Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 181: Ngẫu nhiên gặp được người quen cũ



Khác với bộ tộc trên đất bằng, tộc Thiên Ngư vì nơi ở rộng lớn, cho nên bọn họ có rất nhiều lãnh địa. Tuy rằng bọn họ có một tộc trưởng là người tổng lãnh đạo, nhưng đó chỉ là một loại địa vị tượng trưng. Ở hải vực khác nhau của biển xanh, mỗi một tộc đàn đều có một tiểu tộc trưởng riêng. Tuy mỗi tiểu tộc đàn số lượng không coi là nhiều, nhưng ngoại trừ lúc tổ chức thành đoàn thể đi tới tường vây ra, những lúc khác đều là từ 11 tiểu tộc trưởng tới quan hệ. Dù sao sức chiến đấu của tộc Thiên Ngư bọn họ ở trên đất bằng quá yếu ớt, mà người bộ tộc khác mặc dù có chiếu cố bọn họ, cũng không thể "hộ giá" bao trùm ở tất cả thế giới hải vực. Hơn nữa tuy người tộc Thiên Ngư đều có năng lực sinh dục hậu đại, nhưng lại rất khó thụ thai. Cho nên chủng tộc này của bọn họ càng thêm tích mệnh.

Đoạn đường từ thôn Thiên Hà bọn họ tới hải vực cư trú gần nhất của tộc Thiên Ngư, chắc chắn phải xuyên qua một bộ tộc. Hoặc là tộc Kim Sư, hoặc là tộc Phi Báo. Mà ở tộc Kim Sư hai người từng giả làm thần côn, nhất trí quyết định vẫn là đi lối tộc Phi Báo kia đi. Lúc trước đậu nành và ớt cay đều là từ tộc Phi Báo bên này "tiến cử", nói không chừng nơi đó còn có càng nhiều đồ vật tốt hơn không chừng!

Ra khỏi lãnh địa tộc Dực Hổ, ở khu trung lập của Thanh Sâm chạy nhanh ba ngày hai người liền vào lãnh địa tộc Phi Báo.

Rừng rậm vào mùa xuân vừa đẹp vừa có một loại giàu có và đông đúc. Bất cứ ở nơi nào, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn lại liền có thể nhìn thấy tràn đầy màu xanh lục cùng đủ loại màu sắc hoa cỏ. Đối với Đinh Tiếu, đây là một một cái chợ bán đồ ăn không cần tốn tiền.

Chạng vạng ngày đầu tiên vừa đến lãnh địa tộc Phi Báo, hai người sớm lựa chọn một chỗ dừng chân, Khôn làm xong cột buộc da thú biểu thị sau đó liền đi săn.

Mấy năm nay kỹ năng săn thú của Đinh Tiếu với bạn cùng trang lứa tương đối xuất sắc. Tuy so với cấp bậc của Hợp còn kém xa, cũng coi như là đệ tử đắc ý của Văn tiên sinh. Xét thấy cung tiễn không thể tùy tiện đưa cho người ngoài tộc sử dụng, Đinh Tiếu cũng cảm thấy loại hành vi phát triển "năng lực quân sự" này không quá thỏa đáng, cho nên mấy năm nay cũng có chăm chỉ cần mẫn luyện tập phi tiêu. Quan trọng là năng lực leo trèo tăng thêm vài cấp bậc. Ở phụ cận khu vực giống đực lưu lại khí vị tiến hành hoạt động săn thú đơn giản, tính an toàn có thể đảm bảo. Cho nên Khôn hiện tại cũng tương đối yên tâm, đương nhiên hắn cũng hoàn toàn không định chạy đi săn thú ở quá xa. Khi lựa chọn chỗ dừng chân, hắn đều đã từ khí vị cùng dấu chân của dã thú mà phán đoán tốt phương hướng đi săn thú rồi.

Săn thú và thu thập ở ngoài lãnh địa của bộ tộc luôn có một loại cảm giác hưng phấn âm thầm, Đinh Tiếu đối với cảm giác bản thân tận khả năng chiếm lợi của người khác này...thật sự có một loại tinh thần phấn chấn khó nói nên lời (tử keo kiệt)

Trước tiên bị Tiếu Tiếu chú ý, tất nhiên là ở gần đây có cái thực vật gì đáng giá nghiên cứu hay không, kết quả khiến cậu rất là thất vọng. Tuy thực vật có không ít, nhưng đại đa số đều không thể ăn, thậm chí có một vài loại còn hơi có độc. Những loại có thể ăn cũng là những loại thường gặp, vào mùa này đa số rau dại đều có cành tươi non, khi không có chủng loại mới thực sự là không nhấc lên nổi chút hứng thú gì. Đương nhiên đây cũng có thể là do vừa mới tiến vào lãnh địa tộc Phi Báo.

Hái được một ít rau, Đinh Tiếu tính toán lát nữa xào với thịt ăn, lại ở dưới một gốc liễu phát hiện hai cây nấm lớn, hôm nay có thể ăn món hầm rồi. Khi hái nấm cậu còn phát hiện một con thỏ hoàn toàn không coi mình ra gì, nhất thời dưới sự "tức giận", ném săn xoa liền lấy đi tính mạng của con thỏ kia. Đến lúc này, định mức cho bữa cơm chiều của bản thân rốt cuộc đã thu đủ.

Hiện tại Đinh Tiếu đã không còn như lúc mới tới vừa thấy cái gì cũng liều mạng lấy đi. Tuy có một nửa nguyên nhân là trong hành trình có quá nhiều đồ vật mang theo, một nửa nguyên nhân còn lại là mấy năm nay thôn Thiên Hà trở nên giàu có từng chút một, không còn lo lắng vì ấm no, nhà kho của mọi nhà đều đầy đủ lương thực, thậm chí một năm bốn mùa đều có gạo và mì để ăn. Loại cuộc sống này, mọi người cảm thấy có cảm giác an toàn, mà có cảm giác an toàn rồi, bệnh trạng cái gì cũng muốn có này giảm đi rất nhiều. Quan trọng là cậu chưa gặp được thứ gì mới đáng chú ý.

Khi Khôn trở về mang cho Đinh Tiếu một cái kinh hỉ, đó là một tay mang theo một cành cây có năm sáu trái cây.

Loại trái cây này lớn tầm quả trứng cút, thiên nhãn không biểu hiện ra tên, nhưng lại có công hiệu trừ lạnh ấm dạ dày. Loại này dược tính không có gì ghê gớm, nhưng Đinh Tiếu ngửi hương vị trái cây còn cảm thấy dị thường quen thuộc. Lột lớp vỏ hơi cứng của trái cây ra, bên trong là thịt quả màu xanh thẫm, hơn nữa còn là trạng thái bán lỏng. Màu sắc này cùng hương vị này phù hợp muốn chết! Không nghi ngờ mà cắn một miếng nhỏ, Đinh Tiếu có một loại cảm giác lệ rơi đầy mặt, Này CMN là hương vị trứng vịt Bắc Thảo a! Này chính là trứng vịt Bắc Thảo lòng đỏ mà! Trên cây cư nhiên mọc ra trứng vịt Bắc Thảo? Thế giới này có còn thiên lý nữa hay không!

(ノ`□")ノ⌒┻━┻

Nhìn tới vẻ mặt say mê cùng cảm động của Đinh Tiếu, Khôn cũng nhịn không được cầm một quả, lột vỏ ngoài nếm nếm: "Có chút mặn, lại có chút ngọt, thơm thơm, nhưng hương vị rất là kỳ quái."

Đinh Tiếu lại cắn một miếng, ở chính giữa quả, có một cái hột hình trùy, xem ra đúng là trái cây mà không phải trứng.

"Hương vị này giống với một loại đồ ăn dùng trứng gà hoặc trứng vịt làm thành ở quê hương em, nhưng cái này không có vị trát ở đầu lưỡi, là loại ăn ngon nhất. Hôm nay em liền làm cháo thịt nạc ăn với trứng vịt Bắc Thảo đi! Vừa lúc thịt thử thú còn chưa ngấy!" Phải biết là bản thân thèm ăn thứ này đã lâu lắm rồi!

Loại trái cây này được Đinh Tiếu đặt tên là "quả trứng vịt Bắc Thảo". Khôn sau khi ăn xong cháo thịt nạc kèm trứng vịt Bắc Thảo, lại mang theo Tiếu Tiếu đi thu thập một túi da đấy. Hai người cũng không biết ngoạn ý này có thể để được lâu hay không, nhưng mặc kệ nó, trước thu lại rồi tính, xem tình huống trái cây này rơi trên mặt đất, này đã là trái cây chín, cho dù thịt quả đều nát ra, bọn họ giữ lại hột về cũng có thể thử gieo trồng. Tuy mấy năm nay thí nghiệm nhiều lần chứng minh, thật sự không phải thực vật gì cũng có thể gieo trồng thành công ở gần thôn Thiên Hà, hy vọng đi!

Lục tục, mấy ngày kế tiếp hai người ở lãnh địa tộc Phi Báo phát hiện mấy loại đồ vật mới mẻ, nhưng khiến Đinh Tiếu cảm thấy có thể ăn và gieo trồng thì không nhiều lắm. Vẻ ngoài rất giống cà tím, bẻ ra bên trong có hạt màu đỏ, giống hạt lựu, cắn vào có một cỗ nước, chua chua ngọt ngọt rất mỹ vị. Nhưng so với hạt lựu thì lớn hơn một chút. Hơn nữa hạt bên trong còn không lớn, chỉ bằng hạt gạo. Chỉ là bên trong không có nhiều hạt lắm, nhiều nhất chính là cùi vỏ giống như sợi bông, hương vị đắng đắng rất khó ăn.

Bọn họ còn pháthiện một loại trái cây hình thoi trong suốt giống như băng. Ăn vào cũng rất mát lạnh tươi mới, loại cảm giác mát lạnh này rất giống bạc hà, nhưng lại không kích thích như vậy. Đáng tiếc chính là Đinh Tiếu thật sự không phát hiện hạt giống của loại thực vật này ở đâu, đương nhiên cũng có thể là do thời gian bọn họ tới không đúng, tóm lại sau khi ăn đã nghiền, vẫn tiếc nuối mà đi ngang qua. 

Sơn quỳ là nguyên liệu làm mù tạc xanh, tuy cái này cũng không phải là mới, nhưng ở nơi bọn họ đi qua trước kia đều chưa bị phát hiện. Hơn nữa trước kia Đinh Tiếu tuy đã ăn qua mù tạc xanh như vậy, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hình dáng của sơn quỳ, lần này gặp được, tự nhiên là muốn lấy nhiều đi theo. Tới bờ biển chính là có rất nhiều hải sản để ăn, làm chút mù tạc làm nước chấm, nói không chừng có thể làm sốt mù tạc bán cho người tộc Thiên Ngư không chừng, cho nên sao không đào nhiều một chút thế nào được. Dù sao cũng không có người tộc Phi Báo tới ngăn cản bọn họ.|( ̄3 ̄)| ( cứu mạng!!!)

Trừ bỏ sơn quỳ mới gặp được này, Đinh Tiếu còn phát hiện ở lãnh địa tộc Phi Báo có một loại trái cây có vị giống như gừng. Tuy vị cay không có bất cứ thay đổi gì, nhưng không có sơ. Đinh Tiếu cũng không chán ghét vị gừng, nhưng lại không thích nhai gừng. Cho nên trong nhà ngoại trừ lấy gừng đập dập xào thịt ra, nhân thịt từ trước tới này đều chỉ cho nước gừng hoặc là dứt khoát không cho, mà các món khác cũng đều dùng nước gừng hoặc là gừng cắt lát. Nhưng loại gừng này lại không có cái khuyết điểm như vậy, bóc đi lớp vỏ sau đó thái thành sợi, xào cùng với thịt, ăn lên vẫn giòn giòn, không có chút sợi xơ, không cần nhai nhiều.

Mấu chốt cùng ngày phát hiện ra loại gừng này, Khôn Đinh Tiếu hai người bọn họ liền đụng phải một người "quen cũ". Mà người này trên cơ bản cũng có thể nói là bị mùi thơm của gừng xào thịt câu dẫn tới.

Triệt và Khôn bọn họ quen biết là vào năm Đinh Tiếu vừa mới xuyên qua trên đường trở về từ chợ Đông, cũng là khi đó, Đinh Tiếu có được đậu nành và ớt cay mà cậu luôn muốn. Cho nên đối với giống đực tộc Phi Báo này, ấn tượng của hai người vẫn rất khắc sâu. Lúc này gặp lại ở trên lãnh thổ nhà người ta, cũng coi như là có duyên.

Kỳ thực nhìn thấy nhánh cây treo da thú biểu thịt, Triệt liền biết đối phương chỉ là đi ngang qua. Nhưng hơi thở của giống đực tộc Dực Hổ rất quen thuộc, cùng với mùi thơm cực kỳ mê người của đồ ăn, khiến hắn nhịn không được liền tới gần. Kết quả phát hiện cư nhiên là vị dũng sĩ của tộc Dực hổ một mình săn giết sói điên kia. Đương nhiên bán thú nhân bên cạnh vị dũng sĩ này hắn cũng có ấn tượng rất sâu đậm.

Ở trên địa bàn của người ta tự nhiên muốn hết sức hữu hảo, sau khi đối phương chào hỏi bọn họ, Đinh Tiếu mời Triệt tới nhấm nháp một chút cơm chưa bản thân chế tác hôm nay, trong đó ngoại trừ thịt nướng ra, còn có rất nhiều thịt xào gừng. Món chính như gạo và mì, thông thường đều là buổi tối mới làm, sau đó buổi sáng dùng đồ dư lại làm bánh hoặc là cháo loãng làm bữa sáng.

Đối với điều này Khôn không để ý chút nào, chỉ thay đổi vị trí với Tiếu Tiếu, chỗ ngồi vừa lúc có thểể ngăn trở phần lớn ánh mắt của Triệt nhìn về phía Tiếu Tiếu (_ _!!!)

Triệt không có ham mê nhìn bạn lữ nhà người ta, nhưng đối với mỹ thực, mỗi người đều có sự hướng tới. Tuy thật ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn tiếp nhận đôi đũa và cái bát gỗ Đinh Tiếu đưa tới, nếm một ngụm thịt xào thơm ngào ngạt.

Loại gừng này đối với tộc Phi Báo bọn họ mà nói là gia vị phi thường quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng bọn họ thông thường đều mài thành bột sau đó dùng để nướng và nấu cá. Xào là phương thức bọn họ chưa từng làm qua, đặc biệt là loại gừng thái thành sợi sau đó xào chung với thịt cùng nhau cho vào miệng này. Vị giòn giòn cay cay, trong cay có mùi thơm của thịt, cảm giác thật là mỹ diệu cực kỳ. Tổng lại tạo nên cảm giác càng muốn ăn.

"Thịt và gừng này, ăn thực ngon! Chúng ta đều dùng gừng để nấu và nướng cá, cho với thịt cùng nhau nấu cũng không ăn ngon như này bao giờ!"

Khôn ca rất là đắc ý: "Bạn lữ của ta biết làm đồ ăn ngon nhất."

Đinh Tiếu sớm đã quen với trạng thái của Khôn: "Nhưng cũng là do gừng ở nơi này của các ngươi ngon, gừng ở phụ cận thôn chúng ta liền không ăn ngon như vậy."

Triệt vẫn là biết đúng mực, tuy thực thích ăn món này, nhưng thạt nhìn cũng không có nhiều lắm, mình nếm thử đã thực thất lễ rồi, vì thế hắn quyết định mời hai người tới thôn nghỉ tạm, ít nhất muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm chiều. Hôm nay mình bắt được một con mãng xà hoa đốm, đây chính là loài rắn có thịt chất tươi ngon nhất! Hơn nữa con cự mãng này thịt cũng đủ để lấy mời khách.

"Tôi có thể hỏi một chút các vị là muốn đi đâu không?"

Khôn trả lời: "Đi biển xanh nhìn xem, cho nên chỉ là đi ngang qua nơi này của các ngươi."

Tuy hoàn toàn không biết đi biển xanh có gì để xem, nhưng Triệt có thể lý giải người khác nhau có suy nghĩ khác nhau. Dù sao giống đực tộc Dực Hổ này cường tráng như vậy, dọc theo đường đi cũng không có gì nguy hiểm cho lắm.

"Vậy nếu đêm nay các vị không định lên đường suốt đêm, ta có thể mời các vị tới nhà ta làm khách được không? Cha ta vẫn luôn rất cảm kích các vị lúc trước có thể nhường cho chúng ta da sói điên. Từ sau khi chân ông ấy hoàn toàn tốt lên liền đi tới tường vây vài lần tìm kiếm các vị muốn cảm ơn, kết quả mấy năm nay đều không gặp được các vị."

Nghe được có thể tới nhà người ta nhìn thử, Đinh Tiếu rất là có hứng thú. Quan trọng là trên lưng bọn họ đeo rất nhiều "đặc sản bản địa", không thấy người thì sao có thể thực hiện chào hàng?

Kết quả là cậu đáp ứng phi thường thống khoái: "Việc lần trước là trao đổi đồ vật với nhau, cho nên các vị không cần cảm ơn chúng tôi. Nhưng nếu tối nay có thể ngủ ở trong phòng, chúng tôi cũng sẽ thực cảm kích! Anh biết, vào mùa này, sớm muộn gì ở bên ngoài cũng có chút lạnh." Tuy lấy độ dày của thảm lông cùng lều trại của mình mà nói, những lời vừa rồi thực sự quá giả dối. Nhưng cũng phải cho người ta chút cảm giác về sự ưu việt chứ~!

Kích thước mãng xà hoa đốm nhỏ hơn cự mãng bốn mắt nhưng lấy thực lực của một giống đực mà nói có thể đơn độc bắt được con mang xà dài bảy tám mét to lớn này, cũng là việc tương đối khó lường.

Vừa rồi Triệt đem con mãng xà này đặt ở trên một cái cây cách đó không xa, khi về liền vắt lên người, chỉ có mình Triệt mang ôm thoạt nhìn dị thường vất vả, nhưng như vậy lại cảm thấy Triệt rất là có sức lực.

Nhìn bạn lữ liên tiếp dùng ánh mắt nhìn giống đực tộc Phi Báo này, Khôn ca không vui: "Chúng ta cũng không thể cái gì cũng không mang, ta đi săn con mồi đi." Loại mãng xà này là khả ngộ bất khả cầu, nhưng mình biết Tiếu Tiếu thích nhất là cái gì!

Đinh Tiếu cũng cảm thấy tay không đi tới nhà người ta cọ ăn cọ ở có chút ngượng ngùng, vì thế vui sướng gật đầu. Cũng quyết định để Triệt đi về trước xử lý mãng xà, bọn họ lát nửa gặp ở cửa thôn.

Triệt tuy cảm thấy đối phương nếu mang theo con mồi mình liền không phải mời khách mà là chiếm tiện nghi! Nhưng phong tục ở các bộ tộc là khácnhau, đối với tộc Dực Hổ có thói quen mời khách như nào hắn cũng không biết, cho nên cũng không ngăn cản được. Chỉ là đem bọn họ vào khu an toàn của thôn Đồng Đài, sau đó biến thành hình thú chạy về thôn trước. Hắn đến trước nói với anh em thủ thôn một tiếng, sau đó cũng phải nói với cha mẹ và đại tỷ, hôm nay trong nhà có khách!

Khi Khôn đi săn Đinh Tiếu ở lại thu thập đồ đạc, nhưng khi đang thu, Đinh Tiếu "thuận tay" liền hái một ít quả gừng, thấy Triệt vừa rồi thực thích ăn nhưng lại ngại, hôm nay đi tới nhà người ta làm khách ngủ lại, sao cũng phải có một chút gì cống hiến mới phải. Dù sao chỉ là xào thịt thôi, thịt chân heo còn lại vẫn có thể cho bọn họ ăn đã đời, mượn hoa hiến Phật gì đó. Nói thật, ăn thịt rắn là chuyện thường, nhưng thịt của mãng xà lớn như vậy lại không thường thấy. Đối với điều này, Đinh Tiếu vẫn có chút chờ mong, chỉ là không biết phương thức nấu nướng của người tộc Phi Báo có gì đột phá hay không. Nhưng cho dù chỉ là dùng nước nấu cho thêm muối, lửa vừa đủ cũng đã rất mỹ vị!