Nhật Ký Yêu Đương Của Đôi Chồng Chồng

Chương 8



Edit: Cháo

1.

Tiên sinh đi công tác ở Bắc Kinh, nhớ anh ấy quá đi, dù sao thì lần gọi video WeChat cuối cùng cũng đã trôi qua 5 phút rồi, hầy.

2.

Ngủ trưa ở phòng khách, đang ngủ dở thì ngài Tưởng đột nhiên dựng tôi dậy, nói: “Muốn ấy ấy.”

Tôi: “What?? Anh không thể chờ buổi tối? Hoặc để em tỉnh ngủ đã cũng được mà!”

Tiên sinh: “Không được, chỉ muốn bây giờ.”

Tôi: mỉm cười.jpg

3.

Có thể do từ nhỏ đã không có cha mẹ nên tính cách tiên sinh rất đặc biệt, ở một vài thời điểm tôi thậm chí có thể cảm nhận được, anh không thèm để ý đến thế giới này, không phải là chán đời, chỉ đơn giản là không thèm để ý mà thôi.

Giống như tự bọc lấy bản thân trong một cái kén trong suốt vậy.

Lúc mới ở bên tiên sinh, anh rất thích nắm tay tôi, đi đâu cũng nắm. Tỷ lệ người quay đầu nhìn trên đường rất cao, tôi căng thẳng muốn rút tay về, tiên sinh liền cúi xuống hỏi tôi sao vậy. Anh tựa như có ma lực vậy, rõ ràng không nói gì, nhưng lại khiến tôi cảm thấy, chuyện vốn nên là vậy, tôi không làm gì sai cả, trái tim vốn đang sốt ruột bất an kia, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.

4.

Kỷ niệm một năm, hai người chúng tôi đi Pháp du lịch, tôi là người dễ nghĩ lung tung, cứ cảm thấy hai đứa sẽ lạc nhau ở nơi đất khách quê người, lên máy bay rồi tôi vẫn còn ôn học tiếng Pháp trên di động. (Hồi Đại học tiên sinh chọn tiếng Pháp là môn tự chọn, tôi cũng vì hứng thú mà từng học qua một chút)

Tôi: (hạ giọng thì thầm) “Je es chinois. Je veux aller...”

Tiên sinh đột nhiên nói: “Con người nhất định phải ở bên cạnh người mình thích, dù có làm chuyện gì cũng sẽ thấy vui vẻ.”

Giọng trầm của ảnh quyến rũ quá, yêu rồi yêu rồi!

Máy bay băng qua biển Thái Bình Dương gợn sóng lăn tăn, từ ban ngày nhập vào đêm tối, nơi tiếp giáp với sắc vàng của mặt trời rọi lên mặt tiên sinh, từng tấc bóng mờ đều khiến người ta quyến luyến mê mẩn.

“Bonsoir, chérie.” (Chào buổi tối, em yêu.) Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giây phút ấy tựa như một vị thần vậy.

“Em yêu anh.” Câu nói này được tôi nói ra gần như theo bản năng, không có bất kỳ khoảng trống cho suy nghĩ nào khác cả.

Anh nói: “Anh cũng yêu em, còn nữa, phía sau Je chỉ có thể là Suis.”

*Je es chinois. Je veux aller… câu này bạn Khâu Hạ nói sai, đúng phải là Je Suis chinois. Je Suis aller… (Tôi là người Trung Quốc. Tôi muốn đi…)

5.

Ở khách sạn bị khiếu nại bởi vì động tĩnh quá lớn???

Tôi: “Uất ức quá mà, hu hu hu.”

Tiên sinh: “Anh mới uất ức đây này cưng, làm được một nửa thì bị gõ cửa, dễ bị liệt dương lắm đấy!”

Tôi: “… Ai bảo anh dùng sức thế làm gì, em đã nói không được rồi mà anh còn… ứ ứm!”

Tiên sinh: “Đừng nói nữa, anh đi tắm bình tĩnh lại chút đã.”