Nhật Ký Yêu Đương Vụng Trộm Của Người Thành Thật

Chương 1: Gian phu số 1



Lưu Tùng là một người có gương mặt bình thường, công việc bình thường, tính cách cũng không gì khác người thường, nhưng anh lại có một người yêu hoàn mỹ. Vừa đẹp trai, ưu tú, lại rất quan tâm chăm sóc anh.

Tất cả mọi người cảm thấy anh tu mấy đời mới may mắn như vậy, không biết bao nhiêu tình địch hâm mộ ghen ghét anh đến nghiến răng nghiến lợi, anh hẳn nên lo sợ mà quý trọng phúc phận này mới phải, nhưng anh không có…

Anh ngoại tình, không những ngoại tình mà còn ngoại tình không chỉ một lần……

Bức màn màu xám bạc rủ xuống đất, cây xanh tươi mát tao nhã, dụng cụ gia đình màu gỗ thô ấm áp, giường đôi thoải mái mềm mại. Đây là phòng ngủ của họ, cái gọi là “Tổ ấm tình yêu”.

Mà lúc này, ở trên giường quay cuồng giao triền cùng anh, lại không phải người yêu của anh.

Dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội đặt trên đầu giường, nằm trên một chiếc khăn trải giường hỗn độn không chịu nổi là tiếng nước xìn xịt rất ái muội, tiếng va chạm thân thể không dứt bên tai.

Tình cảnh này, dâm mị không chịu nổi, mà hai người đang giao triền kia cũng không có quan hệ thân mật gì, không những không thân mật, thậm chí có thể nói là tình địch.

Đúng vậy, người dưới thân là một trong những kẻ ái mộ bạn trai Thẩm Dực của anh, còn việc cậu ta xuất phát từ tâm lý gì lại bò lên cái giường này, Lưu Tùng không thể hiểu hết, cũng không có hứng thú, nhưng điều này không thể cảng trở anh cảm thấy như vậy thật kích thích.

Trong sóng tình kịch liệt, người nọ rên rỉ một tiếng, ngoài miệng lại nhịn không được cười mỉa: “Cũng có thế thôi à, vậy mà cũng gạ được Thẩm Dực khăng khăng một mực ư?”

Lưu Tùng cười ha hả, thân mật mà vỗ nhẹ lên mặt cậu ta: “Tối hôm qua, cũng trên cái giường này, Thẩm Dực cũng làm tư thế này, thích không?”

Người nọ chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ, trong nỗi đau lại sinh ra cảm giác sung sướng vặn vẹo, khiến cậu ta không khỏi càng thêm hưng phấn.

Lưu Tùng cũng kích thích không thôi, lập tức lao tới làm vài cái, rồi bắn vào cơ thể người phía dưới.

Trận làm tình không có gì dịu dàng này kết thúc, Lưu Tùng đoán Thẩm Dực cũng sắp về, bèn đứng dậy xuống giường đi đến phòng tắm.

“Anh đi đâu?” Người kia hỏi.

“Tắm, Thẩm Dực sắp về, cậu dọn dẹp phòng lại.”

“Anh!” Người nọ dường như rất tức giận: “Nếu tôi không thu dọn thì sao? Bộ anh không sợ Thẩm Dực biết chuyện tốt anh làm à?”

Lưu Tùng lộ ra nụ cười tốt tính hằng ngày, lời nói ra lại không chút khách khí: “Tôi sợ cái gì, nếu hắn mà biết, người phải sợ là cậu mới phải, đúng chứ?”

Đúng rồi, nếu Thẩm Dực mà biết, Lưu Tùng có chuyện gì hay không tạm thời không nói, nhưng kẻ “Tiểu tam” là cậu ta nhất định sẽ bị xử lý.

Cuộc vận động vừa rồi khiến thân thể nóng lên, người nọ trần truồng ngồi trên giường, lại chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong ngực phát ra, khiến người ta rùng mình không thôi.

Đây vẫn là người đàn ông thành thật bình thường, yếu đuối đến làm người ta khinh thường kia ư?

Lưu Tùng tắm xong đi ra, căn nhà hỗn độn đã sạch sẻ hẳn lên, mùi không khí tươi mát, thảm sạch sẻ, quần áo anh ném loạn khi nãy cũng được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, khăn trải giường đầy dấu vết đang quay cuồng trong máy.

Anh gật đầu vừa lòng, bảo người nọ đến phòng khách, còn mình thì đi phòng bếp đổ ly nước trái cây, uống vào mấy ngụm, phần nước dư lại đổ một phần vào chăn một phần vào vị trí trước ngực áo sơ mi anh vừa mặc, sau đó cầm quần áo ném vào phòng giặt, ném quyển sách lên tủ đầu giường.

Nằm trên giường đọc sách, uống nước trái cây không cẩn thận làm đổ lên giường, cho nên đem khăn trải giường đi giặt, thay quần áo mới, tắm rửa một cái.

Còn về một người khác trong căn nhà này là ai, anh quen biết người này à?

Xử lý hiện trường vụ án xong, Lưu Tùng cầm di động ra phòng khách, vừa mở khóa đã thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Hết cách rồi, làm một giáo viên vật lý cấp 3, lại còn có tiếng ôn hòa, tất nhiên không thể thiếu phụ huynh học sinh trò chuyện thăm hỏi, bây giờ lại là thời gian học sinh làm bài tập, học sinh hỏi chuyện cũng không ít. Anh nhìn sơ qua một lượt, học sinh hỏi bài tập cơ bản đều là những đề giống nhau, liền trả lời tin nhắn của chúng rằng bài tập nào không biết làm thì để đấy mai thầy sẽ giảng giải lại.

Xử lý xong vấn đề học sinh, bỏ qua mấy tin nhắn hỏi han ân cần hằng ngày của Thẩm Dực, cho mấy tình nhân ý đồ dây dưa mấy ngày nay vào danh sách đen, ngón tay anh dừng lại ở tên một người – Trịnh Dụ Phong, bạn thân nhất của Thẩm Dực, anh em lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

Y gửi tin nhắn cho Lưu Tùng nói: Em sắp đến chỗ anh.

Đây thật là ý vị sâu xa.

Đúng lúc này, cửa mở một tiếng răng rắc, Lưu Tùng cười chào đón, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ mà rằng: “Sao bây giờ mới về? Có mệt không?”

Thẩm Dực một tay kéo Lưu Tùng vào trong lòng ngực, hít sâu một hơi mùi hương mát lạnh trên người anh, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại lấp đầy thỏa mãn, mỏi mệt cả ngày đều biến mất vô hình.

Trong lòng hắn muôn vạn tình yêu dịu dàng, lại không biết người yêu cùng hắn mặt đối mặt ôm, thân mật khăng khít đang cùng người phía sau hắn im lặng mắt đi mày lại.

Lưu Tùng gác cằm lên vai Thẩm Dực, đôi tay ôm eo hắn, khóe môi cong cong, cười ôn nhu thỏa mãn, ánh mắt lại hài hước mà nhìn Trịnh Dụ Phong vẫn luôn đứng ở phía sau Thẩm Dực, vừa lòng mà nhìn vẻ mặt của y trở nên lạnh băng áp lực, trong mắt chứa đầy mỉa mai, không biết đang mỉa mai ai trong ba người, hay cả ba?

Thẩm Dực vẫn luôn đắm chìm trong tình yêu dịu dàng, không để ý mọi thứ chung quanh, sau lưng vang lên giọng nói không kiên nhẫn: “Ôm ôm ấp ấp, đứng ở cửa làm gì vậy!”

Lưu Tùng vội đẩy Thẩm Dực ra, tránh đường, ngượng ngùng cười với Trịnh Dụ Phong: “Thật xin lỗi, không chú ý tới cậu, mau vào nhà đi.”

Trịnh Dụ Phong hừ lạnh một tiếng, nghiêng người vào cửa, liếc mắt một cái cũng không nhìn Lưu Tùng, dường như rất chướng mắt anh.

Thẩm Dực thấy vậy rất đau đầu, không hiểu tại sao y cứ không ưa A Tùng, tuy biết rằng một phần lý do là sợ có hại cho mình, nhưng cũng không ngờ y lại nhằm vào người yêu của mình. Chỉ có lúc, hắn nói với y Lưu Tùng đối xử tốt với mình thế nào, y luôn lộ vẻ mặt khó chịu nói không rõ, không muốn nghe, lắm lúc còn cười như không cười mà nhìn mình, khiến mình không cách nào nói tiếp.

Đang lúc hắn nghĩ về sau có cần ngăn cách không để họ gặp nhau không, đỡ phải phiền lòng khi gặp mặt, thì nghe Trịnh Dụ Phong hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Vẻ mặt tức giận bắt gian trên giường khiến Lưu Tùng suýt nữa bật cười.

“Tôi…… Tôi tới……” Người mười lăm phút trước còn to gan tặng một cái nón xanh cho Thẩm Dực, giờ phút này chột dạ không thôi.

Cậu ta tới làm gì? Chính cậu ta cũng sắp quên mất, còn Lưu Tùng thì không quên.

Anh tốt bụng thay cậu ta giải thích: “Vị tiên sinh này tới tìm A Dực, đã đợi em ấy mấy tiếng rồi.”

Cậu ta tới tìm Thẩm Dực? Đương nhiên không phải, ngược lại, cậu ta thừa lúc Thẩm Dực không ở nhà tới mỉa mai đả kích Lưu Tùng, tốt nhất có thể khiến anh biết khó mà lui, rời xa Thẩm Dực.

Còn về tại sao cậu ta lại cùng làm tình với Lưu Tùng?

Chỉ có thể nói xúc động và ghen ghét là ma quỷ, ngủ với Thẩm Dực không được, thì ngủ với người Thẩm Dực đã ngủ cùng, ngủ cùng một người đàn ông, bốn bỏ năm lên cũng coi như là ngủ cùng Thẩm Dực.

Ừm, lại là một lý do vừa não tàn vừa quái lạ, cho cậu ta cơ hội cậu ta không đi, như vậy thì bất cứ giá nào cũng không thể tha cho cậu ta!

Nghe rằng người này đã ở đây mấy tiếng, trong mắt Trịnh Dụ Phong xẹt qua một tia hiểu rõ, liếc Lưu Tùng một cái, ôm cánh tay xem diễn.

Thẩm Dực nhăn mày lại, giọng điệu không kiên nhẫn hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Người nọ ậm ừ nói không ra lời, Lưu Tùng lại “tốt bụng” mà nói giúp cậu ta: “A Dực, giọng điệu em dễ nghe một chút, xem dọa người ta rồi kìa.”

Rồi thân mật mà vỗ vai người nọ: “Vị tiên sinh này rất tốt, thấy anh một mình, còn ở bên giải buồn với anh. Nếu có chuyện gì khó xử, có thể giúp thì cố hết sức mà giúp cậu ấy đi.”

Sắc mặt Thẩm Dực rất tệ, cắn răng nói: “Được chứ, em nhất định giúp cậu ta thật tốt.”

Nếu không phải có thêm 2 chữ “thật tốt” ở cuối câu cắn từ có hơi nặng, Lưu Tùng còn phải tin hắn là người tốt bụng, lấy giúp người làm niềm vui, nhưng thân là người yêu tri kỷ, đương nhiên sẽ không nghi ngờ lòng tốt của hắn!

Chỉ có thể nói ghen ghét của người nọ là tiểu ma quỷ, mà ghen ghét của Thẩm Dực là đại ma vương, tiểu ma quỷ phát động kỹ năng “nhuộm tóc” biến tóc đại ma vương thành màu xanh, đại ma vương bản năng phản kích nghiền áp tiểu ma quỷ.

Dịu dàng tiễn vị tiên sinh tiểu ma quỷ không biết tên đi, cũng nhiệt tình mời cậu ta lần sau đến chơi, thành công khiến lòng ghen tỵ của Thẩm Dực lại lên cao một tấc, Lưu Tùng cảm thấy mỹ mãn mà đóng cửa.

Buổi sáng khai vị đã xuống bụng, một buổi đêm càng kích thích vừa mới bắt đầu.