Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 91: Dân dĩ thực vi thiên



Ăn uống no đủ, biện pháp tốt nhất để có một đêm không ngủ là tìm trò tiêu khiển, mà ở nơi này trò thích hợp nhất cho cả nhà cùng chơi hiện tại chỉ có cờ năm quân.

Nhìn cha và Khôn đánh cờ cư nhiên có thể hòa, thắng bại phân đôi, Đinh Tiếu lập tức sám hối trong lòng quả nhiên bản thân còn xem nhẹ năng lực tự học hỏi của cha. Quả nhiên đều không phải người thường mà! Ngay cả mình khi chơi cờ năm quân với Khôn, lúc đầu thì thắng liên tục, sau lại không được. Mười lần thì nhiều nhất cũng chỉ thắng được ba, còn tính cả lần Khôn nhường mình nữa kìa. Nhưng Đinh Tiêu cũng tỉnh ra, về sau không bao giờ dùng hôn hôn làm tiền đặt cược, khả năng số lần Khôn Thắng có thể ít một chút sao? Phi! ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì!

Nhưng xem một hồi, đồng hồ sinh học bắt đầu quấy phá, cuối cùng ấu tể Đinh Tiếu mơ mơ màng màng bị Khôn ôm về phòng. Mà Hạ cha và Quỳnh ba cũng vui vẻ về phòng bận việc của họ.Chỉ là trước khi về phòng còn chuẩn bị một đĩa kẹo, đổ một bình trà mang theo. Xem ra là tiệc trà của hai ngườio(╯□╰)o. Khi Đinh Tiếu tỉnh lại vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, nhưng với loại phòng ở này của bọn họ, không mở cửa thì cũng không nhìn rõ lắm được cái gì.

Phát giác người trong lòng ngực có động tĩnh, Khôn mở to mắt: "Tỉnh?"

Cọ cọ lên gối đầu da thú, Đinh Tiếu thoải mái nhắm lại hai mắt: "Ừ, anh đói bụng chưa? Em đi làm vằn thắn." Tuy là nói như vậy, nhưng người vẫn ăn vạ trong ổ chăn không muốn động.

Trên mặt Khôn mang theo mỉm cười, tuy không ai thấy được, nhưng hiện tại hắn cảm giác rất tốt đẹp: "Quỳnh thúc thúc đã làm vằn thắn cùng nhị thúc, em ngủ đi, hôm nay còn phải bận việc một ngày nữa, nghỉ ngơi được bao nhiêu thì nghỉ, em đã một đêm không ngủ đủ."

Đinh Tiếu lầm bầm trong miệng: "Trước kia em còn thức cả đêm đọc tiểu thuyết."

"Tiểu thuyết? Đó là gì?" Khôn tò mò hỏi.

"Chính là...những câu chuyện, được viết thành sách, giống như các loại cuốn của hiến tế vậy."

Khôn hơi nhíu mày: "Ở nơi đó của em mỗi người đều biết chữ sao?"

Ôm lấy cánh tay Khôn, Đinh Tiếu tiếp tục nhắm mắt trả lời: "Ừ, nơi đó của em, trẻ...ấu tể bốn năm tuổi đã bắt đầu học tập mặt chữ, nhưng chính thức học tập là sáu bảy tuổi mới bắt đầu. Học tập chữ viết, học tập hội họa, học tập ca hát, học tập đủ mọi thứ, nhưng không học săn thú như thế nào, không có sinh tồn dã ngoại như thế nào gì đó, cho nên người trẻ tuổi đều biết chữ."

"Tiếu Tiếu, dạy ta chữ ở nơi đó của em đi." Như vậy có thể xem hiểu ba quyển sách mà Tiếu Tiếu mang đến, cũng có thể hỗ trợ Tiếu Tiếu ghi <Thực ký>. Trước kia tất cả mọi người giống nhau, chỉ có một số ít nhân tài sẽ được học văn tự nên hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Hơn nữa hắn trước này đều không muốn làm thôn trưởng, cha cũng không ép buộc mình. Cuộc sống săn thú không cần văn tự, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy những thứ Tiếu Tiếu hiểu biết mình cũng nhất định phải hiểu, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn có được Tiếu Tiếu. Không riêng gì người này, cũng không gì tâm bạn lữ, mà còn có những ký ức cũ, tuy không thể tham dự, nhưng mình cũng cần phải hiểu, phải biết rõ ràng.

Chờ Đinh Tiếu mặc xong quần áo rời khỏi phòng, sủi cảo nhân rau cải trắngQuỳnh ba và Hạ cha đã liên thủ chế tác đã hoàn thành.

Tiếu Tiếu ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ba, cha, buổi sáng tốt lành, con dậy muộn." Kỳ thực khi cậu tỉnh cũng không hẳn là muộn, nhưng lại nằm ườn trên giường không dậy nổi. Phỏng chừng cũng là do ngày hôm qua ngủ không đủ giấc, cậu cảm thấy đầu óc hôm nay hơi choáng váng thật sự không muốn rời giường. Nhưng hiện tại ra phòng ngoài, chút gió lạnh thổi tới liền cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Lát nữa ăn cơm sáng xong lại ăn một cây kem, phỏng chừng tinh thần càng nâng cao thêm!

Quỳnh ba cười ha hả mà xoa nhẹ tóc con trai: "Con chưa từng ngủ muộn như vậy, không dậy nổi cũng là bình thường. Đi rửa mặt rồi ăn cơm, hôm nay đa số sủi cảo là cha còn gói đấy."

Uống cháo bắp ba cố ý chuẩn bị, dạ dày ấm áp, lại ăn thêm sủi cảo nhân rau cải trắng cha gói, thật sự là lựa chọn tốt nhất cho bữa sáng. Xem ra ít nhất là có gia đình mình đã quen với bữa ăn hỗn hợp không chỉ có mỗi thịt nướng rồi.

Hôm nay Đinh Tiếu rất bận rộn, tuy số lượng đồ ăn cậu phải làm không nhiều lắm, nhưng chủng loại thì cực lớn, một người như cậu không thể lo hết quá nhiều việc. Vì thế Quỳnh ba và Liễu Đại bá mẫu cùng nhau ra trận, thuận tiện còn có thêm tiểu Miêu Miêu tùy thời tùy chỗ quấy rối cũng vào trong bếp.

Hôm nay Đinh Tiếu định làm hai món hầm khác nhau.

Để Khôn làm thịt gà đuôi dài, lọc phần thịt ức cùng một bên chân gà, rồi dùng móng vuốt cắt thành miếng, cùng với gần hai cân thịt ba chỉ và nấm hương đã ngâm từ tối qua, hầm thành hai bình lớn gà hầm nấm.

Phần gà còn lại cũng bị cắt thành miếng nhỏ, cùng bạch đậu và củ từ cắt miếng làm thành thịt kho tàu. Đinh Tiếu biết đây là hương vị Khôn thích ăn nhất, cho nên cố ý cất một bát nước từ thịt kho tàu đi rồi mới đun cạn, một chén nước thịt kho tàu kia là để dành cho Khôn chấm màn thầu~!

Thịt ức gà còn lại sau khi được lọc sạch cắt thành miếng nhỏ, dùng muối, đường, hai muỗng nước tương còn có bột thủy tinh (lúc trước làm) yêm chế vừa miệng. Sau đó đem muối, nước tương, đường, dấm, nửa muỗng sa tế, một muỗng bột thủy tinh trộn chung thành nước sốt. Nhịn đau bỏ ra những thứ yêu thích rang một chén đỗ lạc nhỏ. Bàn giả gà Cung Bảo này Đinh Tiếu vẫn là hạ đủ vốn. Không có cách nào, ai bảo mình mình từ khi đọc sách thấy món này hai ngày nay trong đầu đều thèm cơ chứ.

Cho mỡ vào nồi, cho gừng tỏi phi thơm, đem ớt cay bỏ vào xào đến tái, cho thịt gà đã chế biến sẵn vào xào tới khi biến sắc rồi đổ nước sốt vào xào đều, cho thêm dưa tím cắt miếng nhỏ, lại tiếp tục xào, khi nước trong nồi sắp cạn hết liền đem đỗ lạc đổ vào trong nồi, xào một lúc là có thể bắc ra. Tuy món gà Cung Bảo này hơi giả một chút, nhưng Đinh Tiếu sau khi ăn thử một miếng, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Dưa tím còn lưu lại vị giòn giòn tươi ngon, đỗ lạc cũng xốp giòn như cũ, kết hợp với nước sốt bọc ngoài, ít nhất có thể khiến mình đỡ thèm.

Nhìn đĩa đỗ lạc, tiểu Miêu Miêu lập tức nghiêm túc hỏi: "Tiếu Tiếu ca, em có thể ăn một miếng đậu này không?"

Đinh Tiếu lấy một cái thìa gỗ đưa tới: "Hơi cay một chút, nước này có vị hoa nhài mật ong." Nói xong rót một ly trà mật ong hoa nhài.

Thật cẩn thận mà múc một hạt đỗ lạc đưa vào trong miệng, đầu tiên là hơi mặn, sau đó là cay, không đợi nhóc cầm lấy cốc nước ngọt uống, trong miệng cũng đã xuất hiện hương vị ngọt ngào. Vị ngọt cay mặn kết hợp với nhau, hạt đỗ lạc lại xốp giòn, tuy tiểu Miêu Miêu không biết hình dung như thế nào, nhưng nhóc lại trực tiếp mà cười nói: "Tiếu Tiếu ca, cái này ăn ngon!"

Sờ sờ đầu Miêu Miêu: "Chờ sang năm Tiếu Tiếu ca cùng đại ca em đi đào rất nhiều cây đậu như này, đến lúc đó Miêu Miêu muốn ăn bao nhiêu cũng có." Đương nhiên trừ bỏ đào, cậu còn muốn trồng, ai bảo hiện tại vẫn là giai đoạn bảo mật chứ.

Miêu Miêu gật đầu thật mạnh: "Được! Tiếu Tiếu ca tốt nhất! So với đại ca tốt hơn nhiều!" Nói xong cầm cốc nước mật ong chạy đi khoe với tam ca của nhóc. Tuy đối phương một chút cũng sẽ không ghen tị.

Nhìn đến Tiếu Tiếu đối với Miêu Miêu kiên nhẫn cùng yêu thích, trên mặt Quỳnh ba có chút khó chịu, Thần Thú có thể mang Tiếu Tiếu đến cho mình, vậy ngài cũng có thể mang tới cho Tiếu Tiếu một đứa nhỏ sao? Thoạt nhìn Tiếu Tiếu rất thích tiểu ấu tể.

Liễu Đại cũng chú ý tới biểu tình của Quỳnh, chụp bả vai em dâu một chút: "Không cần lo lắng, tương lai Ảnh và Thương cũng sẽ có hài tử."

Ngụ ý không nói cũng biết, Quỳnh cảm kích nhìn về phía Liễu Đại: "Đại tẩu..."

Liễu Đại cười cười lắc đầu: "Chúng ta đều là người một nhà, ngươi xem Tiếu Tiếu làm chăm chú chưa kìa, những việc đó về sau lại nói."

Quỳnh gật đầu: "Vâng, chúng ta tới hấp màn thầu đi, thời gian cũng tương đối rồi."

Kỳ thực vừa rồi Liễu Đại bá mẫu và ba nói về chuyện ấu tể Đinh Tiếu cũng nghe thấy, cậu vì hai vị trưởng bối lo lắng thật sâu mà rối rắm. Cậu cậu cậu cậu chỉ cảm thấy em gái nhà mình thì phải hảo hảo yêu thương và chiếu cố, sao lại biến thành mình muốn ấu tể? Không có khả năng! này không khoa học! Ta ta ta ta một đại nam nhân thực sự không có suy nghĩ mãnh liệt muốn làm "mẹ" như ba. Nhưng mà như thế nào cảm giác giải thích không rõ ràng lắm thì phải.

Thôi, vẫn là nhanh chóng nấu ăn đi.

Ngày đó bột khoai lang Tiếu Tiếu chế tác đã phơi nắng thành công, cậu chẳng những làm tinh bột khô, lại còn dùng muôi gỗ thủng Khôn ca đặc biệt chế tác không ít miến, lại làm một bình miến thịt heo.

Thịt ba chỉ cắt miếng rửa đi máu loãng, sau đó cho hành, gừng vào đun, vì không biết miến khi nào là chín cho nên Đinh Tiếu quyết định trước hầm thịt gần được rồi mới thả miến vào, đến lúc đó tắt lửa. Dù sao thịt cũng đã chín, miến chín lúc nào, đồ ăn lúc nào thì được, cậu không sợ thịt quá nhừ, trước mắt miến là quan trọng nhất.

Dưa chua xào miến là một món cực kỳ đơn giản ở Đông Bắc, đời trước Đinh Tiếu rất yêu thích món này, kỳ thực cậu còn thích ăn củ cải muối xào thịt, nhưng hiện tại cậu cũng chưa nhìn thấy củ cải.

Dưa chua cắt thành sợi nhỏ, dùng nước rửa qua một chút, sau đó vắt kiệt nước. Cho mỡ heo vào nồi, khi mỡ nóng liền cho hành vào phi thơm, sau đó cho thịt thái sợi vào xào đến đổi màu, lại cho dưa chua bỏ vào xào tiếp. Miến tự chế này nói chính xác cũng không quá dai, cho nên trước tiên phải xử lý một chút. Nhưng không cần nấu, mà dùng nước lạnh ngâm một lúc là được. Cho miến vào xong lại xào xào một lần nữa, múc một muỗng nước canh cho vào nồi, sau đó cho thêm muối xanh làm gia vị, đậy vung lại đun trong chốc lát chờ dưa chua và miến chín. Chờ miến chín, nước canh cũng gần cạn hết là được. Lúc này chính là long trọng cho ra bát.

Thịt để làm món thịt kho đầu sư tử mà Đinh Tiếu sử dụng là thịt lửng, mười cái viên đầu sư tử bằng nắm tay nhìn qua tương đối đồ sộ. Từ thái thịt cho đến băm thịt đều là cùng Khôn ca hợp tác hoàn thành, cho nên đối với vị của món này, cậu tuyệt đối tin tưởng!

Bạt ti củ từ khoai lang sau khi làm xong liền trực tiếp mang ra ngoài cho mọi người ăn, bạn nhỏ Miêu Miêu thích ăn đồ ngọt, cho nên một mình bá chiếm nửa cái bàn, ăn đến vui vẻ vô cùng. Còn vì tam ca nhóc ăn chậm rì rì mà tỏ vẻ cảm xúc khó hiểu. Nhưng thiếu niên Thương thực bình tĩnh, hắn mới không vì ăn mấy củ tử khoai lang này mà lát nữa phải từ bỏ nhiều thịt như vậy. Hắn chính là giống đực, là giống đực thích ăn thịt!

Cá chép sốt chua ngọt, lạp xưởng, thịt hầm, xương sườn muối tiêu, măng tây xào, còn có tinh bột khoai lang bạch đậu làm bánh đúc đậu.

Làm xong mấy món này, thời gian ước chừng tầm ba giờ chiều. Giữa trưa người một nhà cũng chưa ăn cơm, chỉ có tiểu Miêu Miêu tiêu diệt nửa mâm bạt ti khoai lang củ từ, lúc này liền không thể nào đói bụng, vì thế nhóc lại lần nữa nhìn đến một bàn đầy món ngon mà bĩu môi.

Một bàn này trừ bỏ gà Cung Bảo, dưa chua xào miến cùng bánh đúc đậu còn lại toàn là món Đinh Tiếu đã từng làm lúc trước. Nhưng có lẽ hôm này là ngày đầu tiên của năm, cho nên mỗi người đều cảm thấy thức ăn trên bàn hôm nay ngon chưa từng thấy từ trước tới nay.

Kỳ thực người vui vẻ nhất là Đinh Tiếu, trước kia cậu chưa từng ăn qua bữa cơm tân niên có nhiều người như vậy. Tuy bản thân bận việc từ sáng đến giờ hiện tại eo đau cánh tay cũng mỏi, nhưng cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Khi còn nhỏ, nhìn nhà người khác ăn Tết có rất nhiều người khiến cậu thực hâm mộ, sau này cậu cũng dần dần khiến bản thân phai nhạt đi loại cảm xúc này. Kỳ thực 30 và mùng 1 nhà bọn họ chưa bao giờ tẻ nhạt, ngay cả khi tân niên từ ba người biến thành hai người cũng vậy, Đinh Tiếu cũng hết sức khả năng lộ ra gương mặt tươi cười với ba ba. Nhưng kỳ thực Đinh Tiếu cũng biết, không chỉ ba ba cảm thấy mệt mỏi, ngay mình cũng vậy. Chỉ là ba con hai người sống nương tựa lẫn nhau, cậu không muốn ba ba ngay cả khi ăn Tết trên mặt cũng không có nụ cười.

Hồi ức trong đầu bị Khôn đánh gãy, gắp dưa chua xào miến và màn thầu đưa tới bên miệng: "Tiếu Tiếu, như này ăn cũng rất ngon!"

Nhìn gương mặt tươi cười của Khôn, Đinh Tiếu hé miệng cắn một miếng màn thầu to, không biết vì sao, trong lòng ngọt lại có chút chua xót: "Vào mùa xuân, ở quê em sẽ làm bánh xuân, nhưng mỏng lắm. Sau đó cuốn với...bạch đậu thái sợi, dưa chua xào miến, còn có giá đỗ, rau hẹ xào trứng hoặc là xào đậu linh tinh để ăn. Nhưng em thích một bên ăn bánh xuân một bên uống cháo gạo, rất là ngon."

Đồ ăn gọi là Gạo này Khôn, Hạ và Quỳnh là quen thuộc nhất, Đinh Tiếu may mắn đã gặp qua hình dáng lúa nước khi thành thục, cho nên cậu vẽ ra tương đối kỹ càng tỉ mỉ. Chỉ có Bằng Giáp và Liễu Đại hoàn toàn không rõ lắm: "Cháo gạo? Đồ ăn này là gì?" Bằng Giáp hỏi.

Khôn thay Tiếu Tiếu trả lời: "Tiếu Tiếu có vẽ qua bộ dáng gạo cho con xem, nhưng khu an toàn của chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra, đi săn thú trong Thanh Sâm cũng không nhìn thấy, sang năm phải tiếp tục tìm."

Bằng Giáp cắn một miếng màn thầu, tròng mắt xoay vài vòng:"Tiếu Tiếu, cháu còn nhớ rõ bao nhiêu đồ vật có thể ăn không?"

Đinh Tiếu sửng sốt một chút, vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía Khôn, vấn đề này không phải dễ trả lời, nếu nói là không nhiều lắm, nhưng cậu lại có thiên nhãn, chỉ cần nhìn vào là biết có thể ăn được hay không. Vũ khí gian lận sắc bén này đến giờ cậu còn chưa nói cho Khôn đâu (Ngươi nói đùa thì bạn lữ nhà ngươi đã tin rồi)

Khôn lại một lần nữa thay Tiếu Tiếu trả lời: "Hình dáng đồ ăn mà Đinh Tiếu nhớ rõ đều nói qua với con, sau này con sẽ nói với cha." Ngụ ý là ăn cơm thì ăn đi, đừng nói những chuyện khác.

Ách...Bằng Giáp lần đầu tiên cảm thấy con trai lớn nhà mình ngoại trừ không thích trêu chọc ra còn rất khó ở. Cư nhiên một câu đã chống đối lại mình, cứ như là mình gây bất lợi cho Tiếu Tiếu vậy. Quả nhiên con trai lớn có bạn lữ sẽ không nghe lời cha (Kỳ thực hắn vốn dĩ cũng chưa từng nghe qua lời của thôn trưởng đại nhân ngài đi ← _ ←)

Nhìn khóe miệng hơi run rẩy của Bằng Giáp bá bá, Đinh Tiếu cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng Khôn nói thật khí thế, nói không chừng tương lai làm thôn trưởng đúng là thực sự thích hợp.

"Đại bá, người ở quê con đem rất nhiều rất nhiều thứ đều làm đồ ăn để ăn, con ngồi nghĩ cũng không nghĩ ra được nhiều, nhưng nếu gặp được đại khái có thể nhớ ra một chút."

Quỳnh ăn thịt heo hầm miến, nhìn bảo bối ấu tể nhà mình: "Muốn đem rất nhiều đồ vật làm đồ ăn, vậy phải có người thử ăn qua, người đầu tiên nếm thử thực ghê gớm."

Không phải ghê gớm sao được, ở xã hội nhân loại, vừa không có khứu giác nhanh nhạy cùng trực giác tương thông tự nhiên như của các thú nhân, người đầu tiên ăn con cua là người tuyệt đối đáng kính nể nhất. Nhưng với người bản thân mang theo công cụ gian lận như mình thì khác, cũng không đúng, mình cũng phải nếm thử mới biết hương vị, luôn có những đồ ăn hố hàng không phải sao.

"Ở quê con có câu "dân dĩ thực vi thiên", ý tứ chính là việc quan trọng nhất của con người là có thể ăn no, thức ăn đương nhiên quan trọng. Cho nên con cảm thấy để không phải chịu đói, có thể tìm được càng nhiều đồ vật có thể ăn là một việc rất có ý nghĩa."