng không đành lòng từ chối. Hơn nữa, nếu cô ta rời đi, kẻ được lợi nhất không phải Cao Hy Hy sao?

Đúng lúc Lạc Gia Hân ngầm đưa ra quyết định thì Cao Hy Hy xuất hiện ở cửa lớn, nơi đối diện với vườn hoa.

“Tiêu Sinh, mẹ anh gọi anh vào ăn tối kìa!”

Vừa nhìn thấy Cao Hy Hy, sắc mặt Lạc Gia Hân lập tức tối sầm. Cô ta nhìn Cao Hy Hy bằng ánh mắt sắc bén xen lẫn căm ghét, thế nhưng, Cao Hy Hy chẳng để vào mắt.

Tiêu Sinh cũng chán ghét Cao Hy Hy không kém Lạc Gia Hân. Năm đó, hắn và Lạc Gia Hân phải chia xa, Cao Hy Hy lại chính là nguyên nhân khiến bà Tiêu luôn không vừa mắt với Lạc Gia Hân.

“Làm gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù vậy?” Cao Hy Hy khoanh tay, dựa vào cái cột to lớn bên cạnh mình, chán nản mà nhìn Tiêu Sinh và Lạc Gia Hân. “Tôi chỉ đến truyền lời bà Tiêu, vào hay không là chuyện của anh.”

Nói rồi, cô nguẩy mông đi mất, Tiêu Sinh lại không nhịn được mà đuổi theo, níu tay Cao Hy Hy.

“Cô quậy đủ chưa? Đang yên đang lành cô cứ xuất hiện trước mặt mẹ tôi làm gì?”

“Tiêu tổng, anh bị điên à?” Cao Hy Hy giãy ra khỏi tay Tiêu Sinh, trừng mắt nhìn anh. “Nếu không vì nể mặt mẹ anh, tôi có chết cũng không bước vào nhà họ Tiêu nửa bước. Ba năm qua anh đối với tôi như thế nào, anh nghĩ là tôi nguyện ý chịu đựng chắc? Bây giờ tôi cực kỳ muốn tác hợp cho anh và Lạc Gia Hân, được chưa? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!”

“Cô…” Tiêu Sinh tức điên, bàn tay nắm lấy cánh tay của Cao Hy Hy mỗi lúc một siết chặt.

“Cô cái gì mà cô? Tôi nói sai à? Đầu trâu mặt ngựa, hợp đôi lắm đấy!”

Cao Hy Hy cũng bị chọc giận, trong một đêm, hết Lạc Gia Hân chạy đến chửi bới cô, đến lượt Tiêu Sinh mở miệng thối trút giận lên đầu cô. Cao Hy Hy đâu còn diễn vai người vợ ngoan hiền nhu nhược như trước đây, bao nhiêu bức bối đều xả ra hết.

“Còn chị nữa, Lạc Gia Hân.” Cao Hy Hy cao giọng hướng đến người đứng đằng sau Tiêu Sinh. “Chị đừng tưởng gu ai cũng “mặn” như gu của chị. Không có mười tỷ năm đó cùng sự tử tế của ông Tiêu và bà Tiêu thì đời nào tôi chịu gả cho Tiêu Sinh.”

Chửi một trận đã mồm rồi, Cao Hy Hy giậm một nhát vào chân Tiêu Sinh khiến hắn đau đớn mà la oai oái, đành buông tay cô. Lạc Gia Hân và Tiêu Sinh bị chọc tức đến méo mặt nhưng không dám nói lời nào, đành phải nhìn Cao Hy Hy kiêu hãnh bước vào nhà họ Tiêu.

“Gia Hân, em cũng nghe rồi đó, cô ta sẽ không cản trở chúng ta…”

“Anh điên à?” Lạc Gia Hân đột nhiên gào lên. “Anh tin lời ả đàn bà không biết xấu hổ đó sao? Hay là anh có gì đó với cô ta?”

Lạc Gia Hân đột nhiên phát điên rồi ăn nói linh tinh, khiến Tiêu Sinh buồn bực trong lòng. Ba năm qua hắn vì thương nhớ cô ta mà lạnh lùng, tàn nhẫn với Cao Hy Hy, chuyện này đâu phải Lạc Gia Hân không biết?

Nhưng nói đi nói lại, những lời của Lạc Gia Hân cũng khiến Tiêu Sinh chột dạ, hắn bỗng nhiên ngẩn người, nhớ đến cái đêm điên cuồng giữa hắn và Cao Hy Hy…

“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Rõ ràng anh đang dây dưa không dứt với con nhỏ hồ ly tinh kia!”

Lạc Gia Hân nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của Tiêu Sinh thì liền đoán ra một vài chuyện. Cô ta điên tiết đấm vài phát vào ngực Tiêu Sinh, sau đó ấm ức chạy khỏi nhà họ Tiêu.

“Gia Hân, khoan đã!” Tiêu Sinh vội vã đuổi theo.

“Tiêu Sinh!” Từ bên trong nhà, bà Tiêu bước ra, chỉ tay vào Tiêu Sinh mà quát. “Còn không mau ăn cơm, con xem con có ra thể thống gì không?”

Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, cả người bức bối, tiến không được lùi cũng chẳng xong. Đúng là tai họa!