Nhật Ký Yêu Đương Của Đôi Chồng Chồng

Chương 17



Edit: Cháo

1.

Ra khỏi quán ăn, phát hiện bị rơi chìa khóa, vội vàng quay lại tìm.

Đi đi lại lại mất năm sáu phút, lúc trở về, xa xa nhìn thấy tiên sinh đang đứng nghiêm chờ tôi ở bãi đậu xe.

Đang định đi qua, tiên sinh chạm mặt đồng nghiệp ở công ty.

Hai người chào hỏi, đối phương hỏi: “Sếp Tưởng đang chờ ai sao?”

Tiên sinh đáp: “Chờ người yêu của tôi.”

2.

Anh họ tiên sinh đi du lịch Hạ Môn cùng chúng tôi, đến núi Quan Âm, anh họ đột nhiên nổi hứng muốn nhảy bungee.

Tôi cảm thấy hơi nguy hiểm, tiên sinh lại nói: “Phải quay lại để đám sinh viên thấy được mặt sống động của anh.”

Anh họ trêu ghẹo nói: “Dù có bao nhiêu tuổi đi nữa thì cũng phải khiêu chiến với cuộc sống.”

Tiên sinh đi mua nước, tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ kì lạ, cảm thấy anh họ nói đúng lắm, vì thế lấy can đảm nhảy bungee với ảnh.

Nhân viên đang thắt dây an toàn cho tôi thì phía sau truyền tới một tiếng quát tức giận: “Đ** mẹ em xuống ngay cho ông!”

Cả người tôi run một cái, tiên sinh xách hai chai nước vội vàng kéo tôi lại, tiếp theo đó là một cái tát vào mông, vừa đánh vừa chửi: “Em muốn ăn đòn phải không! Thằng ranh này, trèo xuống cho anh!”

3.

06.12.2020

Tôi cũng không tốt đẹp gì cho cam, thường xuyên nổi cáu với ông xã, được tiên sinh yêu thương, cảm kích khôn cùng.

4.

Đêm qua m love, không biết tiên sinh nghĩ gì mà cứ cau mày suốt, tay dùng lực bóp khiến tôi không thở nổi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh trấn an, tiên sinh đột nhiên nói: “Có phải anh làm đau em không?”

“Không đâu, nhưng anh đang phân tâm.”

Tiên sinh cười một tiếng, “Xin lỗi em, lần này không tính, làm lại.”

5.

Hồi mới lên Đại học, chuyển đổ, khám bệnh gì đó đều tự đi một mình, cũng không cảm thấy sao cả, ngược lại còn thường xuyên khoe với mẹ mình độc lập cỡ nào.

Nhưng sau khi yêu tiên sinh, càng ngày càng thích ỷ lại anh.

Đau đầu nhức óc không cần phải nói, nhất định là phải giày vò anh một trận, thậm chí không tìm được đường đi cũng bắt anh phải thân chinh tới đón, mặc dù điều hướng đã tính xong quãng đường chỉ cần đi bộ mười phút là có thể về nhà.

Có một lần trong tiết thể dục da cánh tay bị rách chút đỉnh, ôm di động câu có câu không tố khổ với anh, năm sáu giờ tiên sinh có một cuộc họp, an ủi tôi một lúc lâu rồi để tài xế tới đón, anh sẽ về ngay thôi.

Nhưng mà trong lòng vẫn thấy tủi thân khó hiểu, dù rằng không không trách anh một xíu nào đâu.

Có lẽ con người chính là như vậy, được chiều mà kiêu* đi.

Là nhõng nhẽo**.

*kiêu